“Vương Kiệt Hi đã làm tốt nhất những gì mình có thể làm, giờ chỉ dựa vào tên nhóc kia thôi.” Dụ Văn Châu chào hỏi với Gia Thế xong, quay đầu nói tiếp.
Hoàng Thiếu Thiên hiểu rõ ý câu đấy. Vương Kiệt Hi nhường, nhưng không thể nhường quá lố. Đành bớt đi hai cấp kỹ năng, tích lũy thế yếu dựa vào chênh lệch điểm sát thương lúc chạm trán kịch liệt. Nếu Cao Anh Kiệt tự mình mắc lỗi, Vương Kiệt Hi không thể vờ sơ hở để bảo vệ chiến thắng của cậu ta được nữa. Tuy là một trận chấp điểm, Cao Anh Kiệt muốn thắng cũng phải phát huy hết sức mình.
Cao Anh Kiệt có mắc lỗi không?
Hai người biết sự thật đang ôm tâm tình như vậy mà theo dõi, nhưng trong đám khán giả, người có cùng tâm tình không phải chỉ hai người.
Diệp Tu.
Dụ Văn Châu đột nhiên nhắc đến hắn, đương nhiên có lý do cả. Đó là vì Dụ Văn Châu đoán rằng Diệp Tu cũng phát hiện được.
Người thường hóng hớt, người trong nghề thấu triệt.
Mà trong trận quyết đấu này, người trong nghề có thể nhìn rõ lại ít đến đáng thương.
“Keng!” Chợt có tiếng vỡ vụn của bình dung nham, tức thì một vùng đất bị đạo cụ ma pháp ăn mòn thoáng cuồn cuộn dung nham thiêu đốt.
“Ài…......” Cùng lúc đấy, tại hai vị trí khác nhau trong nhà thi đấu đồng thời phát ra tiếng thở dài ngỡ ngàng. Một tiếng đến từ khán đài, một tiếng lại từ chính giữa hàng ghế giành cho tuyển thủ chuyên nghiệp. Mà bên phía tuyển thủ chuyên nghiệp, nhiều người đã thầm thì kết luận: Vương Kiệt Hi sắp thua.
Lúc này, ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi đang bị ép lùi vào một góc bản đồ, không còn đường lui. Bình thuỷ tinh dung nham là do ma đạo học giả của Cao Anh Kiệt ném xuống, một vùng nóng bỏng thiêu cháy nhân vật của Vương Kiệt Hi, anh không còn chỗ dịch chuyển nữa, kỹ năng gây sát thương diện rộng của ma đạo học giả dưới tình huống thế này có khả năng phong tỏa rất mạnh.
Ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi đột nhiên bay cao, định bụng lao ra khỏi góc. Nhưng Cao Anh Kiệt do chính tay anh dạy dỗ lại sớm hiểu rõ ý anh, phi lên ngăn cản, vứt Băng Khô Mưa Axit trên không, rồi vung chổi quần ẩu cùng nhân vật của Vương Kiệt Hi.
Trúng thương liên tục, so đấu liên miên, ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi không còn sức để thi triển kỹ năng nữa. Đến giờ, cục diện bế tắc kéo dài đã bị phá, Vương Kiệt Hi hoàn toàn rơi vào thế yếu. Mà thanh HP của nhân vật cũng không còn nhiêu, anh không còn thời gian để thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng này.
Vương Kiệt Hi không buông tha cơ hội cuối cùng, ngặt nỗi chẳng thể xoay xở, sau cùng ma đạo học giả của anh bị nhân vật của Cao Anh Kiệt dùng chổi đánh ngã xuống đất, không thể đứng lên được nữa.
Khắp nhà thi đấu hô lên kinh ngạc, rồi chợt tĩnh như tờ, không lâu sau lại vang lên vài tiếng động thưa thớt. Dưới sự thôi thúc của tiếng vỗ tay ít ỏi, âm thanh càng lúc càng lớn. Tuy kết quả trận đấu không như người xem mong đợi, nhưng không ai có thể phủ nhận đây là một trận đấu đặc sắc.
Trong đám khán giả vỗ tay, thậm chí có hai bóng người đứng hẳn lên.
Hàng ghế tuyển thủ là Dụ Văn Châu.
Hàng ghế khán giả là Diệp Tu.
Điều đặc sắc trong mắt cả hai không phải trận đấu này, mà là sự trả giá của Vương Kiệt Hi trong cả trận.
Dựa vào việc chưa thêm đủ kỹ năng, anh viết nên kịch bản của trận đấu, chèo lái hướng chiến đấu theo ý mình. Những băn khoăn về lỗi lầm mà Cao Anh Kiệt mắc phải của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, Vương Kiệt Hi đã tính sẵn từ lâu.
Cao Anh Kiệt có thể mắc sai lầm ở đâu? Tất nhiên vào thời điểm cuối cùng của trận. Khi cậu chợt nhận ra mình sẽ đánh bại một nhân vật cấp thần của Liên minh, lại còn là đội trưởng mà cậu tôn trọng nhất, cảm xúc khó xử và bối rối của một thiếu niên sẽ gây đả kích rất lớn, cửa ải ấy quả thực rất khó khăn cho cậu.
Nhưng Vương Kiệt Hi đã dự trước điều này. Khoảnh khắc cuối cùng, nhân vật của anh bị ép về sát góc. Mà dồn đánh đối thủ trong góc lại chính là cách tấn công cực kỳ cơ bản của ma đạo học giả. Không chỉ Cao Anh Kiệt, bất kỳ tuyển thủ ma đạo học giả nào trong giới chuyên nghiệp cũng khó có thể mắc sai lầm trong tình huống ấy. Mặc dù Cao Anh Kiệt bị đả kích tâm lý, song trong một hoàn cảnh đơn giản và quen thuộc, cậu đủ sức vượt qua cửa ải khó khăn này. Vì thế, cậu đã chiến thắng.
Đến cùng thì, Dụ Văn Châu vẫn không phát hiện được.
Chuyện mà Vương Kiệt Hi làm còn nhiều hơn những gì Dụ Văn Châu tưởng. Anh thậm chí trải sẵn đường, giảm tỷ lệ phạm lỗi của Cao Anh Kiệt xuống mức thấp nhất. Mà mãi đến khi Cao Anh Kiệt ném bình dung nham vào phút cuối, những người đã sớm phát hiện như Dụ Văn Châu và Diệp Tu mới đồng thời phát hiện sự sắp xếp đấy.
Anh chàng đội trưởng Vi Thảo này quả thực đã cố hết sức mang chiến thắng đến cho Cao Anh Kiệt. Anh làm được rồi, và màn trả giá đầy xuất sắc của anh cũng giành được tiếng vỗ tay chân thành từ hai đại thần.
“Một trận đấu quá tuyệt vời!” Diệp Tu hét lớn với Trần Quả bên cạnh.
Trần Quả cũng đang vỗ tay, cô không hiểu hành động kích động đứng hẳn lên của Diệp Tu. Ban đầu cô còn tưởng trình độ thưởng thức của mình chưa đủ, không thể nhìn ra được trọn vẹn điều tuyệt vời trong đó. Có điều đánh giá khán giả hai bên khán đài, trừ bỏ Diệp Tu, chả ma nào xúc động nhảy dựng lên như thế. Người ở trước mặt và hai bên đều nhìn sang với ánh mắt ngờ ngợ, đây rõ ràng là ánh mắt nhìn mấy thằng gà mờ.
“Tuyệt, tuyệt, quá tuyệt vời luôn, mau ngồi xuống dùm cái!” Trần Quả vừa nói vừa kéo Diệp Tu.
Chẳng ngờ Diệp Tu lại quyết đứng không ngồi, Trần Quả kéo hai lần cũng không dao động được, chỉ đành nghiêng người sang bên cạnh, học theo Đường Nhu giả vờ “Tui không quen nó!”.
Trong sân đấu, Vương Kiệt Hi và Cao Anh Kiệt đã rời khỏi bục thi đấu.
Cao Anh Kiệt lại khôi phục dáng vẻ nhút nhát của mình, cúi đầu đi về giữa sân. Tiếng vỗ tay xung quanh làm cậu cảm thấy như chìm vào giấc mộng. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Cậu quả thực không thể tin nổi, hình như cậu đã đánh bại đội trưởng? Còn ở trước mặt đông người như thế?
Màn khiêu chiến của Ngôi Sao Tụ Hội là do đội trưởng thay cậu báo danh, mà khiêu chiến đội trưởng cũng là ý của anh. Trong một trận đấu mà thắng bại không hề quan trọng, nhằm cảm nhận thử bầu không khí hoành tráng, Cao Anh Kiệt cũng hiểu bản thân nên tham gia thử, vậy nên cậu tuân theo chuyện Vương Kiệt Hi an bài.
Rồi sau đó đội trưởng lại muốn cậu phải dùng tâm trạng đánh chung kết mà cố hết sức đánh trả. Cao Anh Kiệt cũng ngoan ngoãn làm theo, cuối cùng cậu đánh bại được đội trưởng, đây là chuyện cậu chưa từng ngờ đến.
Trận đấu thắng lợi gây bất ngờ không nhỏ cho Cao Anh Kiệt, đồng thời cũng dấy lên chút sợ hãi đan xen, nhưng sự hưng phấn lại vượt trội hết thảy.
Mãi đến khi bước vào giữa sân, nhìn đội trưởng Vương Kiệt Hi đang đi tới từ phía bục đối diện, nỗi sợ hãi trong lòng Cao Anh Kiệt lại dâng cao. Cậu cũng từng nghe các tiền bối kể về những quy định bất thành văn trong tân binh khiêu chiến. Chẳng qua đội trưởng bảo cậu cố gắng, cậu bèn cố hết sức ngay, vì tận sâu đáy lòng, cậu luôn cảm thấy dù mình cố gắng cũng không thể nào chiến thắng đội trưởng.
Vậy mà cậu làm được, thấy đội trưởng sắp đến trước mặt, trong đầu chợt nhớ tới những điều nên tránh được căn dặn từ trước, tức thì cậu cảm thấy mình đã làm chuyện có lỗi với đội trưởng. Cậu dám đánh bại đội trưởng trong một trận đấu được nhiều người theo dõi thế này, thật sự rất...
Cao Anh Kiệt cúi đầu thấp hơn, sâu trong đáy lòng kẻ chiến thắng như cậu lại tràn ngập áy náy, tựa như chẳng muốn đối mặt bất kỳ ai.
Đột nhiên, cổ tay trái của cậu bị người nắm lấy, vội nhìn lên, hóa ra đội trưởng đang nắm tay phải cậu. Tiếp đấy, tay trái của cậu cũng bị giơ cao, nghênh đón tiếng vỗ tay từ khắp nhà thi đấu. Mà gần như trong nháy mắt, tiếng vỗ tay càng vang dội hơn.
“Đánh tốt lắm.” Vương Kiệt Hi bảo.
Cao Anh Kiệt hơi kinh ngạc. Bởi vì cậu nhìn thấy một nụ cười chân thành trên mặt đội trưởng.
“Anh Kiệt, em phải gánh vác tương lai của Vi Thảo.” Cao Anh Kiệt nghe đội trưởng nói với mình một câu như thế, xung quanh thoáng chốc trở nên im lặng cùng cực. Cậu nhìn đội trưởng dần buông tay mình, một mình chậm rãi rời khỏi sân. Khi cậu tỉnh táo lại, cả sân đấu chỉ còn mỗi mình cậu, giơ cao cánh tay, nhận tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng...
“Vương Kiệt Hi có tức giận không? Bị một thằng nhóc trong đội mình đánh bại chắc khó chịu lắm nhỉ?” Nhìn Vương Kiệt Hi để một mình Cao Anh Kiệt ở lại vào khúc cuối, Trần Quả chợt thầm thì một câu. Diệp Tu ngồi xuống nghe thấy, chỉ cười mà không ý kiến gì. Nỗi trăn trở của Vương Kiệt Hi giờ càng ít người biết càng tốt.
Trận thứ hai của tân binh khiêu chiến kết thúc, không lâu sau, Cao Anh Kiệt cũng rời sân khấu. Tuy nhiên, tin tân binh thiên tài của Vi Thảo đánh bại đội trưởng Vương Kiệt Hi đã bị không ít giới truyền thông giật tít, trong mắt họ, không còn tin nào hot hơn trong màn tân binh khiêu chiến này. Các phóng viên hiện đang vắt hết óc suy nghĩ cơ hội để tranh thủ phỏng vấn.
Nhưng tân binh khiêu chiến sẽ không vì một trận đấu khác lạ mà tạm dừng. Ngay khi Cao Anh Kiệt rời khỏi, MC đã tuyên bố trận tân binh khiêu chiến tiếp theo.
Đội viên Vi Thảo, Kiều Nhất Phàm.
Khán giả ồ lên, chẳng biết thằng này là thằng nào. Không chỉ họ, ngay cả tuyển thủ trong giới chuyên nghiệp cũng chụm đầu hỏi han đây là nhân vật phương nào.
“Ai vậy ai vậy?” Trần Quả không ngừng xì xào, Đường Nhu im lặng ngó về phía Diệp Tu đang tỉnh bơ.
Một thiếu niên chợt đứng lên giữa hàng ghế Vi Thảo, trong ánh mắt im lặng của đồng đội, một mình bước lên sân.
Tiếng xôn xao không dứt bên tai, MC vẫn tiếp tục giới thiệu bài bản về trận đấu.
“Tuyển thủ mà Kiều Nhất Phàm hi vọng khiêu chiến, là người điều khiển trận quỷ đứng đầu Phùng Sơn Quỷ Khấp, đội trưởng của chiến đội Hư Không – Lý Hiên”
Bấy giờ, khán giả và tuyển thủ chuyên nghiệp không kinh ngạc mấy, đối tượng mà tân binh khiêu chiến luôn là những nhân vật át chủ bài của chiến đội. Thế nhưng, đồng đội của Kiều Nhất Phàm – Vi Thảo lại ồ cả lên.