Tên thiện xạ đáng thương kia vốn định tỏ ra uy phong trước mặt người đẹp, kết quả bị hai mỹ nữ đè cho bẹp dí. Sau khi nghe bình luận viên nói cả hai còn tổ đội với nhau, hắn nhất thời không phục, một bên bò trên đất một bên hô hào: “Chơi xấu kìa, còn tổ đội nữa chứ?”
Cả nhà thi đấu thoáng chốc ngập tiếng cười, bình luận viên thậm chí còn đi xem lại quy tắc, sau đó trực tiếp trả lời: “Ầy, trong quy định không nhắc chuyện này… Nhưng nếu không cấm tổ đội, vậy đương nhiên là cho phép rồi?”
Ai cũng thấy rõ chuyện xảy ra trong trận đấu, chẳng ai đồng cảm với hắn cả, giờ hắn bị hai mỹ nữ cho ăn hành, người xem vô cùng đồng tình, vỗ tay liên tục.
Song đạo diễn chương trình lại không biết nên làm gì. Khán giả có mặt có thể tự do quan sát toàn diện, thích xem gì thì xem, mà những kẻ phát sóng trực tiếp lên màn hình như họ chỉ có thể chiếu một cảnh. Xem phản ứng của cả khán đài, rõ ràng mọi người đang nhìn trận PK dưới đất, nhưng đây lại là hoạt động nhảy cao, chẳng lẽ không quay cuộc so tài giữa các tuyển thủ ngôi sao mà đi quay đám người chơi bình thường sao?
Đạo diễn có chút bấn loạn, làm bình luận viên cũng ù ù cạc cạc theo. Bình luận viên chỉ bình luận theo màn hình, sân đấu thật ra là sàn diễn của MC. Nhưng trong thi đấu không thể nào cho cả hai cùng nói một lúc, vậy nên thường sẽ bình luận theo màn hình. Giờ mọi người đều xem PK, nhưng đạo diễn lại phát sóng màn nhảy cao tuốt trên. Bình luận viên đành bình luận mỗi mục nhảy cao, nhưng thực tế thì sự quan tâm của gã đã đặt hết vào trận PK rồi.
Tên thiện xạ định bụng hèn hạ hết hôm nay, sau khi đọ không lại Trần Quả và Đường Nhu, hắn chọn đánh bài chuồn. Hành động của hắn làm những người chơi phải suy ngẫm: Hắn cứ chạy như vậy, có khi nào chạy khỏi bản đồ mà leo lên khán đài luôn không?
Đường Nhu là người không dễ buông tha, Trần Quả cũng sớm bị tên kia chọc điên, cả hai không hề bỏ qua, điều khiển nhân vật đuổi theo.
Ba người một trước hai sau, thẳng tiến tới mép bản đồ. Không ít khán giả đứng bật dậy, muốn nhìn xem có chuyện gì xảy ra ở phía đó.
Ai dè, tên thiện xạ kia sắp chạy tới sát mép lại đột nhiên đổi hướng, đánh vòng ngay biên.
Khán giả nhìn mà cáu, đây là đối nghịch với mong muốn của nhân dân! Tất cả đều muốn nhìn hắn chạy khỏi bản đồ, ai ngờ chỉ còn một khoảng hắn lại đổi hướng, đây là vừa ghẹo gái vừa ghẹo khán giả tại trường quay mà!
Cả nhà thi đấu chửi ầm lên, không bao lâu thì yên tĩnh lại. Bởi xem màn hình rồi họ mới biết, thật ra tên thiện xạ nọ không cố ý đùa khán giả mà vì tới sát mép không thể chạy được nữa. Khán giả nhìn hình chiếu 3D nên không rõ, nay màn hình lại chiếu góc nhìn của người chơi. Thật ra bản đồ có sẵn giới hạn, lúc này hắn đụng vào tường, vậy chẳng phải chỉ có thể đánh vòng sao?
Nhưng đuổi bắt kiểu này cũng chẳng được bao lâu. Trần Quả cùng Đường Nhu chia binh hai đường, rốt cuộc chặn được tên kia, trước sói sau hổ, gã tuyển thủ này khá ngoan cường, sau khi chống đỡ cuối cùng cũng ngỏm.
Cả nhà thi đấu rào rào tiếng vỗ tay, nhân vật của Đường Nhu và Trần Quả mới hùng hổ trở về.
Khán giả được chứng kiến sự hoa lệ của Súng Vương Chu Trạch Khải ở trận vượt rào đầu, trận thứ hai lại được người chơi thường chọc cười. Bầu không khí đương trường rất sôi nổi, còn tuyển thủ chuyên nghiệp lại bình tĩnh ngoài mong đợi. Xem trận này, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp bắt đầu chụm đầu tám chuyện.
“Thế nào?” Trong các chiến đội lớn, hầu như đều có người hỏi vậy, người mà họ quan tâm tất nhiên là Đường Nhu.
“Tốc độ tay không tồi.” Đây là điều cả bọn cùng nhất trí.
“Nhưng hơi là lạ.” Một pháp sư chiến đấu nói, “Tao để ý, cô bé không dùng bất kỳ kỹ năng nào trên 40 cả. Dù cơ hội tốt tới đâu cũng không dùng.”
“Do cảm thấy đối thủ kiểu đó không cần ra đại chiêu chăng?”
“Có lẽ vậy! Thực lực của thằng kia kém ẻm nhiều quá.”
Trong tiếng bàn luận, nhân vật của Trần Quả và Đường Nhu đã về tới giữa sân, không nói hai lời, tiếp tục nhảy lên bàn đạp. Lúc này, Tô Mộc Tranh và ba tuyển thủ nọ cách đỉnh không xa, tên khán giả được chọn cũng nhảy được nửa đường, Trần Quả và Đường Nhu mới bắt đầu nhập cuộc, song có trò hay ban nãy, khán giả lại ủng hộ cả hai rất nhiệt liệt, không ngừng vỗ tay bảo cố lên.
Vài phút sau, bốn tuyển thủ chuyên nghiệp lần lượt lên tới đỉnh. Tô Mộc Tranh vẫn giữ được ưu thế ban đầu, chiếm được ngôi đầu bảng.
Ba người kia lần lượt leo lên, họ biết tiêu điểm của cả trận không phải mình, mà là hai mỹ nữ chưa nhảy được ¼ kia.
Bốn tuyển thủ chuyên nghiệp đứng ngang hàng trên chiếc bàn đạp cao nhất nhìn xuống. Trận thi đấu nhảy cao này có điểm đặt chân rõ ràng, độ khó thấp hơn tháp chuông của thành Tội Ác nhiều. Trần Quả và Đường Nhu cũng không ngại ngùng trước tiếng vỗ tay của toàn khán đài, cả hai tập trung nhảy từng bước một, tuy không thể nhanh lẹ bằng tuyển thủ, nhưng tốt xấu gì cũng không xảy ra bất cứ sai lầm nào.
“Cố lên, sắp tới rồi!” Hai chị em cũng đang cổ vũ nhau, nhìn lên trên, người chơi kia đã lên tới đỉnh, cả trận chỉ còn mình hai cô.
“Cố lên! Cố lên!!” Giờ khán giả cũng đang hò reo.
“Ôi!” Nhìn thấy Trần Quả thao tác không chính xác, khán giả thình lình hoảng hốt, Trục Yên Hà không đủ sức nhảy lên, không giẫm được lên bàn đạp nên ngã xuống.
Kết quả lại thấy pháp sư chiến đấu của Đường Nhu một bước nhảy ra, giữa không trung dùng Thiên Kích đâm vào người Trục Yên Hà. Trục Yên Hà được hất lên, đáp xuống bàn đạp mà lúc nãy cô chưa đạp tới.
“Tiểu Đường!” Trần Quả hô, vội chuyển mắt nhìn, liền thấy pháp sư chiến đấu của Đường Nhu sau khi rơi xuống hai bậc lại đạp lên một bàn đạp. Thời điểm cô đâm mâu ra đã tính toán sẵn rồi.
“Em không sao.” Đường Nhu cười nói.
Cả sân lại tràn ngập tiếng vỗ tay. Cùng là công kích, thế nhưng hai chị em lại dùng công kích giúp đỡ nhau, so với cảnh hỗ trợ PK lúc trước, màn này làm khán giả cảm động hơn nhiều.
Ngay cả trên bàn đạp cao nhất cũng truyền đến tiếng vỗ tay, là những tuyển thủ điều khiển nhân vật làm động tác vỗ tay.
Trục Yên Hà của Trần Quả lại đứng vững trên bàn đạp, không vội vã, đợi pháp sư chiến đấu của Đường Nhu trở về cùng độ cao, hai người mới tiếp tục nỗ lực. Cuối cùng hai cô gái cũng thuận buồm xuôi gió mà leo tới đỉnh trong tiếng vỗ tay của khán giả.
MC lập tức dựa vào bầu không khí thúc đẩy bầu không khí trong nhà thi đấu lên cao trào. Bảy nhân vật đứng trên đỉnh, đồng thời hướng về phía khán giả làm động tác vẫy tay, sau đó biến mất. Trên bục đấu, từng người đã quay trở lại.
“Chúc mừng Mộc Tranh giành được giải nhất, em có gì muốn nói không?” Thường trong tình huống này, quán quân luôn là người được phỏng vấn cuối cùng, nhưng lần này MC lại làm trái ngược, người đầu tiên gã hỏi là Tô Mộc Tranh.
“Vui lắm ạ. Nhưng hơn hết là có thể nhìn thấy một màn phấn khích lòng người đến vậy trong trận đấu. Em nhớ có một người thường bảo rằng, Vinh Quang không phải trò chơi của một người, em rất thích câu nói ấy. Mà hai bạn đây đã chứng minh được điều đó, em cảm thấy rất cảm động.” Tô Mộc Tranh nói.
“Hừm, có phải là em cố ý chọn bọn họ để có thể chứng kiến trận đấu mình mong muốn nhất không?” MC nói.
“Đúng vậy, cảm ơn biểu hiện xuất sắc của hai bạn.” Tô Mộc Tranh cười nói.
Trường quay tràn ngập tiếng vỗ tay, MC cũng lập tức đi về phía Trần Quả và Đường Nhu, hai cô gái nghiễm nhiên trở thành nhân vật chính.
“Chúc mừng hai bạn.” MC nói, “Nhìn phản ứng ở đây, tôi biết không chỉ riêng Mộc Tranh, mà ngay cả khán giả cũng ủng hộ hai bạn, hai bạn có cảm thấy vui vẻ không?”
“Đương nhiên rồi…” Thật ra Trần Quả muốn bảo hỏi ngu vậy… nhưng đang phát sóng trực tiếp, đành nhịn.
“Tình bạn thể hiện trong trò chơi ban nãy của cả hai khiến mọi người rất cảm động, xin hỏi cả hai quen nhau bao lâu rồi?” MC nói.
“Hai năm hơn rồi!” Trần Quả tiếp tục phụ trách trả lời, Đường Nhu phụ trách ở bên mỉm cười.
“Hai năm hơn…Ừm…” Thời gian hai năm không thể bảo mới quen, lại không thể bảo bạn lâu năm, MC nhất thời tìm không được cách nói thích hợp, đành chuyển chủ đề: “Tôi thấy cảm tình của cả hai tốt lắm, hai người quen nhau nhờ Vinh Quang đúng không?”
“Không phải.” Trần Quả thành thực trả lời, đáp án hơi không hợp hoàn cảnh.
“Ồ, vậy hiện tại đang chơi Vinh Quang cùng nhau ư?” MC hỏi.
“À thì… có lẽ sau này.” Trần Quả nói.
“Sau này? Tại sao không phải bây giờ?” MC cảm thấy kỳ quái.
“Bởi vì em ấy mới chơi Vinh Quang chưa được bao lâu!” Trần Quả nhìn Đường Nhu nói.
Lúc này đây, nhốn nháo nhất lại là nhóm tuyển thủ. Tất nhiên, cả bọn đều có ánh mắt phán đoán thực lực của một người. Mà cô game thủ xinh đẹp khiến họ quan tâm này lại bảo mình mới chơi Vinh Quang chưa bao lâu, như vậy thao tác lúc nãy của cô lại càng đặc biệt.
“Chưa được bao lâu, vậy chính xác là?” MC hỏi vấn đề mà đám tuyển thủ cực kỳ quan tâm.
“Mới hơn một tháng thôi!” Trần Quả nói.
“Một tháng hơn, thế trước đấy chưa từng chơi Vinh Quang?” MC kinh ngạc hỏi.
“Rất ít chơi.” Đường Nhu nói.
“Ít là ít thế nào?” MC lại hỏi.
“Chỉ thỉnh thoảng giúp chị ấy trên đấu trường.” Đường Nhu nói.
“Còn giúp mình hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực nữa!” Trần Quả chủ động bổ sung.
Toàn trường ồ lên. Nhiệm vụ khiêu chiến của Thần Chi Lĩnh Vực, một người hiếm lắm mới tiếp xúc Vinh Quang lại có thể làm được! Song nhìn thao tác PK vừa nãy của cô nàng, có chỗ nào giống người mới chơi một tháng? Người chơi mấy năm còn không được vậy!
Tuyển thủ chuyên nghiệp liếc mắt nhìn nhau. Nhiệm vụ khiêu chiến của Thần Chi Lĩnh Vực? Chuyện rất khó trong mắt người chơi thường lại chẳng là bao đối với họ, nhưng họ biết rõ thao tác của Đường Nhu mạnh bao nhiêu, cũng biết chỉ hơn một tháng mà đạt được trình độ ấy có ý nghĩa gì.
Nếu trước đấy, giới chuyên nghiệp chỉ đánh giá Đường Nhu là “Ờ, không tồi”; nay biết được cô chỉ mới chơi một tháng, ai cũng cảm thấy kinh ngạc.