Mỏi quá…
Chẳng mấy Đường Nhu đã cảm nhận được điều đó. Với những thao tác cực hạn liên tục, chưa đầy một phút các ngón tay cô đã dần mỏi nhừ. Sau đó đến cổ tay, khuỷu tay, dọc cánh tay, cảm giác mệt mỏi ngày càng ăn sâu.
Mình có thể kiên trì được bao lâu? Đường Nhu không biết, cũng chả nghĩ đến, cô chỉ dốc toàn bộ tinh thần vào đối thủ. Cốgiữ vững độ chính xác của thao tác trong những đòn tấn công tốc độ cao, hy vọng có thể đánh trúng mục tiêu nhiều hơn nữa.
Một phút…
Hai phút…
Ba phút…
Bốn phút…
Vẻ mặt nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp lần lượt thay đổi.
Họ nhận ra, có lẽ tốc độ tay chưa phải thứ đáng sợ nhất của cô gái này, mà chính là nghị lực để cô duy trì tốc độ tay đó.
Bốn phút, tốc độ tay đã duy trì được bốn phút. Không ít tuyển thủ chuyên nghiệp bắt đầu tự hỏi bản thân, rằng liệu khi bùng nổ tốc độ tay cực hạn, họ có thể kiên trì được bao lâu?
Đáng sợ hơn cả là bốn phút trôi qua, tốc độ vẫn không hề giảm, cuộc chiến vẫn diễn ra với tiết tấu nhanh vô cùng.
“Này, cô bé mà biết dùng đại chiêu có khi đã thắng rồi…” có người nói.
“Chưa chắc, thi triển đại chiêu, thu chiêu dễ lộ sơ hở, cô ấy đánh loạn như thế sẽ rất dễ trượt, nếu trượt thì tốc độ tay có cao mấy cũng không thể thoát được sự cưỡng chế cứng người của hệ thống khi thu chiêu.”
“Nói vậy cô bé chỉ dùng kỹ năng cấp thấp lại ngon hơn à…”
“Tiếc là kỹ năng cấp thấp có sát thương thấp, cô nàng lại đánh không chuẩn lắm… cứ cái đà này, muốn thắng được Đỗ Minh phải duy trì được hơn mười phút mới may ra.”
“Mười phút, thánh à?”
“…”
Rõ là không ai dám kết luận điều đó, bởi họ không hiểu nổi, không hiểu nổi nỗi khát khao chiến thắng quá mức mãnh liệt của Đường Nhu dù chỉ trong một trận thi đấu không lấy gì làm quan trọng. Ở cô có một tinh thần quá mạnh mẽ mà họkhông tài nào lý giải nổi.
Năm phút…
Sáu phút…
Nhoắng cái đã hai phút nữa trôi qua, pháp sư chiến đấu vẫn duy trì tốc độ tấn công cao đến khó tin.
“Sao có thể, hay nhỏ hack…” Từng giây từng phút chờ đợi cơ hội đã khiến Đỗ Minh bắt đầu nôn nóng. Kiếm khách của hắn đã vơi đi hơn nửa vạch máu, vậy mà những cơ hội như đối phương chậm lại vì mệt hay sơ hở chẳng hề xuất hiện. Hắn cảm giác được đối phương vẫn dốc sức kiên trì, tuy không đảm bảo tất cả công kích đều chính xác, nhưng cô ấy vẫn cố gắng hết sức.
“Phập!”
Lại một tiếng báo bị đánh trúng. Suốt mấy phút đồng hồ, âm thanh khiến Đỗ Minh nghe chai cả tai ấy thường xuyên đánh trúng hắn. May mà chúng đều là những kỹ năng cấp thấp hay công kích thường có sát thương nhỏ, hắn mới có thể trụ vững tới giờ. Đỗ Minh không căng thẳng lắm với một kích trúng này, hắn vẫn cố gắng tránh né, thi thoảng bị trúng cũng là do tốc độ tay của mình không theo kịp đối phương, chuyện này không tránh được.
“Phập!”
Chẳng ngờ chiêu trước vừa trúng chẳng bao lâu, chiêu sau lại vang lên tiếng báo, Đỗ Minh lại bị chiến mâu của Đường Nhu đâm trúng.
“Phập! Phập! Phập! Phập! Phập…”
Một phút tiếp theo, âm thanh công kích trúng mục tiêu ngày một rõ ràng, ngày càng dồn dập, kiếm khách của Đỗ Minh liên tục bị đánh trúng.
“Sao thế này?” Đỗ Minh không hiểu, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không hiểu.
“Hay cô ta lại nâng tốc độ tay lên rồi??” Có người nghĩ ngay đến điều này.
“Không… không phải…” Bỗng có kẻ tinh mắt nhận ra vấn đề.
“Không phải cô bé nhanh lên, mà là Đỗ Minh chậm đi…”
Lời nhận xét như sấm rền bên tai, tức thì làm đám tuyển thủ chuyên nghiệpbùng nổ.
“Tuy người chơi này công kích lộn xộn, nhưng nếu cứ đứng im chịu chiêu thì Đỗ Minh đã ngủm củ tỏi từ lâu rồi.”
“Vậy là thằng đó cũng phải cố gắng tránh né hết tất cả công kích.”
“Đối phương tấn công nhanh, hắn cũng phải né nhanh…”
“Một trận chiến tiết tấu nhanh không phải do một bên, mà là cả hai phía.”
“Tuy Đỗ Minh không mệt bằng đối thủ, nhưng anh ta lại bị ảnh hưởng theo đối thủ.”
Ngay lúc mọi người còn đang đoán xem Đường Nhu có thể kiên trì đến lúc nào thì chợt phát hiện ra, người không kiên trì được trước lại chính là Đỗ Minh.
Công kích không ngừng trúng lên người kiếm khách, lúc đầu Đỗ Minh còn chưa hiểu, cứ tưởng đối thủ nâng cao tốc độ, nhưng chẳng mấy đã nhận ra mình mới là người bị chậm đi, không đuổi kịp. Mà lúc này, hắn đã rơi vào trạng thái báo động máu đỏ.
Thua mất.
Giờ phút này Đỗ Minh mới nhận ra.
Ngay từ đầu hắn không hề suy nghĩ đến vấn đề này. Dù tốc độ tay của đối phương có cao đến mấy cũng chỉ là một con gà không hề có kinh nghiệm, với cách đánh điên cuồng đó sao có thể kéo dài đến lúc kết thúc?
Đỗ Minh đã tin là vậy, nhưng hắn không ngờ, đối phương vẫn kiên trì đến cùng, đến nỗi chính hắn cũng không thể kiên trì theo được.
“Đỗ Minh thua rồi… thua dưới khát khao chiến thắng của đối thủ.” có người thở dài.
Tất cả đều im lặng.
Một điều chắc chắn rằng, những tuyển thủ chuyên nghiệp như họ không có khát khao chiến thắng quá cao ở một trận đấu biểu diễn như vậy, mà đối kháng với người chơi thường, họ càng không cần thứ khát khao ấy.
Nhưng người chơi thường thì khác, đánh bại được tuyển thủ chuyên nghiệp có ý nghĩa rất lớn với họ, đương nhiên khát khao chiến thắng cũng mãnh liệt hơn tuyển chủ chuyên nghiệp rất nhiều.
Khát khao chiến thắng đã giúp họ kiên trì đến cùng. Còn Đỗ Minh, vì tự tin rằng mình sẽ thắng mà không hề nhận ra mình mới là kẻ mệt mỏi trước.
Trong trận chiến này, khát khao chiến thắng và tốc độ tay, sự chênh lệch giữa Đỗ Minh và Đường Nhu. Hiện giờ đã bị Đường Nhu hoàn toàn bắt trọn.
Đỗ Minh dần bối rối, không thể bình tĩnh lại trong suốt trạng thái máu đỏ, chẳng mấy chốc, kiếm khách của hắn đã ngã xuống dưới chiến mâu của pháp sư chiến đấu Đường Nhu.
Cả khán đài lặng ngắt như tờ.
Chương trình Ngôi Sao Cuối Tuần lần này thật lắm chuyện lạ kỳ.
Giờ thì ngay cả người chơi thường đánh thắng tuyển thủ chuyên nghiệp cũng xảy ra rồi.
Nếu bảo là nhường, thì trận này tuyệt không phải. Ngay cả khán giả cũng nhận ra là do Đường Nhu bùng nổ tốc độ tay, kiên trì đánh bại Đỗ Minh.
Không một tiếng hoan hô nào sau đó.
Đây là sân nhà của Luân Hồi, Đỗ Minh là tuyển thủ chủ lực của họ, giờ bị một người chơi thường đánh bại, điều này làm đa số khán giả đều cảm thấy bẽ mặt.
Một quãng im lặng qua đi, không biết từ đâu bỗng vang lên tiếng mắng nhiếc. Sau đó lan ra mỗi góc rồi trở nên huyên náo.
Đối với đội chủ nhà nhà mình, fan không chỉ cảm thông và ủng hộ, nếu có điều gì khiến fan bất mãn, họ cũng chẳng nể nang gì mà chửi thẳng miệng.
Đấy cũng chính là lúc tiếng chửi bới lan truyền.
Mọi người rất ăn ý không đả động gì đến Đường Nhu, chỉ chỉ trích Đỗ Minh bất tài.
Xem từ đầu tới cuối trận thì đều thấy Đỗ Minh chẳng những thua, mà còn thua rất khó coi.
Trận đấu kéo dài 7 phút 34 giây, từ phút thứ 7, Đỗ Minh đã bị áp chế cho đến chết.
Tiếng la ó ngày càng nhiều, lời lẽ thì mỗi lúc một đa dạng, khán đài đã mất khống chế, tiếng của MC dù có thiết bị khuếch trương cũng bị chôn vùi giữa đám đông hung hãn, không ai thèm nghe gã nói gì.
Những lời trách móc đã không còn xa lạ với tuyển thủ chuyên nghiệp, hầu như ai cũng từng trải qua.
Lưu Hạo của Gia Thế chẳng hạn, sau trận sai lầm trầm trọng lần trước cũng bị fan của Gia Thế chửi cho lên bờ xuống ruộng.
Giữa tiếng mắng chửi, Đường Nhu và Đỗ Minh đã đi xuống, đứng giữa sân đấu.
Tiếng chửi bới lại bùng lên, Đỗ Minh đứng giữa sàn đã vô cùng ức chế.
Mãi đến khi MC lại gần hai người, không ngừng hô hào giữ trật tự, đám đông mới dần yên tĩnh.
“Cậu xem vẻ mặt thằng kia kìa, há há há” Trần Quả – người đang vô cùng hưng phấn và không có tẹo ức chế nào, vừa cười sung sướng vừa đưa ống nhóm cho Diệp Tu, cũng lập tức rước lấy bao nhiêu ánh mắt căm thù từ tứ phía. Diệp Tu cầm ống nhòm xong thì ngồi im thin thít. Trần Quả là hot girl, còn được nể nang, chứ hắn mà cũng kiêu ngạo như cô có khi đã bị đám fan cuồng đó lấy thịt đè người rồi.
Cầm ống nhóm soi về phía giữa sân khấu, vẻ mặt Đỗ Minh xoắn xuýt, mà nhìn sang bên, Đường Nhu vẫn bình tĩnh như trước khi thi đấu, có khi sức mạnh tinh thần mới là thiên phú lớn nhất của cô nàng.
Khán đài dần hồi phục, tiếng của MC mới rõ ràng.
Nhưng người cất tiếng trước không phải MC, mà là Đỗ Minh.
Hắn chủ động muốn đấu lại với Đường Nhu.
Ý tứ thì đương nhiên là muốn vớt vát lại mặt mũi. Chẳng ngờ lại đổi lấy một tràng cười nhạo khác.
Tuyển thủ chuyên nghiệp muốn so tài với người chơi, đây là chuyện nực cười cỡ nào.
Sắc mặt Đỗ Minh ngày một khó coi.
Thua bị chửi, muốn thắng lại cũng bị chửi, thế các chú muốn anh sống sao?
Ngay khi tiếng chửi bới dần vơi đi, tiếng Đường Nhu cũng vang lên, “Được chứ, em chấp nhận lời khiêu chiến của anh.”
Cả khán đài lại ồ lên.
Giờ lại thành Đỗ Minh khiêu chiến với người chơi thường.
Vẫn có những kẻ mắng Đỗ Minh vô dụng, nhưng cũng không ít người bắt đầu bất mãn với thái độ kiêu căng của Đường Nhu, những lời lẽ chẳng hay ho gì cũng bắt đầu nhắm vào Đường Nhu không ít. Dù sao Đỗ Minh mới là đối tượng họ ủng hộ chân chính. Yêu cho roi cho vọt mà. Họ cảm thấy mình mắng thì được, nhưng nếu người ngoài kì thị, họ sẽ lập tức đứng về phía nhà mình ngay.
Giữa những tiếng chửi bới, Đường Nhu còn chín chắn hơn cả tuyển thủ chuyên nghiệp, cô chẳng thèm để ý, đi về phía bục đấu.
MC không biết phải xoay sở sao, đánh xong thì thôi đi còn muốn đánh lại, đây là chuyện chưa từng có. Là một MC dày dặn kinh nghiệm, gã chỉ thấy Ngôi Sao Cuối Tuần lần này quả thực rối tung rối mù.