Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Toàn Chức Cao Thủ - Diệp Tu

[Happy birthday to Ye Xiu & Ye Qiu]

Edit: Tam Beta: Kha

Không ai ngờ Hoa Nhạt Mê Người sẽ quay lại nhanh đến vậy, hơn nữa còn dùng cách cực kỳ bá đạo, trực tiếp giết trở về.

Hắn mở đường máu giữa biển người, cướp một chỗ cao rồi hăng say oanh tạc khắp nơi. Lúc này một mình Hoa Nhạt Mê Người đứng trên cầu Bắc không ai giúp đỡ, mà trừ hắn cũng chẳng còn mống Bách Hoa Cốc nào.

Dù vậy vẫn đánh cho đám Tưởng Du muốn nhảy sông tự vẫn.

Trong khi chưa ai kịp phản công, Hoa Nhạt Mê Người đã càng nhảy càng cao. Bên đây tơi bời hoa lá cũng không giật được bao nhiêu chỗ, mà người ta lại một mình dễ dàng cướp được, sau đó dưới mắt bao người cứ tiếp tục lên là lên là lên, hoàn toàn không thèm để ý mấy chỗ đặt chân ngon lành mà đám bọn họ nhắm mãi không nhảy lên được.

Tưởng Du và các công hội khác đều có cùng một suy nghĩ: Vì sao cha nội này không nhảy từ đầu cầu bên kia lên mà chung cmn thủy với đầu cầu của tụi tui như vậy hả?

Thực chất Trương Giai Lạc cũng không hẳn tia trúng cái đầu cầu nhà họ, sau khi nhảy thêm bậc nữa, hắn ngước mắt sang bên kia. Vừa nhìn, liền không khỏi kinh ngạc.

Từ vị trí đứng của những người chơi đội danh hiệu thành viên Luân Hồi, có thể nhận ra chúng nó đã bày xong một trận thế cực đẹp.

Hình như có chút khó xơi?

Trương Giai Lạc nghĩ, dù vậy chân vẫn quyết đoán xông thẳng lên trước...

Lúc Trục Yên Hà của Trần Quả đến cầu Bắc, nơi này đã loạn không thể tả.

So với Hoa Nhạt Mê Người uy vũ xông pha trong trận địa Luân Hồi, Mưu Đồ Bá Đạo với các công hội khác đánh loạn xà ngầu ở đầu cầu phía Tây chẳng khác gì trò đánh trận giả tẻ ngắt của mấy bé, thậm chí cả đám còn tự xí hổ muốn giải tán cho xong.

Đẳng cấp của cuộc chiến giữa hai đầu cầu rõ ràng không cùng một bậc.

Giống như lúc trước Trai Ngầu Cầu Bại một mình solo Bách Hoa Cốc, vừa nhìn đã hiểu ngay đó là quyết đấu của cao thủ.

Chỉ là đối tượng một chọi một lũ lần này đổi thành Hoa Nhạt Mê Người.

Mà bên Luân Hồi, trong âm thanh gào thét chỉ huy, thế trận của họ vẫn nhịp nhàng vận hành.

Các công hội ở đây đều nhận ra, chuyện cướp BOSS thế này, mỗi tuần ai mà không trải qua vài lần. Âm thanh chỉ huy này trước đây chưa từng xuất hiện ở công hội Luân Hồi, nhất định không phải là hội trưởng Tam Đạo Lục Giới, cũng chẳng phải nhân vật lão làng quen thuộc nào trong hội.

Rốt cuộc là ai?

Bởi vì hiện trường lộn xộn, tình trạng giao thông trong game ùn tắc khiến thân phận người dẫn đoàn Luân Hồi vẫn là một ẩn số. Nếu không mấy công hội bên đầu cầu phía Đông đã bất chấp chôn hắn rồi. Tầm quan trọng của tên này với Luân Hồi, nhìn thoáng qua là hiểu.

Mà trận thế hắn bày ra, cả cao thủ như Hoa Nhạt Mê Người còn thấy nhức đầu.

Nhưng dù sao Trương Giai Lạc cũng là nhân vật cấp bậc đại thần.

Thăm dò tới lui mấy lượt, Trương Giai Lạc bỗng nhiên thi triển đấu pháp trăm hoa, nhảy lên cầu Bắc rồi dứt khoát xông thẳng tới một vị trí.

Tất cả mọi người đã chú ý hành động của Hoa Nhạt Mê Người từ lâu. Lập tức nhìn qua, nhanh chóng phát hiện tại vị trí Hoa Nhạt Mê Người xông tới, một gã thuật sĩ gấp gấp nhảy lên nhảy lên xuống, tránh trái né phải để trốn công kích của Hoa Nhạt Mê Người.

Hoa Nhạt Mê Người làm sao có thể bỏ qua, lúc này hắn như tìm được chỗ đột phá, quyết tâm dùng mọi giá giết chết kẻ kia.

Không lẽ thuật sĩ này chính là chỉ huy của Luân Hồi?

Dù không phải chắc chắn cũng là một nhân vật quan trọng!

Các công hội bị Luân Hồi đánh cho ngắc ngoải bỗng hưng phấn trở lại.

Bọn hắn vẫn chưa lùi bước, tất nhiên còn đang le lói hi vọng, thấy Hoa Nhạt Mê Người ép đánh tới tấp, lập tức phát hiện đây là cơ hội lội ngược dòng. Vì vậy tất cả người chơi của các công hội đều liều mạng lao lên hội đồng gã thuật sĩ bị Hoa Nhạt Mê Người đuổi giết.

“Móa!!”

Tất cả mọi người bỗng nghe được một âm thanh gào rống vang dội.

Bị hội đồng tập thể thế này chỉ còn nước trốn đằng trời, huống chi còn do một sát thủ cao cấp như Hoa Nhạt Mê Người cầm đầu.

Khi tất cả mọi người đồng lòng làm lễ truy điệu cho tên thuật sĩ xấu số, thằng cha này trước lúc kỹ năng ập tới, dứt khoát nhảy tùm xuống nước.

Đúng, gã chạy!

Khi chưa bị đánh mất tẹo HP nào đã chủ động nhảy cầu, tuyệt đối là hành vi trốn chạy hèn kém.

Trong thế giới game mạng mỏng như giấy này, trong thời khắc cướp BOSS sục sôi nhiệt huyết này, một nhân vật thoạt nhìn là chỉ huy cả công hội, lại bất chấp tất cả nhảy sông mà chạy trước. Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như biến thành hai màu đen trắng. Hành vi vãi lờ vãi mặt dày đê tiện bỉ ổi đéo chịu nổi cả gà mờ cũng chẳng bằng của gã khiến cho hết thảy đều rúng động tận tâm can.

Trong tai mọi người như vẫn còn văng vẳng câu cửa miệng lúc chỉ huy người ấy vẫn hay dùng: “Hèn hạ chút được không hả mấy pa?”

Giỏi! Ông giỏi, quá xá giỏi!

Lúc này trên đầu không ít người chơi búng ra cái emo khinh bỉ. Có người chơi của công hội lớn, có người chơi của Luân Hồi, giờ phút này đều chung tay đồng lòng cùng khinh bỉ hành vi đéo thể chấp nhận được của gã thuật sĩ kia.

Lại không thể không nhắc tới tố chất của đại thần chuyên nghiệp.

Dù đê tiện hèn hạ cỡ nào đều không thể khiến Trương Giai Lạc xao nhãng. Đê tiện cũng là một chiến thuật, là một đại thần, là chiến thuật tất nhiên phải thích ứng. Nhìn thấy thuật sĩ nhảy cầu, Trương Giai Lạc lập tức điều khiển Hoa Nhạt Mê Người chuyển hướng. Gần như ngay tức khắc, Hoa Nhạt Mê Người liền AOE thêm một mớ người chơi Luân Hồi rớt cầu theo gã thuật sĩ kia.

Thế trận của Luân Hồi bị phá vỡ, người chơi của các công hội khác lúc này mới nhìn lại, trong lòng hào hứng, tích cực bỏ đá xuống giếng. Hoa Nhạt Mê Người xoay người đi cướp chỗ cao đứng, tiếp tục dập kỹ năng oanh tạc mù mịt. Đầu cầu bên đông lẫn bên tây đều không bỏ sót, người chơi hai bên hận không thể kéo hắn xuống bằm ra cám, nhưng chỉ đành bất lực.

Địa hình ở cầu Bắc na ná thủy chiến. Game thủ kỹ thuật kém chút đều đu không nổi. Cho nên chỉ mình Trương Giai Lạc cũng đủ sức xoay mấy công hội lớn như xoay dế.

Lúc Trục Yên Hà của Trần Quả chạy đến đã bỏ lỡ màn nhảy cầu chạy trốn đầy đê hèn khiến cả thế giới chấn động kia, cô không để ý chuyện cướp BOSS lắm, vẫn đang bận kéo chuột chuyển góc nhìn khắp nơi tìm ID “Tay Nhỏ Lạnh Giá”.

Trong chiến trường hỗn loạn này, muốn tìm một người, dù có biết ID cũng không hề dễ dàng. Trần Quả không dám đến gần quá. Dù sao chuyện cướp BOSS hoang dã khá nhạy cảm, người qua đường không cẩn thận sẽ bị nghi ngờ là đồng lõa, tiễn vong lúc nào chẳng hay.

Trần Quả điều khiển Trục Yên Hà vòng mấy vòng lớn vẫn không phát hiện bóng dáng Tay Nhỏ Lạnh Giá. Lúc cô quay sang, nhìn thấy Diệp Tu đang ngó màn hình mình, vội hỏi hắn tìm ra chưa.

“Không thấy.” Diệp Tu lắc đầu. Mắt hắn tinh hơn Trần Quả, nhưng giữa đám đầu người chi chít vẫn mò không ra mục tiêu cần tìm.

“Không phải bên kia chớ?” Trần Quả nói, nhìn đầu cầu bên kia, chỗ đó là sân nhà Luân Hồi, vì quá xa nên hoàn toàn không thấy nổi ID nhân vật.

“Không thể nào!” Diệp Tu nói.

Đội hình Mưu Đồ Bá Đạo bên này, sao người có thể chạy qua kia giúp vui được, suy luận kiểu này hơi bị kém logic.

“Không lẽ chưa tới?” Trần Quả lại cho Trục Yên Hà chạy một vòng, dù đã cẩn thận quan sát từng ngóc ngách vẫn không phát hiện.

“Dừng dừng, chuyển sang phải, qua, qua tiếp.” Diệp Tu kêu lên.

Trần Quả nhấp chuột chuyển góc nhìn.

“Dừng, chỗ đó có người.” Diệp Tu chỉ vào màn hình Trần Quả, chỗ một thân cây cách đó không xa.

“Thật không?” Trần Quả không chú ý, cô chủ yếu dò tìm ID trong đám người chơi, thậm chí còn không biết mình lướt qua chỗ này khi nào.

“Là cậu ta à?” Trần Quả hỏi.

“Không biết nữa.” Diệp Tu nói.

“Để chị xem.” Trần Quả đang rảnh rỗi, đi vòng lại ra đằng sau cái cây kia.

Xoay chỉnh góc nhìn xong, quả nhiên phát hiện có người ở đó, Trần Quả cho Trục Yên Hà chạy qua đó, rất nhanh đã tìm thấy.

Đó là một nữ mục sư, ID trên đầu là Tay Nhỏ Lạnh Giá.

“Đúng rồi.” Trần Quả vui vẻ chuẩn bị tiến lên, nhưng chưa tới hai bước bỗng dừng lại.

Tay Nhỏ Lạnh Giá không biết đã đứng chỗ này bao lâu, cũng không bước ra, giấu mình ở đây không biết quan sát thứ gì. Làm sao bắt chuyện đây? Không lẽ bảo người anh em này, tui thấy dáng cậu rình coi thiệt tiêu chuẩn, hẳn là một cao thủ hiếm có đây, tui đang chuẩn bị lập một chiến đội, cậu có hứng thú gia nhập phát huy sở trường rình coi của mình không!

Quá ảo rồi!

Trần Quả nghĩ như vậy, Trục Yên Hà cũng dừng bước.

Hoặc nói rằng hồi nãy tui thấy chiêu cậu hồi máu Trai Ngầu Cầu Bại thiệt xuất sắc, có hứng thú muốn làm quen? Nhưng mà... Chỉ thấy người ta buff một lần đã đổ rồi, có ba xạo quá không?

Trần Quả tìm không được lý do, cứ để Trục Yên Hà đứng lần lữa. Quay lại nhìn Diệp Tu, “Cậu ta đứng đây làm gì vậy?”

Diệp Tu lắc đầu, hắn chưa thân thiết với Tay Nhỏ Lạnh Giá đến nỗi có thể đoán được ý đồ người nọ.

Đúng lúc này, Tay Nhỏ Lạnh Giá bỗng quay lại, nhìn thấy Trục Yên Hà đang ngẩn người.

Nhắm mình đã bại lộ, Trần Quả nghĩ một chút, sau đó cho Trục Yên Hà bước lên. Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng không trốn tránh, vẫn đứng dưới tàn cây lẳng lặng nhìn Trục Yên Hà.

“Xin chào.” Khi hai người đến khoảng cách thích hợp, Trần Quả lên tiếng.

“Chào.” Người đối diện đáp. Một cô em mục sư điềm đạm cất giọng con trai vốn khiến người ta cảm thấy nổi da gà. Nhưng giọng này tuy là giọng nam, chỉ nói một chữ lại nghe rất ôn hòa, khiến lúc Trần Quả liên tưởng tới ngoại hình nhân vật cũng không đến nỗi khó ở như tưởng tượng.

Thật kỳ lạ... Trần Quả nghĩ.

“Lúc trước tôi có nhìn thấy cậu.” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trần Quả lên tiếng.

“À?”

“Lúc trên cầu, Thuật Trị Liệu kia của cậu rất đặc sắc.” Trần Quả nói.

“Ha ha, cũng tạm được!” Người nọ đáp khiêm tốn, khiến Trần Quả không khỏi có hảo cảm.

“Hỏi một câu cậu đừng giận, đó không phải là trùng hợp chứ?” Trần Quả nói.

“Ha ha, nói chung cũng cần chút may mắn.” Tay Nhỏ Lạnh Giá đáp.

“Nói vậy, kỹ thuật của cậu cũng không kém?” Trần Quả nói.

“Tạm thôi!”

“Là thế này, tôi đang chuẩn bị thành lập một chiến đội, cần tìm một mục sư, có hứng thú tới thử không?” Trần Quả hỏi.

“Ồ? Chiến đội của Diệp Thu sao?” Tay Nhỏ Lạnh Giá hỏi.
Nhấn Mở Bình Luận