[Happy birthday to Ye Xiu & Ye Qiu]
Edit: Kha Beta: Tiếu“Mày coi trận này chưa?” Ngụy Sâm vừa nhìn trận đấu bắt đầu vừa hỏi Diệp Tu.
“Lúc xong hết mới coi.” Diệp Tu nói. Ngày thi đấu thường quy, tiệm net Hưng Hân không tiếp sóng trận này, Diệp Tu cũng đợi sau này mới xem lại video ghi hình.
“À!” Ngụy Sâm gật gù, không nói gì thêm, trận đấu trên màn hình đã khai mạc, diễn ra khá nhanh. Phần đấu cá nhân và tổ đội lôi đài vừa kết thúc, Ngụy Sâm lập tức đỡ trán.
“Gây nghiệt rồi, do mày gây nghiệt cả! Mày rốt cuộc đã làm gì chúng!” Trông Ngụy Sâm cứ như đang bị tổn thương sâu sắc lắm.
Diệp Tu mặt vô cảm, chỉ lẳng lặng xem trận đấu, sau đó Gia Thế thua càng thảm hơn trong phần đấu đoàn đội. Cuối cùng, Gia Thế bại bởi số điểm tệ hại 1 – 9 trước Lôi Đình. Biểu hiện tệ đến mức không chỉ khiến Ngụy Sâm phải đỡ trán, còn làm cho đối thủ của họ, đội trưởng chiến đội Lôi Đình – Tiêu Thì Khâm phải luống cuống trong buổi họp báo sau trận. Với một câu hỏi mà tuyển thủ nào cũng quen thuộc như “anh cảm thấy biểu hiện của đối thủ hôm nay thế nào”, Tiêu Thì Khâm cũng cảm thấy khó trả lời.
“Có gì đó sai sai, tao chắc luôn, mày có lưu thống kê kỹ thuật sau trận không?” Ngụy Sâm hỏi.
“Có.” Diệp Tu lại mở một thư mục, bên trong lưu trữ các bảng thống kê kỹ thuật của mỗi vòng đấu, tương ứng với từng video thu hình trong mùa giải này.
“Úi thần linh ơi... Mau lấy cho tao cái chậu, tao ói phát.” Ngụy Sâm vừa lướt qua thống kê kỹ thuật của bên Gia Thế đã làm quá lên.
“Nhìn trận sau đã.” Diệp Tu vẫn bình tĩnh.
“Trận sau thế nào? Nói trước đi, tao sợ tim già của tao chịu không nổi, tuổi cao sức yếu nha.” Ngụy Sâm vỗ ngực phóng đại vờ làm người cao tuổi, thực tế “tuổi cao” như gã nói chỉ ứng với giới Esport mà thôi, gã hiện tại chưa tới 30, đi đâu cũng xem là người trẻ tuổi.
“Trận sau chí ít được 2 điểm.” Diệp Tu đáp bình thản.
“Thế bắt đầu đi!” Ngụy Sâm cứ như sắp sửa xem phim kinh dị. Video vừa mở, bên cạnh có người hét to: “Chậu tới nè!”
Mọi người kinh ngạc quay đầu, ngó thấy Bánh Bao không biết chạy ra ngoài rồi quay về từ lúc nào, tay đang ôm chậu, đưa tới trước mặt Ngụy Sâm: “Ói đê...”
“... ” Ngụy Sâm ngơ ngác nhìn Bánh Bao: “Chú em nói thật đó hả?”
“Bộ ông nói xạo? Giờ ói hay không hả?” Bánh Bao khó hiểu.
Ngụy Sâm đờ đẫn nhìn Diệp Tu: “Thành viên của chiến đội tụi mình đây à?”
“Ờ.” Diệp Tu xác định.
“Phụ trách làm trò hề hả?” Ngụy Sâm hỏi.
“Thôi đừng nhảm nữa, bắt đầu rồi kìa.” Diệp Tu dứt lời bèn nói với Bánh Bao: “Bánh Bao để chậu đó đi, xem trận đấu trước đã.”
“Vậy đặt ở đây há, ai muốn ói thì hú.” Bánh Bao dặn trước, rồi đặt chậu vào góc.
Một video mới bắt đầu, trận này quả là một vở kịch, tiệm net Hưng Hân cũng từng phát sóng, trận đấu giữa Gia Thế và Luân Hồi. Kết quả cuối cùng Gia Thế giành được 2 điểm trong phần đấu cá nhân, tổ đội lôi đài bị Chu Trạch Khải càn quét, lại thêm một trận đấu đoàn đội tệ hại.
“Tên nhóc này thức tỉnh nhanh đó, trận này phát huy khá tốt.” Xem lại video, ở phần đấu cá nhân trận thứ 2, Ngụy Sâm khen ngợi tuyển thủ Gia Thế trên màn hình.
Người giành chiến thắng cho Gia Thế ơt trận thứ hai kia là Lưu Hạo, khi Diệp Tu gật đầu ừ hử, Trần Quả bật tiếng cười giễu.
Gia Thế thua ở trận thứ ba, nhưng có được hai điểm trong tay, một trận thất bại cũng dễ dàng được mọi người chấp nhận. Ngụy Sâm hào hứng hơn hẳn, cho rằng vòng đấu này không đến mức phải xài chậu. Nhưng ở phần tổ đội sau đấy, việc Gia Thế bị một người quất sạch làm Ngụy Sâm cạn lời, song vẫn cố nói đỡ: “Tên nhóc Chu Trạch Khải đang nổi lắm, tình trạng của Gia Thế không tốt, bị nó một chọi ba cũng không bất ngờ mấy.”
Diệp Tu không ý kiến gì với việc này, trận đấu cũng bước vào phần đấu đoàn đội.
Tuy chưa xem phần này, nhưng Ngụy Sâm đã biết kết quả cuối cùng, bởi Diệp Tu từng bảo vòng đấu này Gia Thế chỉ giành được 2 điểm. Có điều, thứ mà họ cần quan sát khi nghiên cứu là quá trình, không phải kết quả, họ phải phân tích xem Gia Thế đang gặp phải vấn đề gì thông qua cả quá trình trận đấu.
“Sao, còn cần xài chậu không?” Đấu đoàn đội kết thúc, Diệp Tu hỏi.
Ngụy Sâm nghiêm túc lắc đầu, không nói chuyện, cứ như đang suy ngẫm điều gì.
“Tiếp không?” Diệp Tu hỏi.
“Tiếp đi.” Ngụy Sâm không bày tỏ quan điểm gì với phần đoàn đội, chỉ bảo Diệp Tu mở thêm một trận Gia Thế nữa.
Rồi từng vòng đấu trôi qua, cả hai cứ lẳng lặng nhìn, xem xong video thì mở bảng thống kê kỹ thuật, không trao đổi gì nhiều. Ba người Trần Quả, Đường Nhu và Bánh Bao vẫn nghiêm túc theo dõi. Chẳng qua là xem chiêu hay hóng hớt thì chỉ mình họ rõ.
Video tất nhiên có thể tua nhanh phần nghỉ ngơi để coi liền mạch. Thất bại còn nghiêng hẳn về bên Gia Thế, nên trận đấu diễn ra rất nhanh, nội trong một tiếng đã kết thúc. Không ai chú ý thời gian, thẳng đến khi xem hết các trận của Gia Thế. Ngụy Sâm giữa chừng lấy giấy bút ra hí hoáy ghi chép, Diệp Tu chỉ thỉnh thoảng ngó sang xem gã viết gì, không làm gì khác.
Trận cuối cùng kết thúc, mọi người bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Có phát hiện mới không?” Trần Quả gấp rút muốn biết kết quả, với cô, đây hệt như video ghi hình vật chứng.
“Gia Thế thua hoài vậy, chả lẽ tui đã nhìn nhầm?” Bánh Bao cũng bình luận một câu. Nhưng cậu ta đứng dưới góc độ người ngoài, tên cao thủ ma mới Vinh Quang này còn chưa hiểu biết nhiều về giới chuyên nghiệp.
Đường Nhu không đưa ra ý kiến, chỉ lẳng lặng chờ Diệp Tu và Ngụy Sâm nói chuyện.
“Mày thấy thế nào?” Ngụy Sâm hỏi Diệp Tu.
“Tui coi lâu rồi, ông nói ý kiến của mình đi.” Diệp Tu nói.
“Thua trận không thua người, mày thấy sao?” Ngụy Sâm hỏi.
“Ừ...” Diệp Tu bỗng thở dài.
“Nghĩa là gì?” Trần Quả khó hiểu hỏi.
Ngụy Sâm giơ cuốn sổ với chữ viết như gà bới của mình, gõ lên mặt giấy chả thằng nào xem hiểu, đáp: “Vấn đế chủ yếu của Gia Thế là ở thái độ của đám tuyển thủ, trận đấu và bảng thống kê kỹ thuật đã chứng tỏ điều đó.”
“Đầu tiên, rõ ràng đám tuyển thủ chịu ảnh hưởng từ sự kiện trong game, biểu hiện tệ hại khiến người phát ói cũng vì nguyên nhân này. Mà kẻ chịu ảnh hưởng nhất chính là tuyển thủ át chủ bài của chúng, Tôn Tường. Qua biểu hiện trên sân, ta cũng thấy được sự ảnh hưởng ấy dần thay đổi. Ban đầu cậu ta bị đả kích nặng nề, hoàn toàn mất tập trung, liên tục mắc sai lầm như ma mới. Thời gian trôi qua, cậu ta dần dần điều chỉnh lại, nhưng không đồng nghĩa sức ảnh hưởng ấy đã biến mất. Trong những trận sau đó, Tôn Tường lại gấp rút muốn thể hiện bản thân. Nói thẳng ra, trình cậu ta đủ sức theo đuổi vinh quang, cũng không cần phải làm gì để chứng minh thực lực và kỹ thuật nữa. Nhưng vì thằng đại thần nào đó, cậu ta tự nghi ngờ bản thân, trở nên sốt ruột và lo âu lắm điều. Tóm lại, lúc đầu thì chịu ảnh hưởng nên mất tập trung, sau thì tập trung quá mức, biểu hiện mới trở nên không ổn định. Mấy đứa ma mới trẻ trâu lúc nào cũng vậy, không giỏi duy trì trạng thái, mọi người nhớ phải rút kinh nghiệm.” Ngụy Sâm nói.
“Điển hình cho lớp tuyển thủ chín chắn trái ngược với Tôn Tường chính là Lưu Hạo. Sau bất thưởng ở vòng đầu tiên, tên này thể hiện rất ổn định, mọi người cứ nhìn tỷ lệ chiến thắng trong phần đấu cá nhân và tổ đội của hắn là rõ, thật ra biểu hiện của hắn luôn rất tốt. Thỉnh thoảng, ở trong phần đấu đoàn đội tệ hại, Lưu Hạo vẫn có thể trổ tài được.”
“Những tuyển thủ khác của Gia Thế chủ yếu chia làm hai loại. Một là trạng thái chịu ảnh hưởng bởi tên đại thần nào đó, hai thì bình thường như Tô Mộc Tranh hay những tuyển thủ dự bị. Song dù không bị tên đại thần nào đó hãm hại, đám thành viên còn lại cũng bị cả đội liên lụy. Trạng thái vốn bình thường cũng sẽ bị sự bất thường của đội kéo xuống, tác động xấu lẫn nhau, nên toàn Gia Thế mới có thể rơi vào tình trạng suy sụp như vậy.”
“Chọn Tôn Tường và Lưu Hạo làm ví dụ riêng là vì hai tên này thuộc trường hợp ngoại lệ. Sau khi Tôn Tường tỉnh ngộ, cậu ta thể hiện rất mạnh mẽ, nhưng sự mạnh mẽ ấy không đủ vực dậy cả đội. Nguyên nhân có lẽ rất nhiều, vì cậu ta chỉ là thành viên mới nhập đội, mang danh đội trưởng nhưng không đủ sức ảnh hưởng tới đội ngũ; vì cậu ta gấp rút muốn thể hiện, không định thay đổi tình trạng cả đội; hoặc là cậu ta nghĩ nát óc cũng không biết nên làm gì, đành tự mình cắm đầu làm bậy. Còn Lưu Hạo, phần này để đại thần giải thích cho mọi người, đại thần hiểu tên này hơn, bài phân tích sẽ đáng tin hơn.” Ngụy Sâm bắn nguyên một tràng, tới lúc này bỗng nhường lời cho Diệp Tu.
Diệp Tu thở dài: “Lưu Hạo chỉ thể hiện vì tương lai của mình, cậu ta bỏ mặc đội ngũ rồi.”
“Ha ha, chuẩn. Thế nên tao mới bảo thua trận không thua người. Tuy biểu hiện của Gia Thế đáng quan ngại, nhưng tên Lưu Hạo vẫn chứng tỏ được thực lực của bản thân, hắn không những không bị đội ngũ kéo chân, mà còn thể hiện khả năng hiếm có trong hoàn cảnh ấy. Cái kiểu bo bo giữ mình này chứng tỏ hắn đang chuẩn bị trèo lên một cành cao khác. Hơn nữa, tao thấy ở Gia Thế, người ôm suy nghĩ vậy sợ rằng không chỉ có mình Lưu Hạo. Đội ngũ thành thế này, thành tích không kém mới là lạ ấy.” Ngụy Sâm nói.