Edit: Bông Beta: KhaẢnh phân thân của Hại Người Không Mệt dần biến mất do hết thời gian, đáng mừng là mấy người chơi thù hận ngùn ngụt kia có vẻ đều nhận ra mấy ảnh phân thân này không nhắm vào họ nên không tới phang hắn. Nếu không hắn sẽ bị dí sát mông không chỗ để trốn.
Thuật ninja Bách Lưu Trảm.
Hại Người Không Mệt lại xông lên tung kỹ năng, mấy dòng nước phun ra chặn trước mặt Quân Mạc Tiếu. Kỹ năng đánh trực diện tầm đó hiển nhiên không là cái đinh gì với Quân Mạc Tiếu, hắn di chuyển tùy tiện cũng tránh được. Hại Người Không Mệt cũng lập tức bước lùi, ném một viên ngọc khói ra.
Ý thức làm ninja của Hại Người Không Mệt không tệ. Trước đó hắn đã dùng sạch đạo cụ ninja trong Cung Điện Bóng Đêm, việc đầu tiên khi sống lại là bổ sung lại tất tần tật đạo cụ ấy.
Nháy mắt khói tím cuồn cuộn tán ra khắp nơi, đây là điểm mạnh của ngọc khói mà đạn sương mù của chuyên gia đạn dược không có: hiệu quả cực nhanh. Song về phạm vi bao phủ khi nổ thì ngọc khói phải gọi đạn sương mù bằng cụ. Lúc này Hại Người Không Mệt chỉ muốn mượn khói mù làm tường che mắt Quân Mạc Tiếu để hắn không biết mình đang ở đâu mà thôi.
Khói tím tản ra, Hại Người Không Mệt đang chuẩn bị hành động thì nghe được mấy tiếng nổ đùng đoàng trên đỉnh đầu, điều chỉnh góc nhìn lên chỉ thấy đầu Quân Mạc Tiếu gắn cánh quạt xoay xoay, trực tiếp dùng Chong Chóng Máy bay trên khói tím. Hại Người Không Mệt làm gì mờ ám trong khói tím đều lọt vô mắt đối phương hết, khoảnh khắc đó Hại Người Không Mệt cảm thấy mình não teo hết thuốc chữa.
Quân Mạc Tiếu điều khiển Chong Chóng Máy lao xuống, cánh chong chóng thu lại giữa không trung, lưỡi kiếm lóe lên. Hại Người Không Mệt vừa định tránh thì “ầm” một tiếng, đất dưới chân nổ tung, một luồng khí bùng lên khiến hắn lảo đảo. Hại Người Không Mệt hạ góc nhìn xuống, trên đất đầy những mảnh vụn sót lại, nhưng hắn vẫn nhận ra đây là kỹ năng của kỹ sư máy móc: Máy Móc Theo Dõi.
Sao không phát hiện ra vậy trời?
Hại Người Không Mệt khóc ròng thành sông sắp đong thành biển, bởi vì thằng người máy núp lùm trong khói tím giờ mới thèm thò mặt ra! Hắn ném ngọc khói rồi lại không che nổi hành tung mình, ngược lại còn che cho cho đối phương đánh lén.
Tại vụ nổ này mà Hại Người Không Mệt phải điều chỉnh tư thế nhân vật, tránh không nổi chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn của Quân Mạc Tiếu, trực tiếp lăn quay. Vừa chạm đất đã vội thao tác Chịu Thân, ai ngờ Quân Mạc Tiếu đã dí ngay sát mông, một chiêu Lạc Hoa Chưởng đập thẳng vô gáy, chưởng Hại Người Không Mệt văng “ầm, từ góc nhìn của hắn chỉ thấy cổng dịch chuyển đi xa quá, cổng dịch chuyển đi xa hắn quá.
Đánh không lại, haizzz…..
Hại Người Không Mệt mệt mỏi thoái chí, ngay cả kĩ năng của mình cũng bị đối thủ lợi dụng thành màn che để hắn đánh lén, Hại Người Không Mệt cảm thấy rất thất bại.
Đánh không lại thì chuồn!
Nói gì thì nói, Hại Người Không Mệt rất giỏi bảo vệ tính mạng. Hắn nhanh chóng hạ quyết tâm, lần này chân vừa chạm đất đã xoay người chạy về phía cổng dịch chuyển mất bóng kia.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu lập tức đuổi theo. Tạo hình mắc cười thì mắc cười, nhưng thuộc tính là thật, với cơ động của mình, Diệp Tu tin chắc mình ăn đứt Hại Người Không Mệt.
Diệp Tu đuổi theo mới chợt cảm thấy tốc độ của Hại Người Không Mệt có chút chậm. Giờ là lúc bỏ của chạy lấy người, có lí do gì để giữ tốc độ chứ.
Diệp Tu hơi khó hiểu, nhưng nhìn chằm chằm Hại Người Không Mệt một lúc hắn bỗng phát hiện trang bị của tên nhóc này có chút khác thường, tự dưng nhớ ra lúc Hại Người Không Mệt ngỏm cũng rơi ra hai món trang bị. Khi ấy Trảm Lâu Lan đách care, nhưng xác thực cũng là cực phẩm hiếm thấy trong biển người chơi. Hai trang bị kia chắc hẳn gia tăng tốc độ di chuyển, hiện tại mất rồi, chẳng phải tốc độ của Hại Người Không Mệt cũng sẽ giảm mạnh sao?
Không tăng ắt giảm, Diệp Tu lại càng thoải mái hơn. Hắn không vội vàng, vừa đuổi vừa bắn lén Hại Người Không Mệt.
Hại Người Không Mệt chạy mà chẳng tính toán gì hết, chỉ biết cắm đầu chạy thẳng đến cổng dịch chuyển, quyết tâm dựa vào tốc độ bỏ rơi Quân Mạc Tiếu. Hắn rất có lòng tin đấy, nhưng chạy hoài chạy miết mà thằng ôn thần sau lưng vẫn bám theo, không xa không gần, thi thoảng bắn mấy phát súng quấy rối làm hắn vô cùng phiền muộn. Đối thủ thong thả như đi chơi, bộ đang cười nhạo nhau đó hả?
Hại Người Không Mệt buồn bực thay đổi góc nhìn, tạo hình tức cười của Quân Mạc Tiệu không lúc nào không chói mắt. Nhưng Hại Người Không Mệt biết tỏng ngay là: Ổng lại đổi trang bị đờ mờ.
Xong rồi, ưu thế tốc độ đi tong rồi!
Hại Người Không Mệt lập tức ngộ ra, đối phương thong thả đuổi sau là đang bỡn mình!
Nhờ tốc độ không được thì phải trốn tránh có nghề, vì thế Hại Người Không Mệt bắt đầu chui hầm leo tường, chỗ nào che mắt được thì đều tận dụng.
Éo có tác dụng.
Mấy phút nữa trôi qua, Quân Mạc Tiếu vẫn super soi ra được hắn. Hại Người Không Mệt không cắt đuôi được, cũng không rời trạng thái chiến đấu được, mà tên kia vẫn chưa đuổi kịp.
“Có khi nào tốc độ ổng cũng bằng mình nên đuổi không kịp?” Hại Người Không Mệt nghĩ bụng.
“Đã vậy xem ai kiên nhẫn hơn!” Thanh niên cứng Hại Người Không Mệt không bỏ cuộc, bao năm rình mò cơ hội nhặt mót đã luyện nên nghị lực phi thường nơi hắn.
Hại Người Không Mệt không ngờ, Quân Mạc Tiếu chơi trò con rùa không đuổi kịp hắn là có lí do cả đấy.
“OK, em với Bánh Bao đã đến.” Diệp Tu bên này nhận được tin nhắn từ Đường Nhu.
“OK, anh ra tay đây.” Diệp Tu trả lời, tay thao tác, Quân Mạc Tiếu đột nhiên tăng tốc.
Hại Người Không Mệt còn đang xoắn não với trò so kiên nhẫn so nghị lực, đột nhiên nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần phía sau.
Là ổng sao?
Hại Người Không Mệt kinh ngạc, không thể không chuyển góc nhìn xem xét.
Chuẩn cmnr, Quân Mạc Tiếu vẫn không xa không gần lúc này đang rút ngắn khoảng cách.
Lúc này đây Hại Người Không Mệt thi triển đủ mọi tuyệt học cũng vô ích, Quân Mạc Tiếu vẫn năm lần bảy lượt lợi dụng sơ hở thay đổi vị trí ép sát lại, càng lúc càng sát.
Shuriken, ảnh phân thân, tetsubishi….
Những chiêu này vô dụng tất, không gì thay đổi được sự thật là Quân Mạc Tiếu đang ngày càng gần.
Kết ấn!
Hại Người Không Mệt lại thao tác, tung ra đại chiêu của ninja: Ảnh Vũ.
Ảnh phân thân vừa xuất hiện, Hại Người Không Mệt lập tức thao tác chúng nhào về phía Quân Mạc Tiếu, thừa dịp Quân Mạc Tiếu không để ý tới nhân vật mà lén bỏ chạy. Hại Người Không mệt đã nhắm sẵn đường chạy, ninja thì phải biết lợi dụng địa hình.
Ảnh Vũ tấn công.
Thực ra Hại Người Không Mệt rất thích dùng đại chiêu này, chẳng trách sao điều khiển cũng giỏi. Nhưng múa may trước mặt Diệp Tu sao? Quá non, quá xanh.
Nếu muốn quấy rối Diệp Tu bằng những ảnh phân thân không được thao tác chăm chút thì đúng mơ hão. Diệp Tu bình thản tung mấy kỹ năng hất văng ảnh phân thân, góc nhìn lại đổi, hắn đã chú ý ảnh phân thân đang lén lút bỏ chạy nãy giờ, cũng dễ dàng đoán được ý đồ của Hại Người Không Mệt.
Một tiếng súng vang lên, đạn trúng ngay mông ảnh phân thân đang lén bỏ chạy, Hại Người Không Mệt tụt mood vô cùng, hắn biết đối phương đã nhìn thấu cử động của mình.
Tâm Ảnh Vũ nhanh chóng thay đổi, Hại Người Không Mệt điều khiển ảnh phân thân đi tìm phương hướng Quân Mạc Tiếu không chú ý. Thấy rồi!!!
Hại Người Không Mệt chọn được một sơ hở, vội vàng chuyển tâm Ảnh Vũ sang bên này, nhân dịp rối loạn phải chạy thật xa. Lần này hay rồi, Quân Mạc Tiếu cũng phân thân luôn, trực tiếp chặn mặt.
Sơ hở? Cạm bẫy? Hay đối phương phản ứng lẹ thao tác nhanh nên chẳng coi thủ đoạn của mình là cái đinh gì? Hại Người Không Mệt đách biết, nhưng Quân Mạc Tiếu chặn đầu mình là sự thật, phải chạy!
Vội vàng hoán đổi lần nữa, nào ngờ ảnh phân thân sau lưng rất đúng dịp mà rủ nhau biến mất. Kỹ năng hết giờ!
Hại Người Không Mệt xoắn quá nên đã quên mất yếu tố quan trọng là thời gian duy trì kỹ năng, cao thủ thật không nên để xảy ra sai lầm cấp thấp như thế mới phải.
“Cả ngày nhặt ve chai có gì hay? Ông kiếm cơm nhờ đó hả?” Diệp Tu lên tiếng, đây là lần đầu đối mặt hiếm hoi của hai bên.
Hại Người Không Mệt muốn bứt ra chạy đi. Nhưng lần này Quân Mạc Tiếu đã sát người rồi, Diệp Tu sao cho hắn cơ hội, Ô Thiên Cơ vung lên tấn công trước. Lần này không thứ gì chặn đường được nữa, cuộc chiến sinh tử bắt đầu, Hại Người Không Mệt liên tục ăn đòn, HP tụt không phanh.
Hắn cố gắng giãy dụa, cũng cố gắng thao tác, không muốn chịu cảnh trước bị vây sau bỏ máy rời đi, song vô ích, người chơi bình thường cỡ hắn hoàn toàn bó chiếu, mấy thao tác đấu pháp kia múa may trước mặt người này chẳng khác gì trò con nít dễ dàng hóa giải.
“Tài nghệ giỏi vậy đi nhặt mót thì thật tiếc! Phải dùng đúng chỗ có giá trị chớ!” Diệp Tu vừa đánh người vừa lải nhải, Hại Người Không Mệt sắp điên rồi.
“Mấy ngày này đang diễn ra trận chung kết, biết là gì không?” Diệp Tu vừa nói, Quân Mạc Tiếu một mâu chọc Hại Người Không Mệt phun cả vòi máu.
“Là trận chiến giữa những người chơi và nhân vật khủng nhất Vinh Quang đó.” Diệp Tu nói tiếp.
“Không biết sao trời? Ông nghĩ mình là cao nhân phương nào thế?” Quân Mạc Tiếu ném Hại Người Không Mệt lên tường.
“Chậc… liên quan gì tới tui!” Cả người Hại Người Không Mệt tụt từ trên tường xuống, nhưng người điều khiển không bị ảnh hưởng, vẫn nói chuyện được.
“Tui đang lập chiến đội, có muốn nhập bọn không, có tiền lương, bao ăn ở đó.” Vừa đánh người vừa mời mọc, rõ là tác phong thổ phỉ trong truyện Thủy Hử.
“Bớt nhảm đi.” Hiển nhiên, Hại Người Không Mệt không yêu thương nổi sự phóng khoáng của phường thổ phỉ.
“Ông cũng có chút trình độ, đi nhặt đồ bỏ mãi thì đáng tiếc lắm.” Diệp Tu nói.
“Đồ tui nhặt không phải đồ bỏ!” Hại Người Không Mệt cãi lại.
“Xì…” Diệp Tu khinh bỉ. “Vì ông chưa thấy hàng cao cấp chân chính bao giờ thôi.”
“Ví dụ như vũ khí trong tay tui này, thấy qua chưa?” Diệp Tu nói.
“…..” Hại Người Không Mệt đương nhiên chưa thấy qua. Nhưng Diệp Tu lấy Ô Thiên Cơ làm ví dụ không khỏiquá thể đáng, toàn bộ Vinh Quang cũng đâu có ai từng thấy món vũ khí kiểu này.
“Đây mới là hàng cao cấp, ông đi nhặt một cái xem.” Diệp Tu nói.
“Đây….”
“Bịch” Hại Người Không Mệt lại bị đập ngã, nhưng lần này ngã xuống lại không thể đứng lên.
“Ấy chà…” Diệp Tu ngẩn người. “Chết cha…. Mải nói chuyện không chú ý tới HP, tên này định nói gì thì phải?” Diệp Tu lẩm bẩm.