Edit: Tam Beta: KhaHại Người Không Mệt cứ ngỡ mình đã tìm ra cách đối phó chuyện bị săn giết, bị Mưu Đồ Bá Đạo cho gặm bùn năm lần xong, bỗng chốc trở nên tuyệt vọng. Nhóm Diệp Tu mạnh đến mức không cách nào chống trả, còn bên Mưu Đồ Bá Đạo, mới đầu còn ngỡ hiểu lầm, về sau đề phòng hết mức mà vẫn không thoát được, Hại Người Không Mệt mới ý thức được trình độ thực sự của họ.
Hại Người Không Mệt cũng coi như kiếm cơm nhờ BOSS, tất nhiên có nghe qua thành tích cướp BOSS gần đây của Mưu Đồ Bá Đạo. Điều này khiến hắn càng thêm hiểu rõ sự thật rằng: Mưu Đồ Bá Đạo không phải là đối thủ mình có thể cân được.
Ngày, đêm...
Một ngày có bao nhiêu thời gian đều bị người ta chiếm sạch, Hại Người Không Mệt có cảm giác như mình đã bị dồn vào ngõ cụt. Phải tìm người kia hỏi cho rõ ràng! Hắn phẫn nộ nghĩ.
Đêm xuống, Hại Người Không Mệt díp mắt ngáp dài nhìn màn hình, vừa căm phẫn vừa tự an ủi mình, ít nhất vì tránh hội cú xuyên màn đêm của Diệp Tu, hắn đã tập được thói quen ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe.
Hại Người Không Mệt nhanh chóng bắt được động tĩnh. Hắn xào lại bài cũ, chỉ mất một ít thời gian đã mò đến nơi BOSS xuất hiện, khi đến cũng trông thấy bốn công hội Nghĩa Trảm Thiên Hạ, Việt Vân, Chiêu Hoa, Hạ Vũ ở đó.
Hại Người Không Mệt không trốn mà bước thẳng về phía họ. Bên kia vừa thấy hắn lập tức giơ vũ khí ồ ạt xông lên.
Hại Người Không Mệt lật đật tránh né, hắn còn phải chờ người kia xuất hiện, không thể bị đám đông đập chết một cách lãng nhách được!
Clone gần đây của chả hình như tên là Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng. Hại Người Không Mệt nhớ mang máng, cố gắng tìm kiếm một bóng pháp sư chiến đấu “thân quen” trong biển người.
Diệp Tu thường không núp bờ núp bụi như Lâm Kính Ngôn, mỗi lần nhìn thấy Hại Người Không Mệt đều tích cực lên chào hỏi. Chỉ là Hại Người Không Mệt thấy hắn là lập tức té. Mà bây giờ có Hại Người Không Mệt chủ động phối hợp, hai người nhanh chóng chạm mặt nhau.
“Thành tích nhặt mót hôm nay thế nào?” Hại Người Không Mệt lao đến trước mặt Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng, nghe giọng người kia thân mật hỏi thăm.
Hại Người Không Mệt giận run người, thậm chí muốn liều mạng bật PK. Nhưng hắn rất rõ, đấu với Diệp Tu, đừng nói bên kia người đông thế mạnh, dù solo, hắn cũng đánh không lại.
Giờ phút này, Hại Người Không Mệt cảm thấy vô cùng bất lực, hắn giận dữ và trống rỗng, đến nỗi muốn mặc kệ kế hoạch ban chiều, cứ vậy đâm đầu chết tiếp. Đúng lúc này, đột nhiên thế công bên kia chợt giảm bớt, áp lực của Hại Người Không Mệt nhẹ hẳn, không cần liên tục thao tác nhân vật trốn tránh nữa. Diệp Tu nói: “Thấy chưa! Chỉ cần bị tất cả để ý là cậu hết đường hôi của, chuyện vô nghĩa mà cứ cố làm mãi, ích lợi gì?”
Hại Người Không Mệt ngẩn ra.
Câu này tuy không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng có phần đúng. Hại Người Không Mệt thường xuyên lợi dụng BOSS hoang dã để nhặt mót tất nhiên tự hiểu lấy, phần lớn phi vụ thành công của hắn đều không phải vì bản thân giỏi giang thế nào, mà do các công hội lớn bận cướp BOSS, không thèm quan tâm hắn mà thôi. Mà bây giờ hắn đã gặp người chịu quan tâm mình, nên mới lâm vào cảnh vừa trắng tay vừa mất mạng là vậy.
“Gia nhập chiến đội tụi anh đi! Nếu lúc đó thấy chán, quay về nhặt mót cũng không muộn.” Diệp Tu nói.
“Được!” Hại Người Không Mệt im lặng nãy giờ, vừa mở miệng ra là một chữ “Được” đầy dứt khoát.
“Hả?” Diệp Tu bị bất ngờ, nhưng Hại Người Không Mệt đáp rất nhanh, Diệp Tu cũng không tiện dài dòng, vì vậy hỏi tiếp: “Có tiện đến chỗ bọn anh không?”
“Ở đâu?” Hại Người Không Mệt hỏi.
Diệp Tu báo địa chỉ, Hại Người Không Mệt lại đáp “Được” lần nữa, chưa đợi Diệp Tu nói gì thêm, người đã đứng im lìm bất động.
“Đăng xuất rồi?” Diệp Tu nghi ngờ. Lát sau, nhân vật Hại Người Không Mệt mờ dần, quả nhiên là nói xong liền cưỡng chế logout đi mất.
“Vậy là nhận lời à?” Mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm Diệp Tu có chút theo không kịp, Hại Người Không Mệt có vẻ dứt khoát hơn hắn nghĩ nhiều.
“Không phải chứ, nhanh vậy? Không phải hai đứa mày vừa gặp hả?” Ngụy Sâm nhiều chuyện xen vào. Gã chỉ nghe tiếng Diệp Tu, Hại Người Không Mệt đáp thế nào thì không rõ lắm, chỉ mình Diệp Tu đeo tai phone nghe được.
“Đúng vậy, tui mới nói hai câu đã gật rồi.” Diệp Tu nói.
“Móa, lẹ vậy, không vấn đề chớ?” Ngụy Sâm tỏ ra đéo tin.
“Ai biết ba!” Diệp Tu cũng mờ mịt, thực sự là đến tận bây giờ, hắn vẫn có hiểu con khỉ khô gì về Hại Người Không Mệt đâu.
“Đệch, không phải hỏi địa chỉ để qua PK người thật với mày chứ? Tao nghi lắm!” Ngụy Sâm nghiêm túc nói. Hại Người Không Mệt mấy ngày nay sống không bằng chó, mọi người đều thấy rõ a!
“Ừm, không loại trừ khả năng này, may mà tui báo tên ông anh.” Diệp Tu nói.
“Đù má mày!!” Ngụy Sâm mắng. Diệp Tu nhắn địa chỉ để tiện cho Hại Người Không Mệt giở ra xem lại. Ngụy Sâm vốn chẳng biết Diệp Tu liên lạc thế nào, lúc này nghe mà muốn bùng cháy.
“Mấy bữa nay nhớ cẩn thận nha.” Diệp Tu chân thành bảo.
“Tao phắc mày!!” Ngụy Sâm tỏ ra hổ báo với Diệp Tu, nhưng thật ra trong lòng chẳng mấy sợ hãi. Với xuất thân của gã, PK trong game hay PK ngoài đời cũng y chang nhau. Nhưng sáng hôm sau, trước khi ra khỏi tiệm net, Ngụy Sâm có dạo một vòng xung quanh tìm công cụ gây án, mà có vẻ không thấy món nào vừa tay. Cuối cùng gã vớ mấy lon nước trên quầy, bỏ vào vài lớp túi nilon cho chắc chắn, sau đó xách đi ra cửa. Bánh Bao nhìn Ngụy Sâm với ánh mắt nghiên cứu hồi lâu, gật gù bảo: “Ảnh lấy nhiều vậy, em khỏi lấy nữa.”
Trần Quả cạn mẹ lời. Cô là chuyên gia hóng biến luôn luôn vây xem, luôn luôn thấy hết sau lưng Diệp Tu, hôm Diệp Tu nói chuyện với Hại Người Không Mệt, Trần Quả cũng có mặt, rõ ràng Diệp Tu báo tên chính mình, không nhắc chữ nào tới Ngụy Sâm.
Nhưng Trần Quả không có ý định mách Ngụy Sâm chuyện Diệp Tu dắt mũi gã. Có lẽ là mong hai ông tướng này tương tàn, thế giới mới hòa bình ổn định được chăng? Trần Quả tự tìm lý do cho mình.
Một ngày bình yên trôi qua, hôm sau đúng... ba giờ mười bảy phút sáng, phòng huấn luyện Hưng Hân chợt nghe tiếng gõ cửa, nhân viên trực tiệm net thò đầu vào: “Chị chủ, có người kiếm.”
“Cái gì?” Trần Quả kinh hãi.
“Dưới lầu có người tìm anh Diệp.” Người kia nói.
Từ lúc Gia Thế và Tiêu Thời Khâm đến gây sự, Trần Quả đã dặn dò tất cả nhân viên trong tiệm: nếu có người tìm thì cứ cho chờ, đừng dẫn lên lầu, nhất là đừng dẫn lên phòng huấn luyện.
Lần này nhân viên tiệm rất nghe lời. Chỉ là ba giờ sáng tự dưng có người tới kiếm, nghe ghê ghê thế nào.
Không phải thừa dịp đêm khuya thanh vắng đến báo thù rửa hận chớ? Trần Quả liếc Diệp Tu, hỏi: “Mấy người?”
“Một ạ.”
“Có đem gì theo không?” Trần Quả lại hỏi.
“Hình như không có.”
“Xuống coi thử?” Trần Quả hỏi Diệp Tu.
“Tất nhiên.” Diệp Tu đứng dậy. Mọi người trong phòng nghe chuyện cũng thấy rờn rợn, đồng loạt đứng lên chuẩn bị theo cùng.
Không lâu sau cả đám đã tập trung xuống sảnh, nhìn thấy một người đứng trước quầy nhìn chăm chăm sang chỗ thang lầu, cũng là hướng nhân viên tiệm net vừa đi khuất.
“Ai tìm tôi?” Diệp Tu biết vẫn cố hỏi, câu này cũng như giới thiệu “Tại hạ chính là Diệp Tu” rồi.
“Tôi.” Người nọ đáp, “Hại Người Không Mệt.”
“À, là cậu hả! Sao lại tới giờ này?” Diệp Tu nói.
“Mười hai giờ lên máy bay.” Hại Người Không Mệt nói.
Cả đám ồ ra, douma người anh em này cơ động cao vãi chưởng! Nói tới là mua vé máy bay tới liền.
“Cậu sống chỗ nào?” Trần Quả hỏi.
“Thành phố K.” Hại Người Không Mệt đáp.
“Thuộc chòm sao nào?” Bánh Bao cũng sáp vào.
“...”
“Bánh Bao đừng giỡn nữa.” Diệp Tu vội cản Bánh Bao lại, “Lên lầu ngồi trước đi!”
Cả bọn dẫn Hại Người Không Mệt vào phòng huấn luyện trên lầu. Người kia lướt mắt nhìn hết một vòng nhưng vẫn không nói gì, cứ đứng đấy đờ mặt ra. Cùng lúc mọi người cũng đang quan sát hắn.
Hại Người Không Mệt không cao lắm, khoảng chừng 1m7. Tóc hơi dài, nhan sắc bình thường, không đẹp không xấu, mặt mày lạnh tanh tạo cảm giác khá xa cách. Ngoài ra còn mơ hồ thấy sát khí vờn quanh nữa. Cái này tất nhiên, dù là ai rơi vào hoàn cảnh của hắn, nhìn Diệp Tu mà không nổi sát khí mới lạ.
“Xưng hô sao đây?” Diệp Tu hỏi tên thật.
“Mạc Phàm.” Hại Người Không Mệt đáp.
“Ừm, có muốn nghe giới thiệu sơ về tình hình chiến đội không?” Diệp Tu nói.
“Không cần.” Mạc Phàm nói.
“Ồ?”
“Không mấy hứng thú.” Mạc Phàm nói.
“Chẹp chẹp, giọng bất mãn quá vợi, không tốt lắm đâu.” Diệp Tu cảm thán.
Mọi người im lặng, không bất mãn mới vãi đó!
“Đến tháng 9 mới bắt đầu thi đấu chính thức, bây giờ cậu tạm ở lại đây một tháng trải nghiệm bầu không khí chiến đội đi!” Diệp Tu nói.
“...” Mạc Phàm không trả lời.
“Không phải cậu vất vả bay tới đây, sau đó vứt vào mặt tôi câu đéo có hứng thú, rồi quay về nhặt mót chứ?” Diệp Tu nói.
Mạc Phàm vẫn không đáp, nhưng nhìn bộ dạng của hắn, dám nghĩ vậy thật.
“Thật là vô trách nhiệm! Thôi, đi đường xa cũng mệt, dù vé máy bay về sáng rẻ hơn bình thường, nhưng vẫn rất đắt, cậu ở lại mấy ngày rồi tính.” Diệp Tu sắp xếp, “Đêm nay ở đây đi, sáng mai qua bên khu nhà thuê, có chỗ ở sẵn, không cần cậu phải lo. Cậu có mang gì theo không?”
“Thẻ tài khoản.” Mạc Phàm đáp.