Edit: Kha Beta:NaDù sao cả hai cũng chưa từng gặp mặt, Vương Kiệt Hi chỉ bất ngờ về tuổi tác của Ngụy Sâm chứ không nghĩ gì nhiều. Còn với chiến đội Lam Vũ thì khác, cái tên Ngụy Sâm này rất đặc biệt. Tuần báo Esport trải rộng trải trên bàn, đám tuyển thủ Lam Vũ vây lại, nhưng không người nào kêu giải tán, tất cả còn đang bận ngẩn người.
Bất kể thành viên nào của Lam Vũ cũng đều nghe qua cái tên này, kể cả một tên nhóc thua Ngụy Sâm chục tuổi như Lư Hãn Văn. Ngụy Sâm chính là gốc rễ của Lam Vũ, là cả trang sử của Lam Vũ. Ngay cả hai đại thần hiện nay của Lam Vũ cũng có liên quan mật thiết với Ngụy Sâm.
Nhân vật Sách Khắc Tát Nhĩ mà đội trưởng Dụ Văn Châu tiếp nhận, chính là nhân vật chuyên nghiệp năm đó Ngụy Sâm dùng trong game. Về sau gã rời đi, nhân vật ở lại đây, trở thành một thành viên quan trọng trong ngàn ngôi sao rực rỡ kia.
Còn Hoàng Thiếu Thiên, hắn ta được chính vị đội trưởng đầu tiên Ngụy Sâm phát hiện trong game và dẫn dắt vào trại huấn luyện Lam Vũ, bồi dưỡng thành một tuyển thủ chuyên nghiệp chính thức. Tính ra quan hệ của cả hai khá rối rắm, gần như có thể nói không có Ngụy Sâm thì sẽ không có Hoàng Thiếu Thiên hôm nay.
“Lão đại Ngụy Sâm chạy qua đó làm gì?” Từ cách gọi của Hoàng Thiếu Thiên có thể thấy địa vị của Ngụy Sâm trong lòng hắn không hề tầm thường. Từ “lão đại” này vừa tôn kính lại không kém phần thân mật, ngay cả đội trưởng đời hai Phương Thế Kính và đội trưởng hiện tại Dụ Văn Châu còn chưa được hắn gọi như thế.
“Có lẽ sau khi giải nghệ vẫn còn giữ liên lạc với Diệp Thu? Lần này Diệp Thu tái xuất bèn mời anh ta?” Dụ Văn Châu đoán. Tin tức quả thực quá ít, có điều Dụ Văn Châu chắc chắn chuyện này có liên quan đến Diệp Thu.
“Hai ổng có quan hệ gì à?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi vặn lại.
Dụ Văn Châu cũng giật mình. Lúc đó cả hai chỉ mới là tân binh trong phòng huấn luyện Lam Vũ, còn chưa phải tuyển thủ chính thức. Chỉ là Liên minh Chuyên nghiệp thưở đầu không chuẩn mực được như hiện tại, trại huấn luyện và đội chuyên nghiệp không tách bạch rõ ràng, mọi người vẫn thân như người một nhà. Vì vậy Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên vẫn rõ ràng tình trạng của chiến đội ngày ấy.
“Không những không có quan hệ mà còn ghét cay ghét đắng ấy nhỉ? Nhớ hồi tụi mình vừa bị Gia Thế loại, Ngụy lão đại mắng Diệp Thu sml gần nửa tiếng đồng hồ.” Hoàng Thiếu Thiên nhớ lại,
“Hình như là vậy.” Dụ Văn Châu gật đầu.
“Thế anh nói thử xem sao hai ổng lại hợp tác với nhau?” Hoàng Thiến Thiên hỏi.
“Hẳn là đồng bệnh tương liên!” Dụ Văn Châu thở dài bảo.
Hoàng Thiếu Thiên giật mình. Lúc Ngụy Sâm giải nghệ trông cũng rất chật vật, thành tích của Lam Vũ trong mùa giải hai do gã dẫn dắt tụt dốc không phanh, mà chính gã cũng không thể hiện được trình độ tương xứng. Mọi người đều cảm thấy Ngụy Sâm già rồi. Lại thêm trong trận đấu với trại huấn luyện, gã lại bất ngờ thua Dụ Văn Châu liên tiếp ba ván. Tuy những trận đấu do tiền bối chỉ dạy ma mới không nên coi là thật, nhưng Dụ Văn Châu không phải một nhân vật át chủ bài cần bồi dưỡng trong tương lai như Hoàng Thiếu Thiên. Khi đó Dụ Văn Châu vẫn chỉ được coi là một thành viên không có thiên phú gì mà thôi.
Thất bại này dấy nên những tin đồn khó tránh trong câu lạc bộ, sau mùa giải đó Ngụy Sâm cũng dứt áo ra đi, mai danh ẩn tích, không xuất hiện trong giới chuyên nghiệp nữa. Thế mà giờ cách ngày đó sáu năm, cái tên Ngụy Sâm lại xuất hiện trên tuần báo Esport. Chẳng lẽ gã bế quan khổ luyện trong sáu năm nay?
“Tui phải xem trình độ hiện tại của Ngụy lão đại thế nào!” Hoàng Thiếu Thiên là người đầu tiên rời khỏi, vào máy tính tìm kiếm trận đấu của Hưng Hân. Chiến đội Lam Vũ vốn không cần chú ý đến những trận khiêu chiến.
Hoàng Thiếu Thiên vừa đi, mọi người nhốn nháo đuổi theo. Dụ Văn Châu dòm sang, tối hôm nay còn có trận đấu chính thức đó, vậy mà giờ cả lũ lại bận làm bà tám, chả tốt tí nào. Có điều tin đồn này hot quá, cấm quan tâm e rằng sẽ khiến mọi người khó tập trung. Nên Dụ Văn Châu cũng không ngăn cản làm gì, mặc mọi người hóng hớt.
Chính mình cũng lặng lẽ đứng cạnh nhìn Hoàng Thiếu Thiên đang loay hoay trên máy tính.
“Rồi!” Hoàng Thiếu Thiên tay chân nhanh nhẹn, mau chóng tìm thấy video trận đấu giữa Hưng Hân và Vô Cực. Giai đoạn đầu của vòng khiêu chiến có rất nhiều đội ngũ, nhiều trận đấu. Bên nhà phát hành sẽ không cắt ghép video sẵn, Hoàng Thiếu Thiên chỉ tìm thấy bản quay lại của các người chơi theo dõi trận đấu.
Tất cả video đều là lượt đi. Hoàng Thiếu Thiên đang định tìm trận thuật sĩ của Ngụy Sâm, thì chợt bắt gặp nhân vật Bánh Bao Xâm Lấn trong trận đầu. Ồ người quen đây mà!
Đây không phải thằng ngố hỏi mình cung gì sao? Hoàng Thiếu Thiên chợt thấy hưng chí, bèn ngồi yên xem trận đấu.
Coi một hồi, trên mặt đám tuyển thủ của Lam Vũ kể cả Hoàng Thiếu Thiên đều đầy vẻ bất ngờ.
Lại theo dõi thêm lát nữa, người đầu tiên phát hiện cũng chính là Hoàng Thiếu Thiên đang mở miệng cười ha hả: “Đúng là thằng ngơ! Còn mù đường nữa chứ ha ha ha ha đồ ma mới.”
Mọi người nghe xong liền nhìn sang. Lập tức có người hỏi ngay: “Hoàng thiếu biết thằng này à?”
“E hèm, người như tui sao lại quen biết với cái thứ lơ ngơ ấy.” Dứt lời, Hoàng Thiếu Thiên gấp rút tua qua trận này.
Nhưng trong lòng, hắn vẫn muốn nhìn xem Bánh Bao Xâm Lấn còn giấu đại chiêu gì không. Thế là hắn cứ tua rồi dừng tua rồi dừng, mãi đến khi Bánh Bao Xâm Lấn bị đánh chết dễ dàng.
“Đậu!” Hoàng Thiếu Thiên mắng.
Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía hắn, thầm nghĩ tên này lại làm trò con bò gì nữa?
Người thứ hai ra trận là Một Tấc Tro.
“Tên nhóc trong chiến đội Vi Thảo kìa.” Trên báo ghi rõ, có người lập tức nhận ra ngay! Thân phận tuyển thủ thuộc chiến đội Vi Thảo cũng gây chú ý lắm.
Hoàng Thiếu Thiên cũng vì vậy mà ngồi yên xem, chờ đợi biểu hiện của Kiều Nhất Phàm cùng mọi người. Cuối cùng hắn bình luận rằng: “Hai bên cũng chuyên nghiệp ấy nhở?”
Góc nhìn thứ ba có thể nhìn thấy hết cách bày trận của Kiều Nhất Phàm, mọi người vừa nghe liền hiểu ngay. Thế nhưng tuyển thủ Vô Cực vẫn dính chưởng, điều này chứng tỏ không có người ngoài nhắc tuồng cho hắn. Trong một trận đấu như vòng khiêu chiến, tính tự giác thế này là cao lắm rồi. Mà có muốn nhắc cũng phải nhắc sao cho khéo. Chứ cái gì cũng biết trước, mọi người sẽ nghi ngờ, nộp video thu lại yêu cầu bên Liên minh điều tra. Nếu làm quá lộ liễu bị mọi người phát hiện dễ dàng, không qua được ban điều tra Liên minh, chắc chắn sẽ bị xử phạt theo quy định.
Hết trận này, người mà cả chiến đội Lam Vũ đang mong chờ, Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm rốt cuộc lên sân đấu.
Đối thủ của Nghênh Phong Bố Trận chính là thuật sĩ Leopold, cuộc chiến giữa hai kẻ cùng nghề sẽ thể hiện bản lĩnh rõ ràng nhất.
Khán giả hiện tại đều là tuyển thủ Lam Vũ, thiên vị ai còn cần phải bàn à? Mới mở màn mà ai nấy đều mong Leopold bị ăn hành thê thảm.
Kết quả cũng hệt như bọn họ mong muốn, Nghênh Phong Bố Trận muốn mần Leopold sao thì mần.
“Chà, thảm ghê. Nó bị ghẹo chắc luôn! Ngụy lão đại vẫn hệt như trước kia!” Hoàng Thiếu Thiên bảo.
Tất cả dựng lỗ tai nghe ngóng! Tuyển thủ Lam Vũ ở đây từng có quan hệ với Ngụy Sâm chỉ có Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên thôi. Hóng từ đội trưởng là vô vọng rồi, nào ngờ Hoàng Thiếu Thiên nhìn như sắp tiết lộ lại chơi trò úp úp mở mở, cái tánh lảm nhảm thường ngày đâu mất rồi?
Nhưng thân là át chủ bài, Hoàng Thiếu Thiên vẫn rất dễ gần, vì vậy có người bèn hỏi thẳng: “Hệt như trước kia là hệt thế nào?”
“Haiz!” Hoàng Thiếu Thiên thở dài một cái, không trả lời.
Mọi người hí hửng theo dõi Nghênh Phong Bố Trận đút hành cho Leopold, không ai quá chú ý vào trận đấu cả. Riêng Dụ Văn Châu lại khá cẩn thận, anh đột nhiên mở miệng: “Ưu thế cự ly làm phép của Nghênh Phong Bố Trận rất rõ ràng! Xem thử trang bị của nhân vật xem?”
Ở đây đều là những cao thủ, nghe đội trưởng nói, cũng nhanh chóng phát hiện.
Video ghi lại có thể xem trang bị nhân vật, Hoàng Thiếu Thiên di chuột lên, ngay trang bị đầu đã là đồ bạc. Thuộc tính ẩn của đồ bạc không xem được, Hoàng Thiếu Thiên ngạc nhiên hô to: “Hay lắm, còn có cả đồ bạc cơ đấy!”
Rồi cả bọn lần lượt xem hết các món tranh bị khác, ai cũng chú ý có món nào cộng cự li làm phép hay không. Mãi đến khi chuyển sang vũ khí.
“Đù, vũ khí cũng bạc nè!” Hoàng Thiếu Thiên giật mình.
“Hẳn là vũ khí rồi.” Dụ Văn Châu nói, tất nhiên anh vô cùng quen thuộc cái nghề thuật sĩ này.
“Cự ly làm phép này…” Một khi Hoàng Thiếu Thiên đã chú ý, khả năng quan sát và phán đoán của hắn sẽ rất kinh khủng, “Sách Khắc Tát Nhĩ thua hai ô nhỉ?”
“Nhưng trang bị của anh ấy còn kém lắm!” Dụ Văn Châu đáp.
Hoàng Thiếu Thiên hiểu rõ. Thứ cộng cự ly không chỉ là vũ khí. Trang bị của Nghênh Phong Bố Trận vẫn có thể tăng lên. Không cần tưởng tượng, cứ tự ghép trang bị của Sách Khắc Tát Nhĩ vào người Nghênh Phong Bố Trận đi, cự ly làm phép tăng bao nhiêu cũng có thể tính ra được. Hiện giờ trên người Nghênh Phong Bố Trận chủ yếu là đồ cam, đống trang bị hỗn tạp này rất dễ làm bại lộ thuộc tính của đồ bạc. Hoàng Thiếu Thiên cũng đoán sơ sơ được thanh vũ khí trong tay Nghênh Phong Bố Trận ra sao rồi. Hắn tin Dụ Văn Châu còn biết rõ hơn mình.
“Sẽ hơn khoảng 1,4 bước!”
Hoàng Thiếu Thiên chỉ mới mường tưởng cách thay trang bị của Sách Khắc Tát Nhĩ thôi, tên kia đã nói toẹt ra luôn rồi. Có nghĩa là nếu phối hợp bộ đồ bạc của Sách Khắc Tát Nhĩ cùng vũ khí bạc của Nghênh Phong Bố Trận, cự ly làm phép sẽ cao hơn thuật sĩ đứng đầu Liên minh hiện nay những 1,4 bước.
Chênh lệch cự ly 1,4 đủ trở thành điểm trí mạng quyết định thắng thua trong những trận đấu đẳng cấp cao.
Quả xứng với cái tên Bàn Tay Tử Vong!