Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Toàn Chức Cao Thủ - Diệp Tu

Edit: Na Beta: Kha

“Ý cậu thế nào?” Thôi Lập đau đầu hỏi ý Trần Dạ Huy. Gã biết tên này luôn xông xáo xông lên tuyến đầu khi đối đầu với Diệp Thu.

“Tôi thấy mình không thể để yên cho Hưng Hân tiếp tục phát triển nữa, phải tạo áp lực lên.” Trần Dạ Huy nói.

“Ý cậu là ở trong game?” Thôi Lập hỏi. Chuyện này cũng dễ đoán, họ không thể ngăn tuyển thủ bên đối phương lên trình, cách duy nhất có thể đả kích trên sân đấu chính là cạnh tranh công hội trong game. BOSS hoang dã, kỉ lục phó bản chính là trọng tâm mà các công hội chú trọng ngoài sân thi đấu từ thuở Liên minh Chuyên nghiệp thành lập cho tới nay, đặc biệt là ở giai đoạn đầu. Lúc ấy, các chiến đội còn chưa có người quản lý công hội riêng biệt mà là do các tuyển thủ chuyên nghiệp trực tiếp ra mặt, mức độ cạnh tranh bây giờ khó lòng so được với ngày xưa.

“Đúng vậy… Hưng Hân bây giờ rất cần nâng cấp trang bị, nếu chúng ta có thể làm khó bọn họ, ta tự nhiên cũng sẽ kìm được tiến độ của họ.” Trần Hạ Huy nói.

“Nói vào điểm chính đi.” Thôi Lập mất kiên nhẫn. Nếu chỉ có thể thôi thì Trần Dạ Huy hoàn toàn không cần tới tìm gã. Hắn là quản lý công hội, có thể sắp xếp công hội các khu đi chống lại thế lực Hưng Hân. Đi tìm Thôi Lập, tức là có chuyện cần câu lạc bộ ủng hộ.

“Đối thủ mùa này của chúng ta khá kém, tuyển thủ cũng không cần dốc hết sức lực. Tôi nghĩ, ta có thể  sắp xếp vài tuyển thủ vào mấy chuyện của công hội, vừa gây hấn được với Hưng Hân, vừa có thể tích lũy cho mùa sau quay về Liên minh.” Trần Dạ Huy rốt cuộc nói ra mục đích của hắn, quanh đi quẩn lại chỉ là mong có người tài ba tương trợ.

“Chuyện này… Cần bàn bạc kỹ hơn.” Thôi Lập là quản lý nhưng cũng không thể đồng ý ngay lập tức. Trong hợp đồng kí với tuyển thủ chuyên nghiệp hiện giờ cũng không bao gồm nghĩa vụ tham gia việc trong game. Tuyển thủ nếu có thì sẽ được cái tiếng là có tâm với chiến đội, chứ không thể đi ép buộc tuyển thủ, nhiều lắm là bày tỏ mong muốn thôi.

Mà đối với Gia Thế, tới việc bày tỏ mong muốn cũng khó mà nói.

Một đội bị loại như Gia Thế có thể giữ lại phần lớn chủ lực trong đội, còn mời được Tiêu Thời Khâm thuộc hạng sao và nhân vật Diệt Sinh Linh của hắn, chứng tỏ họ đang nắm 100% lòng tin vào trận khiêu chiến. Nhưng giờ vì để nắm chắc phần thắng, họ lại đi nhờ tuyển thủ chuyện nghiệp vào game, có khác gì để người ngoài nghĩ tự tin của họ chỉ là phù du?! Tuyển thủ nảy sinh ngờ vực với câu lạc bộ cũng không tốt. Trần Dạ Huy có lẽ chưa nghĩ tới điều này, nhưng kẻ hay mời người giữ người như Thôi Lập thì lập tức nhận ra.

Trần Dạ Huy thấy Thôi Lập do dự bèn đệm thêm một câu: “Hội đồng minh của Hưng Hân bây giờ có ưu thế rất lớn ở Thần Chi Lĩnh Vực là do Diệp Thu thường online trong game. Công hội chúng ta nếu chỉ dựa vào thực lực của người chơi bình thường thì khó mà đối kháng với đối phương được.”

Nghe vậy, Thôi Lập không khỏi trố mắt nhìn Trần Dạ Huy, không biết kẻ này thật lòng lo lắng Hưng Hân lớn mạnh, hay là tìm đường thoát cho việc kinh doanh thất bại của công hội hắn nữa.

“Thật ra không cần nhiều người đâu. Chỉ cần một bậc thầy chiến thuật như đội phó Tiêu, thi thoảng vào game hướng dẫn cho tụi tôi một chút là đủ để làm khó bọn Diệp Thu rồi.” Trần Dạ Huy nói.

Thôi Lập gật nhẹ. Tiếp xúc với Tiêu Thời Khâm một thời gian, Thôi Lập nghĩ mình đã hiểu đại khái về hắn. Nếu nói chuyện này với Tiêu Thời Khâm, hắn ta chắc sẽ không bất mãn với chiến đội, nhưng để Tiêu Thời Khâm vào game nhiều cũng không phải chuyện tốt.

“Tăng mạnh tình báo đi, khi cần thiết tôi sẽ bàn bạc với bên chiến đội.” Thôi Lập cuối cùng trả lời nửa vời với Trần Dạ Huy.

Trần Dạ Huy hiểu cách hoạt động của câu lạc bộ, hắn cũng thỏa mãn với câu trả lời này, gật đầu rồi đi.

Sau khi có Ngũ Thần gia nhập, chiến đội, công hội Hưng Hân đều thăng lên một nấc.

Bậc thầy pháo súng Hiểu Thương của Ngũ Thần cấp tốc vũ trang, dù chỉ là trang bị cam nhưng cũng đủ cho Ngũ Thần càn quét trận khiêu chiến. Về mặt công hội game, Ngũ Thần còn ngoạn mục đối phó được hết tất cả công hội. Không thể không nói, đây là cơ chế hoạt động của công hội câu lạc bộ. Sau khi cơ chế được xây dựng, mọi thứ đều hoạt động theo đúng quy trình, không cần quản lý để tâm thường xuyên nữa, song nó chỉ áp dụng cho những việc cơ bản, còn chuyện như BOSS hoang dã thì vẫn cần quản lý có mặt. Thành thử ra ở khu bình thường, công hội Vô Cực phụ thuộc vào Hưng Hân chưa gây được động thái gì. Còn ở Thần Chi Lĩnh Vực, hội đồng minh không chỉ có mỗi mấy người Diệp Tu làm đại biểu nữa, dưới họ còn có các đội viên tinh anh được chọn lọc từ những người chơi mới, từ những người chơi cũ dựa theo nghề, trang bị hoặc chuyển tới từ công hội cũ.

Chẳng qua nếu muốn nói tới người thân tín nhất của Hưng Hân, ta phải kể tới khu 10.

Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu lập nghiệp từ đó, công hội Hưng Hân cũng được khai sinh tại đó. Từ khi Quân Mạc Tiếu được bà con ủng hộ, tới sau khi Quân Mạc Tiếu tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực thì cũng dần thành hình rồi, đến khi Trần Quả tự mình quản lý, bắt đầu lập kho hàng, công hội Hưng Hân khu 10 mới bước lên con đường phát triển lành mạnh.

Họ có lẽ không đủ lực để so với các công hội câu lạc bộ khác, nhưng họ chắc chắn hơn hẳn những công hội của người chơi thường. Điền Thất, Nguyệt Trung Miên, Thiên Thành… Những người Diệp Tu quen biết ở khu 10 bây giờ cũng thành lực lượng nòng cốt của Hưng Hân. Họ rời Thần Chi Lĩnh Vực tới khu mới lập tài khoản mới, đa số đều không có dự tính quay về. Những người chơi lão làng thường có dự định dựa vào kinh nghiệm mà lấy ưu thế dẫn đầu tại khu mới. Nhưng Thần Chi Lĩnh Vực trong Vinh Quang lại có điểm đặc biệt, những ưu thế chỉ có ở khu mới này, vào Thần Chi Lĩnh Vực sẽ trở nên mờ nhạt…

Hiện giờ, có thêm công hội Vô Cực khu 10 góp sức, thế lực Hưng Hân càng lớn mạnh hơn. Bọn Điền Thất bắt đầu điểm danh đoàn đội, chuẩn bị mở rộng hơn,tích cực giành hết các BOSS ở các khu. Họ ngày xưa chỉ là người chơi nhỏ nhoi trong công hội Nguyệt Luân tầm thường ở Thần Chi Lĩnh Vực, nay tại khu 10 đã thành chư hầu một phương, dẫn dắt những kẻ đứng đầu khu 10.

Thời gian trôi mau, mùa chín nháy mắt đã trải qua hai lần nửa tháng. Giải khiêu chiến đã qua nửa vòng thứ 5. Mỗi vòng loại một nửa, hơn mười ngàn đội dự thi nhanh chóng giảm còn mấy trăm đội. Còn ở Liên minh Chuyên nghiệp, vòng mười một của mùa chín đã đấu xong, số phận của mùa giải này dần dần rõ ràng.

Những tân binh và đội mới nổi trội ở đầu mùa càng đấu sâu vào mùa giải, tùy trình độ mà bắt đầu gặp nhiều trở ngại khác nhau.

Lấy Lư Hãn Văn của chiến đội Lam Vũ làm ví dụ cho người mới. Biểu hiện gần đây của cậu ta không còn lợi hại như hồi đầu, hiển nhiên các chiến đội lớn đã nghiên cứu về cậu, đưa ra chiến thuật và đấu pháp đối phó. May mà dù bị kìm chế, tinh thần của vị tuyển thủ trẻ tuổi nhất vẫn rất ổn định. Cậu ta như không biết ủ rũ là gì. Sau khi vòng mười một kết thúc, Lam Vũ và Vi Thảo liền chạm mặt nhau, Lư Hãn Văn trở thành điểm chú ý – vì cậu chết đầu tiên khiến Lam Vũ mất điểm ở mục đấu đoàn đội.

Nhưng không ai chỉ trích Lư Hãn Văn vì trận thua đó. Do cậu ta một mình solo với đại thần Vương Kiệt Hi và thiên tài kiệt xuất Cao Anh Kiệt của Vi Thảo nên mới ngã gục nhanh chóng. Mà song ma đạo học giả của Vi Thảo đã trở thành biểu tượng mới của Liên minh mùa này. Đừng nói ngôi sao mới như Lư Hãn Văn, tới một đại thần thành danh cũng không hiểu nổi đấu pháp song nghề mới toanh này.

Vào buổi chào mừng phóng viên hậu đấu, phóng viên hâm mộ Lư Hãn Văn định an ủi giúp cậu ta không thấy mất mác. Ai ngờ lại bị tên phóng viên xấu tính giành lượt hỏi trước, tất nhiên là hỏi Lư Hãn Văn có cảm tưởng gì sau khi thua trận không.

Lư Hãn Văn không hề suy sụp, trịnh trọng đáp: “Em nghĩ, chuyện này trước hết là do kỹ thuật của em chưa tốt nên em không kịp giành cơ hội; một điểm khác là do tiền bối Thiếu Thiên lúc đó chạy hơi xa, em không thể giúp đỡ kịp thời; rồi…”

“Quỷ tha ma bắt thằng nhãi này dám đổ trách nhiệm lên người anh. Chú biết lúc đó anh mày đang nghiêm túc làm theo chiến thuật, ai ngờ đối phương phát hiện được ý đồ của chúng ta vừa thấy chúng ta hơi lệch vị trí là tung đòn đánh. Nhưng mà chú em bị người ta cho lên bàn thờ nhanh quá, nhục hết biết, dù tuổi hai người Vương Kiệt Hi với Cao Anh Kiệt cộng lại có gấp ba chú em cũng không được nhanh như thế. Lần sau nhớ phải cố chống để anh mày đánh lén được một lần, như thế chúng ta mới có thể kéo lại cục diện.” Lư Hãn Văn chưa trả lời xong liền bị Hoàng Thiếu Thiên ngồi cùng bàn cắt ngang bô lô bô la nói một tràng.

“Hả? Tiền bối nói vậy, tức là chiến thuật của chúng ta có vấn đề sao?” Lư Hãn Văn nói.

“Hả? Anh có nói thế à?” Hoàng Thiếu Thiên nói, hai người đồng loạt xoay qua nhìn vị ngồi chính giữa cả hai, đội trưởng Lam Vũ của họ, Dụ Văn Châu.

“E hèm.” Dụ Văn Châu ho, “Câu hỏi này trả lời đến đây thôi.”

Các phóng viên ngớ ra nhìn nhau. Cái này… Nghe như là tuyển thủ đang nội chiến đổ lỗi lên nhau vậy đó, cơ mà nếu viết y chang như thế thì chắc chắn sẽ bị cười vào mặt nhỉ?

Các phóng viên đều có chung một suy nghĩ.
Nhấn Mở Bình Luận