Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Toàn Chức Cao Thủ - Diệp Tu

Edit: Tam Beta: Kha

Tất cả hội trưởng công hội lớn đều đang xôn xao bóng gió dọ ý nhau. Vậy mà Gia Vương Triều, thế lực thù địch hàng đầu của Hưng Hân, lúc này bỗng dưng lặng lẽ đến bất ngờ. Trần Dạ Huy ha ha mấy cái rồi không nói thêm gì nữa.

Trần Dạ Huy so ra tự tin hơn các hội trưởng khác nhiều. Chiến đội Gia Thế đánh khiêu chiến nhẹ nhàng không chịu áp lực gì, có event thưởng đậm thế này, câu lạc bộ tất nhiên khuyến khích các tuyển thủ tham gia. Trần Dạ Huy thấy bọn kia lại lập liên minh xử Diệp Thu, trong lòng đập bàn cười không biết mấy bận. Để tụi nó đi PK Diệp Thu, công hội thằng này tập trung cày nhiệm vụ, còn không lên top được sao?

Tiếc là Trần Dạ Huy đã coi thường IQ đám hội trưởng. Điều hắn nghĩ được thì người ta cũng nghĩ được. Nên lúc này ai nấy đều ăn nói rất cẩn thận. Chuyện đồng minh chỉ vứt ra khơi khơi đó. Các nhà đều cố khích người khác hợp tác với nhau, còn mình thì đứng ngoài hưởng lợi.

Tư tưởng lớn gặp nhau, chuyện đồng minh tất nhiên không thành. Cả đám cáo già gài mìn trong từng câu chữ, quần nhau mấy trăm hiệp vẫn chưa tới đâu, mãi đến khi nhận ra, chẳng phải cả đám đang làm cùng một chuyện sao, vậy bàn tới bao giờ cho xong?

Vì vậy dần dà càng nhiều người chọn im lặng, rốt cuộc không giải quyết được gì, khiến cho Trần Dạ Huy ở bên hóng ngay từ đầu khá là thất vọng.

Nhưng không sao, hắn còn kế hoạch B, không phải hoảng. Chuyện công hội Trần Dạ Huy đã bàn giao cho lính lác, phần hắn thì ôm việc xoay xở nhân vật cho tuyển thủ chiến đội. Event cần tương tác, đem acc đánh chuyên nghiệp vào game thì hơi rêu rao. Lúc ấy trong map 50 người sẽ xảy ra chuyện gì có trời mới biết. Nếu gặp fan nhà thì OK rồi, có khi không cần cướp người ta đã tự động dâng hiến, nhưng lỡ gặp fan của kẻ thù thì sao?

Trần Dạ Huy chuẩn bị xong mớ tài khoản, gửi kèm với một số tư liệu liên quan đến sự kiện hắn góp nhặt cả đêm cho chiến đội.

Còn bên Hưng Hân? Sáng sớm thức dậy, cả đám cũng túm tụm nghiên cứu hoạt động; họ làm việc có mục tiêu rõ ràng, sẽ không lãng phí chín lần nhiệm vụ đi tìm hiểu, trước nhất phải tổng hợp thông tin từ những người chơi event trước.

Sau khi nắm đủ thông tin, mọi người lần lượt online. Đám cầm đầu công hội hớt hải truyền tai nhau “Sói tới!”, thậm chí có kẻ lập tức mở bảng xếp hạng lên dò, cứ như Hưng Hân vừa xuất hiện là lập tức càn quét sạch cả bảng vàng vậy.

Tạm thời công hội top 1 bây giờ là Luân Hồi. Thành tích bên bảng cá nhân và đội ngũ thì không chênh nhau mấy. Mỗi người, mỗi đội chỉ có ba lượt, tổng cộng 60 đôi vớ, khả năng bứt phá thành tích không lớn. Nên trước mắt trên bảng xếp hạng cá nhân và đội ngũ phần lớn đều xêm xêm nhau.

Xếp hạng cá nhân, hạng nhất là 16 đôi vớ, rất nhiều người có được thành tích như vậy.

Bên đội ngũ khá hơn, đội của công hội câu lạc bộ đang dẫn đầu, thành tích cao nhất hiện tại là 31 đôi.

Còn lại là bảng thành tích cấp 75, cũng là mục tiêu chung của các công hội lớn. Do phần thưởng ngon hay dở đều tùy thuộc cấp bậc, nên trang bị và vật liệu phần thưởng cấp 75 tất nhiên được mọi người ưu tiên đặc biệt.

Hưng Hân online, sẽ lập tức đánh ra kỷ lục trên trời hay sao?

Lúc này mọi người đều cùng một suy nghĩ: nên tranh thủ thời gian chạy event đối đầu với Hưng Hân, hay tạm thời tránh trước, để tụi nó thỏa thích thu nhặt, mình đợi thời cơ khác phấn đấu sau?

Bởi không có đồng minh chống lưng, ai cũng không có lòng tin đương đầu trực diện với con quái vật nọ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cắn răng quyết định ít nhất phải cử vài người ra trận! Không thể để Hưng Hân sống sung sướng thế được!

Bên Hưng Hân, qua hai ngày bàn bạc, rốt cuộc đưa ra quyết định.

Mười người chia làm hai đội, một đội gồm Ngụy Sâm dẫn đầu, Kiều Nhất Phàm, Trần Quả, La Tập và An Văn Dật. Kỹ thuật bọn Trần Quả không đủ chuyên nghiệp, đánh lẻ thì chỉ như người chơi thường, hơn nữa Tay Nhỏ Lạnh Giá của An Văn Dật là trị liệu, nhất định phải vào pt mới sống nổi. Nên quyết định gom ba người lại, cho Ngụy Sâm chỉ huy, lại có thêm Kiều Nhất Phàm, không đến nỗi bye bye sớm.

Còn năm người còn lại, Đường Nhu và Ngũ Thần hoạt động riêng lẻ, Mạc Phàm căn bản không cần ai quyết định giúp, trước giờ hắn chưa bao giờ xem mình là thành viên trong đội, nói gì tới chuyện nghe Diệp Tu sắp xếp này kia.

Cuối cùng còn Diệp Tu và Bánh Bao, hai người tổ đội với nhau.

Tiểu đội tham gia event không yêu cầu nhất thiết phải đủ 5 người. 2 người, 3 người, 4 người vẫn được. Chỉ là ít người cũng không có thêm ưu đãi, nên đi như vậy sẽ chịu thiệt. Nhưng Bánh Bao trước nay làm việc khó lường, thả tự do một mình có trời mới biết y sẽ làm ra cái gì, nên Diệp Tu dứt khoát cột chung với mình cho chắc ăn.

Người cần tổ đội thì tổ đội, kẻ đánh lẻ thì đánh lẻ, chuẩn bị xong xuôi rồi bắt đầu nhận nhiệm vụ, dịch chuyển vào bản đồ diễn ra sự kiện.

Nhắc đến Noel là không thể không nhắc đến tuyết, cả bản đồ sự kiện Noel đều thuần một sắc trắng. Vừa đến nơi, trên màn hình mọi người đều là cảnh tuyết rơi ngút tầm mắt. Ngoài màn tuyết dày đặc còn có ánh mặt trời loang loáng, nhìn đặc biệt nhức mắt; chưa kể bông tuyết đủ kích cỡ bay bay đầy màn hình, Diệp Tu và Bánh Bao xuất hiện ngay trong vùng bão tuyết, tuyết lông ngỗng bay tứ tán khắp nơi, nhất thời cả mặt người bên cạnh cũng chẳng trông thấy.

“Ây, gió lớn quá, ảnh hưởng cả tốc độ di chuyển nữa.” Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu đi vài bước lập tức nhận ra. Đây cũng là một điểm khó chơi của bản đồ Vinh Quang. Không chỉ địa hình ảnh hưởng chiến đấu, thời tiết đôi khi cũng góp phần.

“ANH NÓI GÌ CƠ?” Lúc này Diệp Tu chợt nghe Bánh Bao rống to một tiếng, Diệp Tu nghe qua tai nghe trong game nên không có gì, nhưng âm thanh max volume của Bánh Bao còn dội vào cả tai phone của những người khác trong phòng, át cả tiếng game.

“Hét to quá làm gì?” Diệp Tu nói.

“Gió lớn quá, không nghe gì hết.” Bánh Bao nói.

“Nhập vai vãi...” Diệp Tu cạn lời, ở bản đồ bão tuyết tất nhiên có lồng tiếng gió ù ù thổi không ngừng, Bánh Bao nói chuyện hét tới hét lui như đang chống bão thật vậy.

“Đi kiếm vớ thôi!” Diệp Tu nói.

“Đi hướng nào?” Bánh Bao hỏi.

“Đi đại.”

Vật phẩm xuất hiện ngẫu nhiên, không có thông báo vị trí, nên mới vào chỉ có thể đi lung tung tìm. Hơn nữa 20 đôi vớ sẽ không xuất hiện cùng lúc. Nửa thời gian đầu trên bản đồ sẽ có 10 đôi vớ. Nửa tiếng sau 10 đôi còn lại sẽ xuất hiện, thời gian và phương hướng ngẫu nhiên.

May là lúc reset hệ thống sẽ cho thông báo gợi ý, không để người chơi quá mức bối rối.

Lúc này hệ thống hiển thị có 10 đôi vớ trên bản đồ, sau khi có người nhặt sẽ có thông báo số lượng vớ thay đổi, giúp người chơi nắm rõ tình hình. Sau khi 20 đôi vớ bị nhặt hết, hệ thống sẽ bắt đầu đếm ngược 120s, trong 120s nếu không có biến cố mới thì kết thúc sự kiện.

Chết trong bản đồ này không bị trừ kinh nghiệm, không rớt trang bị, nhưng vớ thì 100% bị mất. Sau khi chết nhân vật sẽ CD 20s rồi hồi sinh tại chỗ full trạng thái. Nhưng nếu chết quá nhiều lần, thời gian CD mỗi lần sẽ tăng lên, mỗi lần thêm 20 giây.

Để sự kiện thêm phần thú vị, trừ vớ giáng sinh, còn có vật phẩm hỗ trợ khác ngẫu nhiên xuất hiện trên bản đồ. Tạm thời biết được có thuốc chống rét, áo choàng tàng hình, xe trượt tuyết tốc độ cao, còn có túi đựng vớ, vân vân... Những thứ này khi bị nhặt sẽ không có thông báo hệ thống.

Bản đồ không lớn lắm, nếu không mò vớ chẳng khác gì mò kim đáy biển. Bản đồ hiện tại của Diệp Tu và Bánh Bao còn nguyên 10 đôi vớ, chưa ai nhặt được. Hai người liên tục gặp người chơi đi ngang, nhưng chưa ai có vớ, tất nhiên không xảy ra tranh chấp. Sau khi có người nhặt được vớ, sẽ có thông báo ai ai nhặt được bao nhiêu đôi, tùy tình hình mà cập nhật liên tục.

Diệp Tu và Bánh Bao còn đang loay hoay, thông báo hệ thống đầu tiên đã xuất hiện: Người chơi Hộp Gỗ đang dẫn đầu với một đôi vớ giáng sinh.

“Hộp Gỗ! Đi kiếm nó!” Bánh Bao la lớn, trong suy nghĩ của Bánh Bao, tìm người dễ hơn tìm vớ nhiều. Bản đồ của họ toàn là gió với tuyết, thậm chí phải ngồi xổm xuống mới nhìn được mặt đất. Làm sao biết vớ bị giấu ở đâu, lỡ như chôn trong tuyết chỉ ló ra một góc, khả năng sẽ bỏ sót.

“Chia nhau tìm.” Diệp Tu quyết định.

“Phát hiện mục tiêu thông báo trước, khoan manh động.” Diệp Tu nói.

“Rõ.” Bánh Bao nói.

Vì vậy hai người chia nhau hành động, lúc sau, Diệp Tu nghe tiếng Bánh Bao, không phải từ trong game, mà vang vang ngay bên cạnh: “Đằng kia là Hộp Gỗ à? Hộp Gỗ đó hả? Đúng rồi, tui đang tìm ông đó, giao đôi vớ hồi nãy ông nhặt được ra đây.”

“Tọa độ!” Diệp Tu rớt nước mắt nhắn tin cho Bánh Bao. Nhóc này lại đi nói chuyện với Hộp Gỗ, mình rõ ràng kêu nó phát hiện mục tiêu thì thông báo cho mình cơ mà! Quả nhiên chỉ có Bánh Bao mới hiểu lầm được thế này.

Bánh Bao trả lời rất nhanh, Diệp Tu thấy không xa, vội chạy đến.

“Ơ, không phải đi một mình à?” Lúc này Diệp Tu lại nghe tiếng Bánh Bao.

Tất nhiên không một mình! Hai người vào bản đồ tổ đội, phần lớn đều là năm người một đội. Có đi riêng cũng là đang chia ra tìm kiếm thôi, làm gì có ai thực sự đi một mình.

“Cẩn thận.” Diệp Tu nhắc.

Thật ra lấy thực lực hiện tại của Bánh Bao, xử lý năm người chơi bình thường hẳn không có vấn đề. Nhưng tư duy Bánh Bao độc đáo phi thường, có thể làm ra được những hành động cả tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không lý giải được, tất nhiên khả năng thua trận khó hiểu là rất lớn.

“Ồ?” Lúc này Diệp Tu chợt nghe âm thanh nghi ngờ của Bánh Bao vang lên.
Nhấn Mở Bình Luận