Bản thân Mạc Phàm cũng là nắm giữ cường đại thần hồn. Tà Thần nghi thức là một loại huyết tế truyền thừa, có thế gian lẫn địa ngục thiên địa bát hồn thừa nhận đại biểu ý chí, tương đương tám cái ngụy thần hồn bảo mệnh. Mặc dù nhiêu đó vẫn chưa đủ để pháp tắc công nhận, nhưng ở Linh Vĩ Quốc đoạn thời gian kia, Mạc Phàm được Chaos chỉ điểm, pháp tắc thần hồn vì Tà Thần nặn ra mệnh cách, đem Tà Thần thần hồn là một đại đạo hoàn chỉnh, vĩnh thế trường tồn.
Nắm giữ thần hồn về sau, Mạc Phàm có hay không sau khi chết trọng sinh lại thêm một lần nữa cũng không biết, Mạc Phàm chỉ biết là, trên cơ bản tất cả thần hồn cũng giống nhận được vị diện che chở sức mạnh, thân xác mặc kệ vẫn diệt, thần hồn vẫn như cũ thọ cùng trời đất, thế giới không hủy diệt thần hồn cũng sẽ không suy thoái chết già.
Đế Hoàng cấp định nghĩa hẳn là tương tự, Đế Hoàng nhục thể thọ cùng trời đất, là nắm giữ vị diện thiên đạo một phần.
Ài... nói điểm chính.
Mạc Phàm bị lão sư Nhật Ánh lừa!
Ai nói thiên triều đế quốc của Giáo Hoàng Sahara yếu nhất, ai nói cái gì mà đại chiến Liệp Giả Liên Minh săn bắt, Ai Cập vong linh, Tà Dương Thần Điện liên miên bất tuyệt cấu xé để cho yêu quốc tổn thương suy yếu???
Không hề a!
Chỉ là suy yếu hình thức bên ngoài, là những cái mà Đế Hoàng Sahara muốn mở ra cho người ta thấy! Cũng không phải thực tế nó diễn ra như vậy.
Thập đại thiên triều đế quốc đứng đầu, Mạc Phàm hôm nay đã có thể xác định, chính xác 100% là thuộc về Sahara a. Tại dưới lòng đất độ sâu mấy chục vạn mét, Mạc Phàm tựa như bước vào một cái khác tân thế giới vậy.
Quân đội đông đảo không nói, bộ hạ có tầm 21 đầu Đế Vương, nhưng trong đó hết thảy 7 cái thuộc về Quân Vương cấp???
Giống như Thất Vĩ Ngô Công dạng này đều có 4 cái, xưng là tứ đại thiên vương, cái kia Sơn Nhạc Cự Viên thậm chí so với Thất Vĩ Ngô Công càng bày biện ra bá khí mạnh mẽ của thủ lĩnh.
Ba cái thượng vị quân vương, một cái tối cường trung vị rất tiệm cận thượng vị quân vương, ba cái còn lại chuẩn Quân Vương. Đội hình này liền quân đội Ymir với Leviathan hiện tại đều không có cửa rồi.
Lão sư Nhật Ánh bảo như thế này là yếu? Như thế nào so Leviathan cùng Ymir yếu hơn đâu?
Thoạt đầu, Mạc Phàm còn cho rằng Nhật Ánh lão sư cố tình chơi xấu hắn.
Nhưng rất nhanh, hắn loại suy nghĩ đến một khía cạnh tích cực hơn...
Có lẽ, đây chính là lý do vì cái gì lão sư Nhật Ánh nhận được sự tôn trọng, sự ủy thác tín nhiệm đến cực hạn của Behemoth.
Giữ cho đối phương bí mật! Đối với đối tác giao dịch tuyệt đối không làm mất lòng tin đối phương.
Cho dù là đối với Mạc Phàm, lão sư cũng chỉ đem sự thật tiết lộ một nửa, một nửa còn lại, là giữ chữ tín cho Behemoth.
Thử nghiêm túc suy nghĩ một chút, nếu Nhật Ánh tiết lộ tất cả cho Mạc Phàm rằng quân đội Sahara rất mạnh, đây liền là bội ước ngay từ đầu, không có khả năng Behemoth giao dịch với Nhật Ánh, càng không có khả năng để Địa Tâm Chi Nhãn bị giao ra.
Mặt khác, Mạc Phàm cũng phải bị gạt, một mực đinh ninh Sahara thiên triều rất yếu rất yếu, không có phần nào cảnh giác đi đến đây, cho nên mới được Behemoth cho dẫn vào tiếp đón.
“Khụ... khụ... lão sư a, người về hưu cũng kịp mở lớp dạy ta thêm một bài học”. Mạc Phàm ho khan ho khàn, có chút càng thêm ngưỡng mộ lão sư Nhật Ánh.
Chỉ có người tiếp đón, không có người cản đường.
Mạc Phàm đi một mạch vào sâu bên trong, bắt gặp trước mắt mình bỗng nhiên xuất hiện một cái mông lung bát ngát mấy ngọn núi khổng lồ, nó vừa chật chội mà cũng vừa trống trải, vô biên vô hạn. Nó phía trước lộ ra hai cột đình to lớn vạn trượng, giống như trụ trời sừng sững thẳng tắp đồng dạng, phía sau cũng có hai cột đình như thế, phất phơ không khác gì Trường Không Tinh Tượng khổng lồ.
Mạc Phàm ngẩng đầu lên mãi lên mãi, mới nhìn thấy được một vị khổng lồ voi ma mút, hình thể lớn có thể so được với Nam Cực Đế Hoàng Ymir, mang theo một loại cao ngạo ngút trời không thể khinh nhờn.
Đúng vậy, vị này là Sa Hoàng Giáo Chủ Behemoth!!!
Dẫn đường đám bộ hạ sứ giả của Behemoth cũng không dám dừng lại thời gian quá dài, thật giống như lần trước Nhật Ánh cũng là như thế, bọn hắn sau đó theo đường sa bụi thế giới thông đạo rời đi.
Bọn chúng chỉ phụ trách đem Mạc Phàm đưa đến Giáo Chủ Đế Hoàng trước mặt, sau đó không tiện ở lại. Mạc Phàm thứ nắm giữ quá mấu chốt, vạn nhất xảy ra cái gì sai lầm, bị hắn mang theo đồ vật thông tin trở về nhân loại thông cáo, đừng nói bọn chúng muốn chết, khả năng rất lớn cũng sẽ dẫn đến bọn chúng tương quan tộc nhân đều muốn bị liên luỵ.
Tất cả tộc yêu bộ hạ rời đi sau.
Trong lúc nhất thời không khí trở nên yên tĩnh, giờ khắc này, Mạc Phàm lại có một loại trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cho cá nhảy cảm giác, có một loại trái tim bị khí bụi nghiền ép đến kém chút thở đều thở không thông.
Trước đây đối mặt Leviathan, đối mặt Ymir, Mạc Phàm vẫn là hạng chót Đỉnh Vị Quân Vương, mà bây giờ hắn đã trừ thủy hệ bên ngoài ra đạt được 14 hệ cấm chú, thực lực đi tới Vô Địch Quân Vương, ngược lại cảm thụ được càng rõ ràng hơn, Đế Hoàng đến cùng là dạng gì sinh vật.
Đây là nhân loại tuyệt đối không cách nào chiến thắng tồn tại, nắm giữ thiên đạo pháp tắc, Đế Hoàng tại thế giới của mình mới thật sự là chúa tể, bọn chúng có thực lực không phải những sinh vật khác có thể đoán.
Mạc Phàm trước đây nhìn không ra nổi độ cao của Đế Hoàng, bây giờ thì đã hơi hơi nhìn thấy miếng bì của gót chân treo trên trời cao kia, nhưng ngược lại đã nhìn thấy, hắn đều không có chút nào biểu hiện thích thú cả.
Thực lực càng mạnh lại càng có thể thấy rõ ràng, này tương đương càng cảm thấy tuyệt vọng.
Đế Hoàng chân chính một tay có thể đập chết hắn. Mạc Phàm bây giờ đem tất cả vốn liếng bỏ ra ngoài giao đấu, giỏi nhất cũng chỉ cầm cự được nửa giờ, không, có lẽ một nửa của nửa giờ, mà lại, đó là nếu Đế Hoàng không toàn lực triển khai ngay từ đầu.
Cổ Nguyệt Đế chính là loại sinh vật này, hắn có thân phận nhân loại, tương lai cũng sẽ không bị bất luận cái gì hạn chế,...còn có thể càng mạnh hơn.
Tại Mạc Phàm còn đang ngây ngẩn.
Ở mảnh này vô tận bụi cát thế giới trên bầu trời vang giọng xuống một thanh âm: “Ngươi là Mạc Phàm?”
Mạc Phàm dừng bước lại, nhìn chằm chằm cái kia siêu vĩ mô voi ma mút, cố gắng trấn định nói: “Lần đầu gặp mặt, ân, là ta”.
“Ngươi thay Nhật Ánh đến đây để trả lại đồ vật cho ta?” Behemoth truyền âm nói tiếp.
“Ân”.
“Vậy là hắn đã thành công, hắn chiến thắng Hải Yêu”. Behemoth đại khái tất cả đã sớm biết, chỉ giả bâng quơ tán gẫu vài câu.
“Đúng vậy”. Mạc Phàm đáp.
“Ngươi trước tiên đặt đồ xuống, sau đó nói cho ta nghe, ngươi vì sao muốn hủy diệt thế giới ma pháp?” Behemoth lần nữa mở miệng nói ra.
“...” Mạc Phàm có chút lẹo miệng.
Cảm giác tên này cái gì cũng biết rồi, nhưng vẫn là thích làm khó mình.
Bất quá, đối phương nắm đấm to, nắm đấm to tạm thời nhịn.
[...]
[...]
Đại khái sau đó Mạc Phàm đem tất cả mọi chuyện giảng thuật qua một lần, bao quát chuyện đang giảng thuật, đột nhiên mở ra không gian chi nhãn nhìn về phía Parthenon Thần Miếu bên kia một cái.
Mạc Phàm lần này tiền đặt cược phi thường lớn, thậm chí đến liền Đế Hoàng đều kéo vào, toàn thế giới ma pháp đều kéo vào, tất cả đều không thua nổi trình độ.
“Ngươi nói như vậy, kì thực mà nói, cả ba người chúng ta đều giúp không được, chính xác hơn mà nói, là giúp rất ít rất ít, chủ yếu vẫn là ngươi. Hơn nữa, ta không thể đem quân của ta lộ ra ngoài, mỗi chúng ta đều có một tính toán riêng trong đầu, ta tự nhiên không thể giúp được ngươi”. Behemoth rất thành thật nói.
Nó cũng không cần thiết lừa gạt làm gì.
Mạc Phàm muốn phá hủy thế giới, ba cái Đế Hoàng giúp quy về giúp, nhưng giúp trình độ không lớn được. Bọn nó vẫn là bị vị diện nhốt, chỉ có thể điều động binh mã cho mượn, nhưng binh mã bọn nó cũng không hẳn mạnh hơn Mạc Phàm bao nhiêu, tóm lại, vẫn là mấu chốt dựa vào sức một mình hắn làm đại sự.
Mạc Phàm yên lặng gật đầu.
Đối phương đã nói như vậy, hắn cũng không nên cưỡng cầu thúc ép làm gì.
Đang định xoay người rời đi, Behemoth đột nhiên gọi Mạc Phàm trở lại: “Bất quá, ta có thể cho ngươi biết vài cái bí mật, đây là ta dưới danh nghĩa thưởng thức ngươi mà nói, đổi cho ngươi một cái mà các ngươi gọi là nhân tình, ngươi giữ kín bí mật của ta, có thể xem là phần này nhân tình”.
Mạc Phàm hơi nghiêng đầu nhìn xem Behemoth, có chút cổ quái hỏi thăm: “Bí mật?”
“Thành Thần con đường, muốn hay không nghe? Chỉ có khi lên tới cấp bậc Đế Hoàng, mới được vị diện công khai hướng dẫn”.
“A...” Mạc Phàm há to miệng, dĩ nhiên không có ý tứ từ chối.
Sau cùng vẫn là Thần Vị đi!
...........
...........
Mấy ngày sau, Mạc Phàm rời đi trở về Parthenon Thần Miếu.
- --- Rất rõ ràng, chuyện gì tới cũng phải tới, hắn mất một tháng vừa tiếp tục tu luyện cùng củng cố tu vi, vừa thuyết phục hòa giải với Mục Ninh Tuyết.
Trong một tháng này, Mạc Phàm làm được nhiều việc lắm.
Tỉ như mỗi ngày đi sang Bắc Cực tìm kiếm Lãnh Nguyên Băng Hùng giao đấu, quần quật đánh cho đối phương túi bụi, bầm mắt, phải chạy trốn. Sau đó được vài hôm lại tiếp tục bốc lên đánh tiếp, làm bao cát tập luyện.
Lãnh Nguyên Thánh Hùng cũng là quật cường, bị đánh bầm dập vẫn không sợ, kiên quyết mỗi lần thất thủ, sau khi bỏ chạy vẫn là cố gắng quay lại chửi vào mặt Mạc Phàm một tỷ lần đồ hèn.
Những câu quen thuộc có thể kể đến như có giỏi thì bữa sau đừng dùng kiếm...
Hôm thì có giỏi đừng dùng lôi hệ...
Hôm thì có giỏi đừng dùng hỗn độn...
Hôm thì có giỏi đừng dùng nguyền rủa...
Hôm thì có giỏi đừng dùng thủy hệ...
Hôm thì có giỏi đừng dùng ám ảnh hệ...
Hôm thì có giỏi đừng dùng quang hệ...
Mạc Phàm không có phục chế được Địa Tâm Thần Nhãn, nhưng hắn học được một chút pháp tắc bên trong, vừa vặn đủ để đem thổ hệ, quang hệ đạt tới cảnh giới nửa bước chạm vào pháp tắc, hỏa hệ càng là chạm đến pháp tắc.
Quang với thổ trình độ càng cao, cường độ thân thể Mạc Phàm càng lớn, hắn tại trạng thái siêu nhiên lực bên dưới, thân thể bây giờ đã không thua kém Thanh Long rồi.
“...”
Tại Bắc Băng Dương đáy biển chỗ sâu.
Lãnh Nguyên Thánh Hùng một thân thể trọng thương còn đang trốn bên dưới trong hang chưa có dám mò ra, Mạc Phàm đã xông vào tận địa bàn.
“Hôm nay ngươi muốn ta không dùng gì?” Mạc Phàm hỏi.
“Tiểu nhân loại hèn mọn, hôm nay có giỏi thì đừng dùng... ma pháp...” Lãnh Nguyên Thánh Hùng rên rỉ nói.
“Được!”
“Ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~~~!”
Đánh một trận đã đời, để cho Tiểu Mei trị thương đối phương, Mạc Phàm rời đi, hẹn hôm sau lại tới.
“...”
Hôm sau.
“Hôm nay ngươi lại muốn ta không dùng thứ gì?”
Tiểu Bạch Panda tay chống nạn, thân thể xụi lơ, con mắt bầm tím nhìn về phía Mạc Phàm, gào thét: “Ngươi có giỏi lần tới kêu Thanh Long đấu với ta, ta không chơi với ngươi nữa”.
Mạc Phàm tự nhiên cảm thấy tên này có chút buồn cười, hắn phần nhiều là rất thích Lãnh Nguyên Thánh Hùng, nhưng mãi dùng mọi cách đối phương đều không nguyện ý phục tùng hắn, việc này có chút đáng tiếc.
Tu vi của Lãnh Nguyên Thánh Hùng cũng không tới mức bị đánh phế, vẫn duy trì bình ổn đỉnh vị quân vương, đây là Mạc Phàm đối với Thánh Hùng sủng nịch.
Không được như ai kia ở Nam Cực.
Nửa tháng trước.
Mạc Phàm, Thanh Long, Diệp Tâm Hạ, Mục Ninh Tuyết, Asha Corea, Bạch Dương Tà Kiếm liên hợp đem Vạn Niên Ma Kiếm đánh cho thân tàn ma dại.
Bản thân Mạc Phàm có thể bây giờ một trận chiến thắng Vạn Niên Ma Kiếm, nhưng hắn không thích làm vậy.
Lên đến tầm này, cùng các lão bà hội đồng cũng là một loại thú vui.
Vạn Niên Ma Kiếm bị san bằng lãnh địa, bị đánh rớt xuống mức Thượng Vị Quân Vương, đã liều mạng dùng thủ đoạn đào tẩu chuẩn bị từ lâu của mình bỏ chạy khỏi ma pháp vị diện.
........
Cuối tháng 8.
Mạc Phàm phát thư toàn bộ thế giới, liên hợp Liên Hợp Quốc, liên hợp đang dần dần khôi phục Thánh Thành Thiên Quốc, liên hợp Phàm Tuyết Thành, Parthenon Thần Miếu, hết thảy thế giới ngầm tổ chức phát động kế hoạch đánh trọng thương thế giới ma pháp.
Đầu tháng 9, hắn một mình đi lên Côn Lôn...