Đột nhiên, một giọng nữ lười biếng thoát ra trong hải não của Triệu Mãn Duyên, chán ghét nói chuyện với hắn:
“Không được thu, tên này có duy tâm rất tốt, hắn là thiên tài trời sinh tặc tử, nhưng quan trọng nhất chính là, khí vận không quá ổn định, người này sẽ là nhân tố bất biến mang lại khí vận xấu cho chúng ta. Ngươi mà thu, nhất định không có chỗ tốt”.
Giọng nói này là của Nữ Chúa Côn Bằng.
Nàng là linh hồn đồng bộ không thể tách rời của Triệu Mãn Duyên, mười mấy năm nay như hình với bóng làm việc chung.
50 năm trước Triệu Mãn Duyên tử vong, thân thể đã thoái hóa mục rữa không còn gì, sở dĩ hắn lấy lại được nguyên dạng như hiện tại cũng là bởi vì pháp lực của Côn Bằng cao siêu, sau khi dung hợp linh hồn Triệu Mãn Duyên về sau, mang theo năng lượng ủ chục vạn năm trong phong ấn mà nàng bị giam trước đây đến tái tạo thi thể, đem thi thể Triệu Mãn Duyên ném đến dung môi trong kén Bạch Quả.
Triệu Mãn Duyên cấm chú thực vật hệ chính là Bạch Quả, nhờ nữ chúa Côn Bằng khai bóc tinh thần lấy ra Bạch Quả, sau đó bổ sung thêm ngàn năm mộc liên, ngàn năm nhân sâm, vạn năm rong biển, củ sen, bắp chuối kết hợp, cuối cùng miễn cưỡng nặn thành hình người trở lại, đồng thời thuế biến mệnh cách, thuế biến khí chất, trở thành chân chính Đế Vương.
Có thể nói, Triệu Mãn Duyên bây giờ thân thể toàn bộ là từng gốc sinh mệnh chủng củ sen, bắp chuối, nhân sâm cụ hiện hóa thành hình, cho nên hắn mỗi một động tác trên người mới mang dáng dấp tiên khí thánh nhân như vậy.
Hiện tại Triệu Mãn Duyên diện mạo tuấn tú hơn xưa nhiều lắm, phảng phất có thể nói là trời cùng đất nghiêng lệch, thậm chí việc thêm vào Côn Bằng Nữ Chúa linh hồn dung hợp, triệt để làm Triệu Mãn Duyên khí chất siêu thoát đến phi giới tính, phách lực bất phàm không gì sánh được.
Gần nhất 10 năm tu luyện, theo Côn Bằng hệ thống chỉ bảo, Triệu Mãn Duyên hoàn thành vô số nhiệm vụ trộm mộ lịch luyện, thu hồi không ít tài nguyên dị cốt thời kỳ thượng cổ mà Côn Bằng cất giữ đánh dấu, cuối cùng để hắn đột phá bành trướng liên miên, trở thành đỉnh vị Đại Đế.
Theo lý thuyết ở Siêu Duy vị diện, từ Đế Vương phát dục đến Đại Đế thường thường trải qua đủ loại cơ duyên kỳ ngộ cũng mất hơn 10 vạn năm tích góp, ở thế giới ma pháp bởi vì thời gian dài hơn, nên cũng là đâu đó ngót nghét tiệm cận 1 vạn năm trung bình thì mới có thể.
Dù gì đi nữa, Đế Vương cấp luôn luôn không phải cọng cỏ, cọng cỏ nhanh chóng phát dục lớn mạnh, nhưng Đế Vương thì không. Trong điều kiện mệnh cách không phải quá cao quá cao, không tới mức nằm ngủ, thở thôi cũng lên cấp, vậy thì càng lên cao sẽ càng khó khăn, cần thời gian càng lớn để tụ cùng ủ ấp năng lượng.
Đương nhiên, nếu mệnh cách đều đã tới giới hạn, đã không đủ tiêu chuẩn, vậy thì không còn gì để nói.
Triệu Mãn Duyên đối với Côn Bằng bây giờ liền là tín nhiệm tuyệt đối, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, Triệu Mãn Duyên gần nhất đã quên đi cái này nữ nhân linh hồn thường xuyên ma sát vào thân thể của mình, để hắn ngày xưa không khống chế nổi, luôn ở trạng thái cứng ngắc vĩnh viễn.
Phải biết, Côn Bằng là yêu hóa người, Triệu Mãn Duyên có thể cảm thụ khá chính xác cơ thể vóc dáng của nàng thông qua linh hồn dung hợp.
“Ngươi nói sao thì chính là vậy. Bất quá tên này có phong kĩ năng rất tốt, bản tính giảo hoạt khôn khéo, giúp được chúng ta nhiều việc. Chỉ cần ta không ký kết huyết ước thu đồ với nó liền được, giữ lại làm đệ tử ký danh cũng có thể dùng”. Triệu Mãn Duyên mở miệng nói ra.
Ở Siêu Duy Vị Diện, thu đệ tử chân truyền cần phải lập thề huyết ước, có thiên địa pháp tắc liên kết chứng nhận sợi tơ quan hệ.
Sư tôn như là phụ thân, lương duyên buộc chặt, trời đất chứng giám thì mới có thể!
“Hừ, tùy ngươi”. Côn Bằng nữ vương nói một câu lạnh nhạt, sau đó tắt đi màn sáng hệ thống trong mắt Triệu Mãn Duyên.
Trần Phong vẫn đang quỳ tới, hắn suy đoán ở trong lòng.
Nhất định tiền bối đang đánh giá tỉ mỉ mình, thấy được mình trời sinh tốc biến thành tựu, tâm tư dạt dào muốn thu đồ.
Nghĩ lại ngày xưa thời niên thiếu, không biết bao nhiêu cái tông môn vì tranh thủ sự gia nhập của hắn mà khổ chiến, lao vào đánh bể đầu mẻ trán.
Trần Phong tin tưởng, chỉ cần mình có tâm tư, nhất định sẽ được sử thi tiền bối trọng dụng.
Nhất định sẽ là như vậy.
Ha ha. Nếu như không phải, vậy hắn Trần Phong tại chỗ quay đầu đi bằng bốn chân xuống núi, đời này biệt khuất không thèm tu luyện.
Ngay tại Trần Phong nhìn thấy Triệu Mãn Duyên cười cười gật đầu hài lòng, hắn liền thở phào, lập tức liền muốn dập đầu đi bái sư thời điểm.
Triệu Mãn Duyên lại là trầm lặng nói: “Đạo hữu, không có ý tứ, ta không thể lập huyết ước thu đồ với ngươi, ngươi thiên phú còn quá kém, chỉ thích hợp đem chọc chó dữ. Dạng này có lòng thành ngược lại có thể thử nghiệm làm đệ tử ký danh của ta, được phép ở chân núi đóng đô, vận lương gác cổng, miễn thuế mậu các loại. Còn có những việc khác vẫn là thôi đi. Khi nào ngươi nhận lời, có thể đến khách sạn Mục Gà dưới núi để đóng dấu làm đệ tử ký danh”.
“Được được, nói đến đây thôi, ta phải đến Trúc Anh biệt phủ thu đồ đệ đầu tiên”.
Nói xong, hắn mang một tay dùng không gian ma pháp thu hồi tất cả đồ vật rương lớn vào, cuối cùng khoát tay một cái, nhanh chóng bay hướng về sau nhai, rời đi Trác Sơn.
Trần Phong cả người quỳ một chỗ, không biết nên làm gì bây giờ.
Tiền bối, ngươi thực sự ác độc như vậy a...
Không nhận thì không nhận, làm sao bảo ta thiên phú thích hợp chọc chó???
Trần Phong nhìn xem Triệu Mãn Duyên đã rời đi thân ảnh, cũng chỉ có thể trong lòng thầm mắng một tiếng qua loa.
Bất quá, mắng cho đã xong rồi thì thôi, Trần Phong cuối cùng cũng là chịu khó xuống núi, tiến vào nhà trọ Mục Gà gửi đơn xin làm đệ tử ký danh.
“Làm sao cái tên lại là Mục Gà nhỉ, chẳng lẽ nói, sư tôn tu luyện thâm bất khả trắc, ngày xưa từng biến một con gà thành nhân loại, sau đó đặt tên mang họ Mục?” Trần Phong gãi đầu suy nghĩ.
Lại nói, lúc nãy lão sư bảo muốn đi Trúc Anh biệt phủ tìm một vị thiên tư trác việt người cần được thu làm đồ đệ.
Trần Phong là người trong giới đạo tặc, nắm bắt thông tin rất nhiều, hắn nhưng vừa nghe nói đến liền biết tới Trúc Anh biệt phủ có một vị xác thục vô cùng nổi danh.
Chẳng lẽ thực là nàng...
Ân, thôi, đợi lần sau lại hỏi sư tồn liền được...
...........
...........
Tại một phường lạc tìm kiếm khí vận tung tích.
Triệu Mãn Duyên đứng ở trên máy hiên nhà quan sát nơi xa xăm biệt phủ, trong lòng yên lặng kêu Côn Bằng một tiếng.
Một đạo chỉ hắn có thể thấy được màu vàng lộng lẫy màn ảnh trong nháy mắt ngưng tụ mà thành.
[Nữ Chúa hệ thống]
[Túc chủ: Triệu Mãn Duyên]
[Cảnh giới: đỉnh vị Đại Đế]
[Siêu Duy đạo thức tỉnh: hệ thống Nữ Chúa]
[Tu vi bổ khuyết: bốn hệ cấm chú pháp sư – chi tiết: 3 hệ đại cấm chú, 1 hệ phổ thông cấm chú, 1 hệ không gian bán cấm chú]
[Cảnh báo: thổ hệ ma pháp bởi vì đặc trưng của Siêu Duy vị diện nên không cách nào sử dụng được, túc chủ chỉ còn ba hệ cấm chú]
[Nhiệm vụ hằng ngày đã hoàn thành: 4/5]
[Nhiệm vụ chính thức đại tuyến: đi đến phường Trần Lạc, phủ Trúc Anh, nơi đó có một tòa sung túc mà thịnh vượng vô cùng khí vận, nhất định có thiên tài đỉnh cấp trác việt ở bên trong, có thể thu đồ làm phế]
[Nhớ kĩ, thu đồ để dạy phế, cướp đoạt khí vận của đồ đệ thì mới có thể hoàn thành chỉ tiêu. Túc chủ không hoàn thành chỉ tiêu, túc chủ tự làm tự chịu, ôm cục xui xẻo mà sống].
Đeng một tiếng, màn quang chậm rãi tắt đi.
Triệu Mãn Duyên thở dài một hơi, đã từ lâu quen với trạng thái này.
Từ khi sống chung một thể với nữ chúa Côn Bằng, Triệu Mãn Duyên liên tục bị nàng hối thúc, bằng mọi giá đẩy ép đến con đường khổ tu, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt, thân thể bị ngược đãi mãi không thôi. Nhưng cũng nhờ như vậy, hắn Triệu Mãn Duyên trong vẻn vẹn 10 năm qua mới không ngừng thăng tiến, đạt được ngoài kỳ vọng thành tựu.
Mỗi lần Côn Bằng đang ngủ tịnh dưỡng, nàng sẽ không trò chuyện phiếm với Triệu Mãn Duyên, mà thay vào đó nàng sẽ dùng duy tâm phép thuật hóa thành hệ thống màn hình phụ để giao tiếp với hắn, chỉ có mắt của Triệu Mãn Duyên mới có thể cảm giác thấy một cái màn hình máy tính hiện ra trước mặt mình, trên màn hình có hiển thị thẻ nhiệm vụ mỗi ngày cần hoàn thành, có các chức năng dựa theo năng lực của Côn Bằng hiện tại không ngừng kích hoạt.
Triệu Mãn Duyên tự động không nhìn một đoạn này, tiếp tục quan sát xuống màn hình quang ảnh.