Nhàn Nhàn lấy bản đồ Tây Châu ra đặt lên bàn lớn.
Tây Châu có hết thảy có 5 vực: Cổ Vực, Duy Vực, La Vực, Thiên Vực, Nông Vực.
Nông Vực giáp Trung Châu là nơi Mạc Phàm đã đi ngang qua, đồng thời gặp Giang Dục nơi đó. Phải biết, hắn lần trước cưỡi siêu tốc thần thú Tử Lộc băng từ Đông Châu xuyên thẳng Trung Châu để đến Nông Vực liền mất gần nửa năm trời, đó là chỉ nghỉ ngơi duy nhất một ngày đường thôi đấy, có thể tưởng tượng được quãng đường xa cùng với độ lớn của các mảng Thần Châu là kinh khủng như thế nào.
Hiện tại bọn hắn đang ở Cổ Vực, Cổ Vực giáp phía trái Nông Vực. Phía trên chính là ngã ba giao điểm La Vực và Duy Vực.
Nếu thực sự thủ đoạn của kẻ ám hại Phong Thanh Dương và Thu Ly là người của Nhật Minh Giáo, vậy thì bọn chúng khả năng rất cao đã rời khỏi Cổ Vực cách đây hơn 7 ngày, một đường hướng Đông để đến tập trung với phái đoàn hiện đang trú ở Duy Vực.
Tất nhiên, tất cả suy tính chỉ mang tính chất lý thuyết, thực tế có hay không bọn chúng vì muốn phân tán để cắt đứt đầu mối dò la, hung thủ bất ngờ tách đường chạy đến La Vực, thậm chí từ La Vực rời khỏi Tây Châu đến phương Bắc cũng có thể.
Còn một phương án nữa bị Nhàn Nhàn nêu ra, nhưng rất nhanh Mạc Phàm đã bác bỏ, đó là từ Cổ Vực ám hại xong, liền một mực chạy ngược lại hướng Hàn Hải Đô Thành, Cổ Thành rồi về đến Nông Vực. Thời gian đó Trùng Quốc vây kín gần như toàn bộ Hàn Hải Đô Thành, hung thủ tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến mức xông vào băng ngang, càng huống chi, đám Mạc Phàm vốn là từ đó đang băng lên, nhất định sẽ bắt gặp.
“Hoặc là Duy Vực, hoặc là La Vực, chúng ta chỉ theo được một đường”. Ngô Hiền là người đầu tiên phá giải vòng yên tĩnh.
“Không, không cần phiền phức như vậy, trực tiếp lựa chọn theo nơi có khả năng lớn hơn là Duy Vực đi”. Mạc Phàm chỉ ngón tay vào địa đồ Duy Vực, rất quyết đoán nói.
Ngô Hiền lòng hơi động, hai bàn tay xoa xoa vào nhau theo quan tính thấp thỏm lo âu, có chút bàn ra nói: “Phàm ca, nhưng lỡ như vạn nhất... vạn nhất bọn hắn lựa chọn La Vực thì sao, không bằng chúng ta chia...”
Chỉ thấy Mạc Phàm khoát tay cắt ngang lời Ngô Hiền, không do dự phản biện: “La Vực tiếp giáp phương bắc Bắc Châu, nếu bọn hắn đi tiếp, vậy thì cũng sẽ nhập vào đế quốc Thanh Vũ, đối với Nhật Minh Giáo tới nói, tuyệt đối chỉ có hại chứ không có lợi. Bọn hắn nếu lựa chọn ở La Vực, vậy thì tự bọn hắn đã gạch tên mình khỏi con đường trở về Nam Châu, trước sau cũng sẽ bị bó chân ở một chỗ”.
“Hơn nữa, chúng ta đi Duy Vực nhất định sẽ có thu hoạch, bởi vì phái đoàn Nhật Minh Giáo tham gia đấu giá hội ở đó, tại trong phạm vi địa bàn của Hàn Hải Điện, ta hoàn toàn có phẩm quyển đem bắt tất cả bọn hắn lại để điều tra vì nghi ngờ, không tin không kéo được đuôi chuột ra”.
Suy luận của Mạc Phàm tương đương không phát hiện ra sơ hở, tuy không thể nói tuyệt đối chính xác, nhưng Ngô Hiền và Nhàn Nhàn chẳng thể nào tìm được điểm để bổ khuyết, phải công nhận thuyết pháp sắc bén của Mạc Phàm.
Thế là mọi người quyết định đến Duy Vực.
Đám bọn hắn trú lại trạm dịch mất bốn ngày, lại thêm từ thiếu niên lang nơi đó biết được đám Nhật Minh Giáo xuất thủ đã qua một tuần lễ. Nói cách khác, từ lúc ám toán Thu Ly và Phong Thanh Dương xong, bọn hắn đã chậm chân so với người ta những mười một ngày, bây giờ mới đuổi theo nhất định là không kịp rồi.
Sau khi có được manh mối, Mạc Phàm đám người không có trì hoãn tại trạm dịch quá lâu, nhanh chóng dàn xếp thiếu niên kia cho đội hộ vệ. Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người cưỡi Tử Lộc hướng đông khởi hành.
“Nhàn Nhàn, ngươi nói ngươi muốn mua Thụ Ngôn Mật Hoa gì đó, đã mua được chưa?” Vừa ngồi trên lưng Tử Lộc, Mạc Phàm vừa nhớ ra cái gì, vội hỏi chuyện Nhàn Nhàn.
“Chủ thượng, ta mua được”. Nhàn Nhàn gật đầu.
Mấy ngày nay, bên cạnh việc ở trạm dịch điều tra, Nhàn Nhàn còn thỉnh thoảng rời đi đến một phần La Vực, nghe Ngô Hiền nói Thụ Ngôn Thủy Tổ nằm ở La Vực, cũng là nơi duy nhất bán hàng chính gốc không phải đạo nhái loại mật hoa này. Giá vật liệu mật hoa tương đối chát, thường thường chiết xuất một bình nhỏ 5 ml đã có thể lên tới giá thành 2 kim nguyên bảo.
Ở Siêu Duy Vị Diện tu luyện Duy Tâm đạo quả, có rất nhiều người bị tẩu hỏa nhập ma, điên loạn thần trí, mà cái này Thụ Ngôn Mật Hoa, được coi như thần phẩm dược tề để chữa trị hiệu quả nhất.
Người giàu có, thương gia quý tộc bình thường mua 1 ml sau đó pha chế thêm để trị liệu, mà Nhàn Nhàn dùng Hàn Hải Thẩm Tước lệnh thẳng tay mua tận 50 ml, đây là mấy chục năm trời thân cây Thụ Ngôn chiết xuất thì mới có thể.
Đây là một trong những vật liệu cần thiết để điều chế trận bàn tăng cường khôi phục trí nhớ cho Mạc Phàm, nếu kết hợp thêm các loại hương liệu và dược tề, dùng cơ quan khống chế rót năng lượng thiên địa vào sẽ càng tăng khả năng thúc đẩy thùy não, cưỡng ép hối thúc lấy lại trí nhớ một cách tốt nhất.
“Buổi tối nghỉ ngơi ta sẽ giúp ngươi điều chế trận bàn, ta cũng biết một chút kiến thức dược tề”. Ngô Hiền nhẹ giọng nói.
“Không vội, các ngươi trước tiên nghỉ ngơi một ngày đi, nhất là ngươi, sắc mặt của ngươi hôm nay có vẻ không tốt lắm”.
Mạc Phàm nhìn ra được mấy ngày qua Ngô Hiền không có ngủ ngon giấc, hiển nhiên là hắn không hi vọng nàng bởi vì thêm chuyện điều chế vật liệu cho mình mà mệt nhọc quá độ, lỡ may sinh bệnh thì lại làm trễ hành trình.
Duy Vực so với Cổ Vực nhỏ hơn một chút, đại khái nhỏ ở đây, hẳn chỉ cỡ diện tích Á Châu nếu so với thế giới ma pháp thôi, còn Cổ Vực phiến đại địa liền muốn gom toàn bộ Á Châu, Phi Châu, Âu Châu cộng lại vẫn còn thấy thiếu. Nhưng khó khăn là, địa hình Duy Vực cheo leo mười phần, đại bộ phận nằm ở thung lũng vào đường eo núi dốc, nếu không phải Tử Lộc cái này tài xế taxi chuyên nghiệp chuyên chở, kì thật hai cái nữ nhân kia sẽ gặp khó khăn di chuyển.
Một đường đi về hướng đông, bước vào biên giới Duy Vực, trong quá trình này bọn họ băng qua rất nhiều tòa thành ở trên núi dốc. Phần lớn những tòa thành này đều không bị Trùng Quốc ảnh hưởng, bọn hắn cũng thường dừng chân lại mua sắm ít đồ, cho người viết thư từ xa để theo dõi động tĩnh Nhật Minh Giáo.
Dục tốc bất đạt, nhanh hơn nữa cũng vậy, nên Mạc Phàm lựa chọn con đường xử lý chắc chắn. Ngô Hiền chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Phong Thanh Dương sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Biên cảnh Duy Vực có một đoạn thật lớn là vùng hoang mạc mịt mờ, vị trí trung tâm hoang mạc có một tảng núi đá nhô cao đặc biệt, trên núi khắc chữ Siêu Duy Sơn.
Khi Mạc Phàm cưỡi Tử Lộc tiến vào hoang mạc, đứng ở đằng xa trông thấy thật hùng vĩ, bất chợt có cảm giác Siêu Duy Sơn giống như là một thanh kiếm khổng lồ đâm thẳng lên trời cao, khí thế bàng bạc y như chọc thủng sơn hà khiến cho tinh thần Mạc Phàm rung động mãnh liệt.
Ba người bọn họ từ từ đến gần, Siêu Duy Sơn lại càng biểu hiện ra vẻ vững chãi của nó, tư thế đỉnh thiên lập địa sừng sững ở giữa hoang mạc rộng lớn làm cho bọn hắn thấy mình quá mức nhỏ bé.
“Đây gọi là Siêu Duy Sơn ư?” Mạc Phàm ngây dại hỏi.
“Ừm, truyền thuyết kể, nơi này là cái rốn của Siêu Duy Vị Diện. Truyền khuyết kể rằng thời đại hồng hoang thái cổ, tứ đại chí tôn thần thoại đại chiến ở Siêu Duy, mọi thứ đều đổ vỡ. Thái dương hệ, thiên hà, tinh hà, lỗ đen đều bị đánh nát, nhưng chỉ duy nhất Siêu Duy Sơn là bất động ở đó, bất diệt pháp tắc, là thần vật tạo hóa cường hãn nhất ghi chép lại tất cả dòng chảy lịch sử”. Ngô Hiền trả lời.
Mạc Phàm không nói gì nữa, hắn xuống yên Tử Lộc, một mình đi tới phía trước, trực giác mách bảo hắn hãy đi tới đó, nó rất đỗi quen thuộc, cảm giác nơi nào đó, chính mình dường như gặp qua khối đá khổng lồ này một lần rồi.
Hắn đi bộ về phía trước cách Ngô Hiên và Nhàn Nhàn khoảng chừng 300 mét, hắn vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó ngẩng đầu quan sát Siêu Duy Sơn.
Chẳng mấy chốc, cát bụi tràn ngập bao quanh thân thể Mạc Phàm. Lúc này trên người hắn có một tầng cát vàng thật dày, bản thân hắn lại vô thanh vô tức biến thành một pho tượng đá ngàn năm, tựa hồ vĩnh viễn đứng đó mặc cho thời gian trôi qua, mặc cho phong ba bão táp tàn phá.
“Phàm ca, Phàm ca!"
"Chủ chượng!”
“Chủ thượng...”
Ngô Hiền và Nhàn Nhàn cũng không biết Mạc Phàm đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Mạc Phàm đột nhiên bị bụi đất đầy người đứng im không nhúc nhích thì trong lòng hoảng hốt, vội vàng chạy đến chỗ hắn.
Tiếng gầm thét trong thế giới tinh thần dần dần biến mất, thay vào đó là thanh âm hai nữ tử khẩn trương kêu gọi, ý thức Mạc Phàm từ từ khôi phục bình thường quay đầu lại…
Cái gì cũng không nhìn thấy...
Mạc Phàm kinh ngạc phát hiện mình không nhìn thấy gì hết, âm thầm cảm giác khó hiểu hình như có thứ gì đó che kín tầm mắt của mình.
“Phàm ca, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Ngô Hiền kinh hãi hỏi.
Chỉ thấy Mạc Phàm lắc đầu.
Hắn giờ khắc này cái gì cũng không thể hiểu nổi.
Thứ duy nhất hắn mờ ám khẳng định là, Siêu Duy Sơn này lai lịch không bình thường, hoặc là cất giấu một bí mật khủng khiếp nào đó, hoặc là nắm giữ một thứ thuộc về chính mình bí mật.
Vừa rồi, hắn ám mạch siêu nhiên lực đã thôi động.
Ngủ say hơn sáu năm trời, ám mạch đã thức tỉnh trở lại, Mạc Phàm rõ ràng cảm giác có từng tia sởn da gà chạy trong từng mô tế bào da.
Loại này tuyệt đối không nói đùa.