Ngày hôm sau, mặt trời chưa lên thì mọi người đã xuất phát rời khỏi biên cảnh Duy Vực để tiến sâu vào bên trong, một đường chạy đến Đơn Dương thành.
Trên đường đi, bọn người có vô tình chạy ngang qua Siêu Duy Sơn một lần nữa, Mạc Phàm cố ý liếc mắt nhìn xem ngọn núi như Thiên Kiếm chọc thủng tầng mây này, nhưng phát hiện quả nhiên nó im thin thít không một động tĩnh, liền thần quang cũng chẳng còn.
Đoạn hội thoại hôm qua giữa hắn và cái gọi là Thiên Đạo đã giúp hắn minh bạch một điểm, thế giới này tuyệt đối không đơn giản, cũng có cái gọi là bị sắp xếp bố cục, đến nỗi ngay cả Thiên Đạo cũng nhúng tay vào bố cục.
Trước mắt có ba cái vấn đề nan giải.
Thứ nhất, Mạc Phàm phong ấn đã bị tháo dở, hiện tại mặc dù chưa nhớ được đến ma pháp của mình, nhưng đó vẻn vẹn là trí nhớ vấn đề, cũng không còn là bị thiên đạo ‘cưỡng ép’ cho lặn mất tăm vấn đề. Chí ít, hiện tại cố nhớ sẽ không còn bị đau đầu nữa.
Thứ hai, từ những sự kiện hôm qua đến cả đêm minh bạch suy nghĩ, Mạc Phàm phát hiện thiên đạo của Siêu Duy Vị Diện cũng không thể ra tay sát hại sinh vật du nhập đến nơi đây được, chí ít, sử thi cấp trở lên liền không thể. Nàng bất quá có thể làm, chính là dùng một chút pháp tắc đặc thù để làm một chút chuyện đặc thù, tỷ như mượn cơ hội lúc có người xâm nhập vào Siêu Duy Vị Diện, bước qua hàng rào kết giới không gian chạm phải lực lượng thiên đạo nên suy yếu thời điểm, cho nên nàng mới có thể phong ấn ký ức. Mạc Phàm thậm chí không tin nếu hắn có lại ký ức, nàng có thể một lần nữa thu hồi.
“Chủ thượng, theo như ta đoán, rất có thể thiên đạo nơi đây cũng đã bị trọng thương nặng, dù sao thì bốn chí tôn Đế Hoàng từng đánh ở đây, đem thế giới này một lần gột rửa qua cùng san phẳng. Thần Mẫu Gaia thì vẫn lạc, thần hồn trăm phần trăm đã tan biến, thiên đạo thì trọng thương, sau đó thiên đạo cứu lại một sợi ý chí thể của Thần Mẫu Gaia, bắt đầu từ phần cơ thể vẫn lạc của nàng kiến trúc xây dựng lại trung tâm thế giới”. Trong thế giới tinh thần của Mạc Phàm, Tô Lộc mở miệng nói.
Đêm hôm qua, bọn hắn đã thảo luận rất nhiều vấn đề này.
“Ân, có lẽ như vậy”. Mạc Phàm nói với bọn hắn.
Cuối cùng, vấn đề thứ ba, cũng là khó hiểu nhất. Bức bích họa vũ trụ đen tối man hoang từ trong hư vô, hỗn độn, ánh sáng, thực thể sự sống, chung quanh có chi chít Thần Ngữ cổ lão. Bức bích họa này xuất hiện ở Siêu Duy Sơn, chứ không phải là xuất hiện ở đạo thần quang trên ý chí thể của Thần Mẫu Gaia, Mạc Phàm lưu ý thấy, bản thân nàng dung nhập vào Thiên Đạo lúc nói chuyện với hắn, vậy mà cũng không để ý hắn nhìn chằm chằm bức bích họa này. Mạc Phàm cố tình không hỏi, bởi vì hắn nghi ngờ nàng cũng không để ý.
Sở dĩ hắn đoán như vậy, bởi vì nếu nàng để ý, không lý gì lại không nói một chút gì về bức đồ án này, coi như không muốn giải thích, vậy vì sao cũng không muốn hỏi hắn đang nhìn gì?
Điểm này giúp Mạc Phàm đưa đến một cái khác giả thuyết, bức bích họa đồ án là của Siêu Duy Sơn, nó tồn tại khắc ấn trên Siêu Duy Sơn từ rất lâu rồi, có lẽ còn từ trước khi Thần Mẫu Gaia dung nhập vào thiên đạo.
Nói cách khác, rất có khả năng Thần Mẫu Gaia ý chí thể sau khi chết, dung hợp vào thiên đạo về sau, đơn thuần chọn Siêu Duy Sơn là địa bàn, xem như ở đây tọa trấn quản lý thế giới, chứ nàng cũng không phải chân chính chủ nhân của Siêu Duy Sơn.
Siêu Duy Sơn có lẽ giống như Ngô Hiền nói, thực sự là cái rốn của tầng không gian này.
Mỗi thế giới đều có bí mật riêng của nó, thật giống như ở Lưỡng Cực Vị Diện, thế giới ma pháp song song với thế giới khoa học. Điểm này cũng phi thường không thể giải thích nổi.
Mà Mạc Phàm phán đoán rằng, khả năng thiên đạo pháp tắc ở hai nơi cũng hoàn toàn khác biệt. Từ một tầng không gian nhân bản ra làm hai phiên bản song song, quá đỗi kỳ diệu.
Một đường băng đi, rốt cuộc Mạc Phàm đem những suy nghĩ kia dần dần đóng kín lại, tạm thời nghĩ không ra.
Lấy tốc độ của Tử Lộc chạy liên tục sáu ngày sáu đêm mới đến được Đơn Dương Thành, Ngô Hiền nói cho Mạc Phàm:
“Thư viết tay gửi cho bằng hữu của cha ta là Cao Kiên đã có hồi đáp, hắn trước tiên không có phủ định hay khẳng định gì cả. Chỉ nói là rất nhiều chuyện của Nhật Minh Giáo liền hắn cũng không thể biết được, hắn nói hắn sẽ an bài một chút để hỏi thăm giúp chúng ta”.
Mạc Phàm gật đầu, đối với đám người Nhật Minh Giáo nói cái gì, hắn không phải là quá hiểu rõ, nhưng cũng chẳng quan tâm.
Viết xuống một cái lá thư uy hiếp, đơn giản muốn xem động tĩnh bọn hắn thế nào, có lộ ra một chút biến sắc hành vi hay không. Nếu có, vậy thì Nhật Minh Giáo xác định.
“Phàm ca, ta có gửi một lá thư khác cho một vị bằng hữu ở Đơn Dương Thành, nàng tên là Tương Thiểu Nhứ. Tương Thiểu Nhứ là khảo cổ sư, nàng rất giỏi việc khám phá cùng giải mã các bảo tàng đồ vật, tìm kiếm một chút manh mối thượng cổ di tích. Quan trọng nhất là, Tương Thiểu Nhứ không làm việc riêng cho bất cứ thế lực nào, nàng kết giao với Nhật Minh Giáo, Hàn Hải Điện lẫn triều đình, đã từng giúp cha ta một lần, nghe nói cũng có giúp qua Nhật Minh Giáo khám phá thánh địa vài lần”. Ngô Hiền nói tiếp.
Mạc Phàm vừa nghe đến ba chứ Tương Thiểu Nhứ, trong tâm liền có chút hơi động.
“Ngươi nói nàng tên Tương Thiểu Nhứ?” Hắn trấn định chốc lát rồi hỏi.
“Ừm, là Tương Thiểu Nhứ”.
“Chuyện gì vậy? Phàm ca, ngươi cũng biết nàng sao?” Ngô Hiền nhìn thấy biểu cảm Mạc Phàm có chút thay đổi, thế là khẽ bất ngờ hỏi ngược lại.
Nhưng Mạc Phàm rất nhanh điều chỉnh tốt hành vi của mình, hắn lắc đầu, mở miệng đáp: “Không có gì, hẳn là ta nhầm”.
Sau đó, Mạc Phàm tổ chức lại ngôn ngữ, thấp giọng hỏi: “Người bạn tên Tương Thiểu Nhứ kia của ngươi đang ở Đơn Dương thành phải không?”
Lần này đến lượt Ngô Hiền nói ‘không’.
“Nàng đang ở Đông Châu. Bất quá, nàng đã viết thư tay, vì có chỗ quen biết, hơn nữa lần trước nàng cáo bận không đến được tiệc sinh nhật ta, cho nên tạ lỗi bằng cách viết thư giúp chúng ta cầm chân đám sứ giả Nhật Minh Giáo ở Đơn Dương Thành. À phải rồi, trước đó ta có chỗ người quen, hi vọng có người này sẽ đàm phán với bọn Nhật Minh Giáo tốt hơn”.
“Ừm, tùy ý ngươi xử lý”. Mạc Phàm đồng ý.
Đến Đơn Dương Thành, trước tiên mọi người cũng không có tìm thẳng đến địa phương phạm vi khách sạn của đám sứ giả Nhật Minh Giáo, mà theo như sắp xếp của Ngô Hiền dẫn đến một vị người quen là Thành Chủ Quách An.
Thành Chủ Quách An là bằng hữu của điện chủ Ngô Việt Hùng, đồng dạng là những người thâm niên nằm trong hàng ngũ niên đại thống trị giả trên mảnh đất Tây Giới này, thực lực liền đạt Quân cấp tu vi.
“Ngô muội, lâu rồi không gặp, rất hoan nghênh ngươi ghé thăm”. Con trai Quách An là Quách Hồ nở nụ cười xán lạn, giọng tương đối khí huyết lớn nói.
Ngô Hiền chào đáp lại hắn, đồng thời hướng thúc thúc Quách An hành lễ. Dù sao đi nữa, Quách An cùng cha nàng là người cùng một thế hệ, đức cao vọng trọng, xét trên vai vế bối cảnh, nàng phải lễ phép cúi chào.
Sau đó nàng nhanh chóng giới thiệu vắn tắt qua Mạc Phàm và Nhàn Nhàn. Đương nhiên, bởi vì quan tâm đến thân phận đặc thù Hàn Hải Thẩm Tước, nàng cũng che đi bớt không có tiết lộ rõ, chẳng qua chỉ là bảo hắn là bạn đồng hành.
Mới đầu bọn hắn giao tiếp qua lại khách sáo, thành chủ Quách An tiếp đón khá phong tục, cũng xem như ra là người làm ăn.
Một lúc sau, Quách An trợn mắt hỏi: “Ngươi nói sao, Phong Thanh Dương bị khống chế rồi?”
Quỷ Cốc bình thiên hạ, một đời Quỷ Cốc Tử có thể khiến một triều đại đổi ngôi xoay chuyển. Nếu có nhiều thế lực thù địch muốn ám toán Phong Thanh Dương thì Quách An cũng không lấy làm lạ, nhưng phải biết, cái giá của việc giết chết Quỷ Cốc Tử sẽ là rất đắt rất đắt, trả bằng gia tộc chứ chẳng chơi.