Mạc Phàm từ đầu chí cuối vẻn vẹn là nhìn, ra sức quan sát.
Kì thực, hắn là nghi ngờ Nhật Minh Giáo càng ngày càng tăng lên, nhưng nhìn xem đám người Nhật Minh Giáo này vậy mà trực tiếp nói mấy câu đã thừa nhận.
Chính hắn còn chưa làm gì, chưa đánh người, chưa tra tấn khảo cung, đối phương đã tự động nguyện ý khai ra, đây là tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của Mạc Phàm.
“À, Nhật Minh Giáo chúng ta chỉ là có chút ân oán với Phong Thanh Dương, nhưng không tới mức hận thù sâu đậm. Chúng ta là tà giáo phái, nhưng chúng ta cũng không phải là người không thể thương lượng, chỉ cần Hàn Hải Điện nguyện ý bồi thường cho Nhật Minh Giáo đầy đủ thì ta có thể bảo đảm Phong Thanh Dương bình yên vô sự. Thế nhưng, Phong Thanh Dương hiện tại không có đây, hắn đang bị giam ở một địa phương ngoài phạm vi Đơn Dương Thành, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến các ngươi Hàn Hải Điện, nếu muốn tỏ thành ý thì lần này xin mời các ngươi xuất thủ trợ giúp chúng ta giải quyết Lãnh Hà Yêu Chủ. Đôi bên sẽ dĩ hòa vi quý”. Thái độ Chu Điên nhượng bộ đi mấy phần nói.
“Có thể, nhưng bởi vì Yêu Chủ nghe đồn là sử thi cấp, mặc dù bị thương, nhưng thực lực vẫn là so với chúng ta mạnh. Chu thúc, không bằng trì hoãn thêm một tháng, chỉ cần các ngươi hứa không bạc đãi Thanh Dương ca và Thu Ly a di, ta có thể viết thư tay mời cha ta xuất thủ. Nếu là cha ta đến...”. Ngô Hiền mang theo vài phần mong đợi nói ra.
Nhưng lời nàng còn chưa dứt, Chu Thúc đã cắt ngang: “Không được, chúng ta có hẹn với giáo chủ vào nửa tháng tới. Tất cả Nhật Minh Giáo chúng phải quay về đúng hẹn, không thể chậm trễ. Nhiều nhất là một tuần phải quyết cho xong Lãnh Hà thung lũng cho kịp tiến trình, đây là bất ngờ Quách Hổ phát thiệp mời đến nói, cũng không thể ở lại quá lâu. Còn nếu bỏ qua đợt này, Nhật Minh Giáo phải 5 năm nữa mới trở lại Tây Giới viếng thăm. Lúc đó...”.
Nói đến đây, Chu Thúc nhìn Ngô Hiền chằm chằm, ẩn ý nói: “Lúc đó, sự tình khó mà nói...”.
Ngô Hiền rơi vào trầm mặc, lộ ra một tia buồn man mác quay lại dựa dẫm Mạc Phàm.
Mạc Phàm thở dài một hơi, xoa đầu Ngô Hiền nói: “Đi thôi, không cần đợi, trực tiếp làm cho xong việc ở đây đi”.
“Vẫn là Hàn Hải Thẩm Tước xử sự rất hợp tình hợp lý, Chu mỗ vinh hạnh rồi”. Chu Điên cực kỳ khách sáo, khoa trương hành lễ với Mạc Phàm.
“Vậy tình huống Thanh dương ca và Thu Ly a di bây giờ thế nào?”. Ngô Hiền áy náy lập tức hỏi tới.
“Yên tâm, chỉ bị chút ít đau khổ, ngoài ra không có gì đáng ngại”. Chu Điên nói.
Mọi thứ êm xuôi, lúc này Quách Hổ mới ra tấm địa đồ Lãnh Hà Thung Lũng. Hắn mở miệng nói:
“Ở ba phần tư đoạn sườn núi trung tâm sẽ có một cái Nham quật khổng lồ, này là hang đá có chứa vô số quặng thiên tinh, hướng Đông có một vách khe vực thẳm cực kỳ nguy hiểm. Bên kia vực thẳm nhìn thông qua, chính là động của Yêu Chủ. Yêu Chủ nó ở bên kia vực. Hiện tại ta nghị chúng ta chia làm ba đường, một bên trực tiếp đi thẳng lên Nham quật thiên tinh quặng để khai thác, một bên khác thì đi vòng qua thung lũng, tức là bên kia vực, đến lưng chừng núi quấy phá dụ cho Yêu Chủ xuất hiện, sau đó nghênh chiến trực tiếp”.
“Đội thứ ba thì đứng ở khe giữa thung lũng bố trí cạm bẫy, cuối cùng ba đội quy nhất, ở trung ương khe, đánh giết Yêu Chủ. Đây là cha của ta nguyên bản mấy trăm năm trước thiết trí kế hoạch, chỉ là chưa có thời gian đi làm”.
Hắn vừa dứt lời, Chu Điên đã vỗ tay tán thưởng: “Hay, kế hoạch rất công phu, quả nhiên là Quách An thành chủ cẩn thận. Như vậy đi, Hàn Hải Thẩm Tước, ngươi muốn đi nơi nào, bởi vì là phe giúp đỡ nên sẽ nhường ngươi chọn trước”.
Chu Điên không có hỏi Ngô Hiền, mà hắn đã sớm nhận thức Mạc Phàm thân phận đa so với Ngô Hiền cao hơn.
Mạc Phàm nhàn nhạt nói: “Nham quật ở trên kia khai thác tích địa thiên tinh cái gì đó ta không rành, ta cũng ưa việc núp sẵn bố trí cạm bẫy, các ngươi làm hết đi. Ta trực tiếp đi vòng qua thung lũng, nhóm của ta chạm trán Yêu Chủ”.
Hắn dùng ngôn ngữ thản nhiên đến mức để cho người không biết thậm chí sẽ cảm thấy vị Lãnh Hà Yêu Chủ kia yếu tới mức không tả được, giống như ở trong mắt của vị Hàn Hải Thẩm Tước này đều là kiến cỏ, là gà đất chó sành đồng dạng.
Ngô Hiền vừa định khuyên cản Mạc Phàm một câu thì nghe tiếng cười vang vảng bên tai.
“Ha ha, quả nhiên là Tù Đảo Thánh Vương, quả nhiên là nhân gian nhất tuyệt Hàn Hải Thẩm Tước, rất soái khí, rất lẫm thiên uy phong. Được, vậy Chu Điên ta sẽ đi đến Nham quật khai thác, làm phiền Hàn Hải Thẩm Tước gia dẫn dắt Yêu Chủ rời đi một vài giờ”. Chu Điên một cái gọi là sảng khoái nói.
Nghe nghe, Quách Hổ hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Tình huống ở thung lũng bên kia còn chưa rõ ràng, nghe nói là ngày xưa không ít Quân cấp cường giả đều đến bỏ mạng, Mạc Thẩm Tước, ngài đi như vậy e là có chút...”.
“Không sao”. Mạc Phàm chỉ nói đúng hai chữ.
Quách Hổ lắc đầu bó tay rồi.
Chu Điên biết Quách Hổ bó tay rồi, nên mới nói thêm: “Quách Hổ, nếu ngươi cảm thấy không công bằng cho Hàn Hải Điện, vậy thì như vậy đi, ta cũng thấy không công bằng lắm. Chi bằng chúng ta chia người của nhau ra”.
“Tuân Đỗ, Ngọc Hiền, Lộc Vũ, ba người các ngươi đi cùng bọn họ để trợ giúp, tốt nhất không nên để xảy ra chuyện gì sơ xuất”. Chu Điền quay sang nói với ba gã thanh niên mặc y phục vàng nói.
“Chúng ta?” Ba gã thanh niên lộ vẻ khó xử, nhưng mà bị Chu Điên trừng mắt liếc một cái, bọn hắn cũng không dám nói gì nữa, đành phải gật đầu nhận nhiệm vụ.
Sau đó Chu Điên bổ sung thêm: “Ngô nữ thiếu chủ, mời ngài đi chung với chúng ta, như thế chia quân Nhật Minh Giáo và Hàn Hải Điện ra, sẽ không bên nào dám làm phản bên nào, các ngươi thấy được chứ?”.
Dưới tình huống này Chu Điên cũng không thể nhiều lời, cười cười nói với Mạc Phàm tỏ ý khách sáo: “Hàn Hải Thẩm Tước, nhờ ngươi quản mệnh những tên này tốt giúp ta, ta để bọn hắn cho ngươi sai khiến, các ngươi đi vào qua bên kia nhớ kĩ chỉ là dụ Yêu Chủ lui ra, phải hành động cẩn thận, nếu gặp nguy hiểm nên lập tức lui về, không nên gắng gượng chống đỡ”.
Ngô Hiền nhẹ dạ, nghĩ đến Phong Thanh Dương và Thu Ly liền không có khước từ, lập tức hướng Mạc Phàm lộ ra áy náy.
“Không sao, ngươi qua kia, nhớ tốt cẩn thận bảo vệ chính mình. Phong Thanh Dương ta sẽ cứu về”. Mạc Phàm vỗ vỗ vai, an ủi nàng.
Người mình còn đang ở trên tay Nhật Minh Giáo, mặc dù Mạc Phàm cảm thấy Chu Điền sắp xếp như vậy là cố ý phá hỏng kế sách của Mạc Phàm, nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì, mặc cho bị an bài vậy.
“Sáng mai hãy lên đường, bây giờ sắp hoàng hôn xuống, đi lại vào ban đêm không quá an toàn đâu”. Quách Hồ mở miệng nói.
“Không cần”. Mạc Phàm cự tuyệt ý tốt của Quách Hồ.
Ngay lập tức, sắc mặt ba tên Đế giả Nhật Minh Giáo càng thêm khó coi.
Tựa như trong lòng đang âm thầm chửi rủa Mạc Phàm: “Con mẹ nó, ngươi không cần, nhưng chúng ta cần, muốn chết thì tự mình tìm chết, đừng lôi chúng ta theo”.
Bất quá, lời không dám nói ra thì còn đòi hỏi thế nào nữa, Mạc Phàm nắm ba tên Nhật Minh Giáo dẫn đường đi trước, còn hắn và Nhàn Nhàn chia tay Ngô Hiền về sau, trực tiếp bám theo di chuyển về phía sườn thung lũng đi nghênh chiến Yêu Chủ.
Sau khi tiến vào phạm vi bên kia thung lũng Lãnh Hà, rõ ràng đám người có thể nhìn thấy một số yêu thú hoang dại hoạt động, chúng nó chậm chạp đi lại tìm kiếm thức ăn hoặc tinh thạch, hoặc là săn giết lẫn nhau cướp đoạt khẩu phần tài nguyên của đối phương.
Ngoài ra, trên mặt đất cũng có lít nha lít nhít chỗ thi thể, hóa thạch, xương cốt người chết ngã xuống.
Nơi này gọi là Thải Khung Sơn Dạ.
Mặt trời xuống núi, ban đêm ở đây cũng không tối lắm, dựa vào thực lực Chủ cấp trở lên, đồng tử của nhân loại Siêu Duy Vị Diện đã có thể thông qua ánh sáo và mặt trăng mà vẫn có thể nhìn thấy đường đi, thỉnh thoảng còn có một vài tia sáng ở đâu đó lóe lên, giống như là ánh sáng từ châu ngọc vậy, đó là những chất khí độc methane, nitơ, phốt pho, kali, canxi từ xác chết sinh vật thải ra.
Thế giới ma pháp căn bản sẽ rất khó có thể nhìn thấy những khí này, nhưng đây là Siêu Duy Vị Diện, hơn nữa, cấp bậc sinh vật mang tên ‘nhân loại’ ở đây là rất cao. Bằng mắt thường đều có thể thấy chuyển động khí của quá trình phân hủy xác.
Hơn nữa, bởi vì Thải Khung Sơn Dạ càng đặc thù, ức chế quá trình càng chậm rãi hơn, nên mới có thể dễ dàng nhìn thấy.
“Chủ thượng, ta cảm thấy ánh mắt ngài có điểm kỳ lạ”. Nhàn Nhàn nhìn thoáng qua đám ba người Ngọc Hiền, Tuân Đỗ, Lộc Vũ dẫn đường ở phía trước, một bên nói nhỏ với Mạc Phàm.
“Ừ, ngươi không thấy sao, tên Chu Điên đó đầu óc không hề điên, ngược lại còn rất lanh trí”. Mạc Phàm nói.