Hạ Tinh Hàng có chút luống cuống chân tay mà ôm lấy Nhiếp Thiên Thu.
Làm một minh tinh hot lên nhờ khuôn mặt, không thể nghi ngờ, Nhiếp Thiên Thu cực kỳ dễ nhìn. Nhìn thấy cậu cứ như vậy nằm trong nguc mình, khoảng cách hai người gần như vậy, Hạ Tinh Hàng chỉ cảm thấy cả đầu hắn bỗng nhiên nổ ầm ầm.
Nguyễn Vũ Hinh không ngờ Nhiếp Thiên Thu thật sự nói được thì làm được, tình nguyện chính bản thân mình nằm vào lòng người đàn ông khác cũng nhất định không để người phụ nữ khác nằm vào lòng cậu ta, lập tức oán hận mà c4n răng: “Nhiếp Thiên Thu, cậu mẹ nó là gay đúng không!”
Hạ Tinh Hàng: “!!!”
Nhiếp Thiên Thu giả chết giả đến rất thật, mặc kệ Nguyễn Vũ Hinh nói cái gì cũng không thèm quan tâm, coi mình là một con cá mặn nằm ở đó.
Những camera khác giống như tự động bị cố định, hoàn toàn nhắm ngay chỗ này.
Đoạn Dĩnh Kha cách bọn họ khá gần thân thiết đến thăm hỏi, “Thiên Thu làm sao vậy?”
Hạ Tinh Hàng cảm thấy cả người mình đều bị cứng đờ, nhưng mà vẫn cố gắng trấn định lại, trả lời, “Anh ấy có chút không thoải mái, té xỉu.”
Đoạn Dĩnh Kha kinh sợ: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Hạ Tinh Hàng căng da đầu gật gật đầu.
Đoạn Dĩnh Kha vội nói: “Vậy thì nhanh chóng đưa đến bệnh viện đi.”
Nhân viên tổ chương trình cũng nhanh chóng lại đây, “Để tôi xem một chút.”
Lúc này Nhiếp Thiên Thu mới chậm rãi mở mắt, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn mọi người: “A, lúc này tôi mới tuột huyết áp sao?”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Hắn rất muốn nói, bằng vào khuôn mặt hồng nhuận này của anh, một chút tính thuyết phục cũng không có được không?
Nhân viên công tác nhẹ nhàng thở ra: “Hóa ra là như vậy, nếu không thì ngài tạm thời dừng ghi hình đi, nghỉ ngơi một chút đã.”
Không nói đùa, mấy vị minh tinh này giá trị con người ai chẳng hơn ngàn vạn hoặc trăm triệu chứ, nếu có bất trắc gì thì có bán cả tổ chương trình bọn họ cũng không đền nổi đâu.
Nhiếp Thiên Thu trộm liếc nhìn Nguyễn Vũ Hinh một cái, thấy cô vẫn còn vẻ mặt phẫn uất mà nhìn mình, liền gật gật đầu: “Cũng được.”
Nhân viên công tác: “Chúng tôi đưa ngài trở về nơi nghỉ ngơi.”
Nhiếp Thiên Thu ôm lấy eo Hạ Tinh Hàng: “Phiền ngài Hạ đưa tôi trở về là được.”
Hạ Tinh Hàng cả người cứng đờ, buột miệng thốt ra: “Vì sao chứ?”
Đạo diễn đi đến đây, vẻ mặt hiền lành cười nói, “Đương nhiên bởi vì hai người là bạn tốt rồi!”
Hạ Tinh Hàng: “……” Bọn họ còn chưa quen biết đủ 24 giờ đâu!
Nhiếp Thiên Thu trộm véo Hạ Tinh Hàng một chút, xem như ám chỉ.
Hạ Tinh Hàng đành phải mang theo đầy bụng hoài nghi, đỡ Nhiếp Thiên Thu “Tuột huyết áp” rời đi trước.
Đạo diễn bắt lấy thợ chụp ảnh: “Nhìn thấy bộ dáng cầm sắt hảo hợp* này không? Quay cho tôi, quay rõ ràng một chút!”
(*Sắt cầm hảo hợp 瑟琴好合: là đàn sắt và đàn cầm hòa âm với nhau rất tốt, nghe rất êm tai. Ý nói đôi vợ chồng hòa hợp nhau.)
Đạo diễn một khi phát điên liền bắt đầu dùng loạn thành ngữ.
Thợ chụp ảnh vừa quay hai người họ vừa dùng ánh mắt thói đời nóng lạnh mà trộm nhìn Tạ Phượng Đường còn đang nghiêm túc luyện công. Đại khái đạo diễn đã ném CP “Cầu Đường” mà trước đó hắn định đẩy nhiệt tình đến Thái Bình Dương rồi.
Đây chính là hiện thực của giới giải trí mà!
…
Chờ đến khi đi khỏi phạm vi quay chụp của camera, Nhiếp Thiên Thu mới từ trên người Hạ Tinh Hàng đứng thẳng dậy, cũng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhân cơ hội đem thẻ người tốt mình mới thu được trả lại cho chủ nhân: “Cảm ơn cậu, cậu thật là người tốt.”
Hạ Tinh Hàng do dự mà hỏi: “Vì sao anh lại muốn giả bệnh, ách…… Nhào vào nguc của em?”
Nhiếp Thiên Thu suy nghĩ hai giây, sau dó quyết định vẫn không nên nói xấu sau lưng nữ minh tinh người ta, chỉ ra vẻ thâm trầm mà nói, “Người ở giang hồ, thân bất do kỷ.”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Hắn thật sự không hiểu vì sao Nhiếp Thiên Thu lại “thân” bất do kỷ được, không phải chính anh ấy ngã vào người mình sao?
Nhiếp Thiên Thu như không cảm nhận được rối rắm của Hạ Tinh Hàng, lại nói: “Kỳ thật, tôi bảo cậu đưa tôi trở về là muốn thương lượng với cậu một chuyện.”
Hạ Tinh Hàng: “Chuyện gì?”
Nhiếp Thiên Thu dùng ánh mắt chân thành tha thiết mà nhìn hắn: “Cậu nguyện ý làm bạn tốt 24 giờ đều bên cạnh tôi không?”
Hạ Tinh Hàng lảo đảo một cái: “Vì, vì sao?”
Ánh mắt chân thành tha thiết dần chuyển sang buồn đau: “Bởi vì có người đang thèm nhỏ dãi tôi.”
Hạ Tinh Hàng ngốc một chút, nhưng hắn cũng nhanh chóng nhớ lại những gì đã xảy ra: “Anh nói đến nữ người mẫu kia sao?”
Nhiếp Thiên Thu không có phủ nhận, nhưng cũng không nói rõ, chỉ lên tiếng, “Tóm lại, tôi không thể ở một mình được.”
Vẻ mặt cậu tràn đầy thổn thức: “Thật là uổng một thân tu vi này của tôi, cuối cùng vẫn không đối phó được với tư bản.”
Khó trách võ lâm suy thoái, thời buổi này, có võ công còn không bằng có hậu đài.
Hạ Tinh Hàng vẫn đầy bụng không hiểu: “Vì cái gì lại là em?”
Dù sao tổ chương trình còn có hai nam khách mới mà, lại nói thoạt nhìn quan hệ của Nhiếp Thiên Thu cùng Tạ Phượng Đường tương đối tốt.
“Bởi vì cậu không có fans đó!” Nhiếp Thiên Thu ầm ầm gõ bàn tính, “Vạn nhất trên mạng cãi nhau, fans của tôi cũng có thể đơn phương nghiền áp.”
Hạ Tinh Hàng: “……” Lòng người hiểm ác!
Hạ Tinh Hàng: “Nếu như em đồng ý thì anh có thể dạy em võ công không?”
Nhiếp Thiên Thu hơi hơi nheo mắt lại: “…… Cậu đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?”
Hạ Tinh Hàng buông tay: “Rốt cuộc, em không có fans mà.”
Nhiếp Thiên Thu bị nghẹn một chút.
Hạ Tinh Hàng liếc trộm cậu một cái, thấy trên mặt cậu lộ ra vẻ khó xử, không biết vì sao mà hắn có chút dao động.
Một lát sau, Nhiếp Thiên Thu nói: “Vậy nếu như fans tôi nói cậu, thì cậu cũng không được chửi lại.”
Hạ Tinh Hàng khó hiểu: “Vì sao fans của anh lại muốn mắng em?”
Nhiếp Thiên Thu: “Không phải mắng cậu, là mắng tất cả những người đến gần tôi.”
Cậu ngửa đầu nhìn trời: “Fans only*, thật sự đáng yêu nhưng cũng đáng sợ.”
(*Fans only, fan độc duy/毒唯粉: Chỉ thích duy nhất 1 người, fan độc duy có thể cân cả thế giới để bảo vệ idol của mình. (Ở Cbiz thì fan độc duy là mạnh nhất)
Hạ Tinh Hàng không phải minh tinh, căn bản không để bụng người trên mạng nói gì về hắn, nghĩ nghĩ liền đồng ý: “Có thể.”
Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Vậy tôi đồng ý trong thời gian tổ chương trình ghi hình sẽ chỉ dạy cậu, cậu phải nắm chắc cơ hội nha.”
Hạ Tinh Hàng gật đầu: “Đương nhiên.”
Nhiếp Thiên Thu thấy giao dịch đã đạt được, lúc này mới làm bộ lơ đãng bộ dáng nói: “Đúng rồi, còn có chuyện này, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Hạ Tinh Hàng: “Cái gì?”
Nhiếp Thiên Thu chậm rì rì mà nói: “Tôi cảm thấy, đạo diễn muốn xào CP của tôi với cậu.”
Hạ Tinh Hàng mơ hồ: “…… Có ý tứ gì?”
Nhiếp Thiên Thu lộ vẻ mặt nhìn thấu chân tướng: “Vị đạo diễn này, đặc biệt thích xào CP, kỳ trước muốn xào tôi cùng Tạ Phượng Đường, không ngờ fans only của tôi quá nhiều nên không xào thành công, hai ngày này nhìn bộ dáng ngo ngoe rục rịch của ông ta, tám phần là lại muốn làm tiếp.”
Hạ Tinh Hàng: “…… Nếu như vậy, anh còn muốn ở cạnh em suốt 24 giờ?”
Đây không phải là tặng đầu người cho đạo diễn sao?
Nhiếp Thiên Thu an ủi hắn: “Yên tâm đi, xào không được đâu, cậu chưa từng nghe qua khẩu hiệu của fans của tôi sao? ‘ Thu Quỳ ngàn ngàn vạn vạn, fans only là mạnh nhất ’?”
Hạ Tinh Hàng: “…… Không có.”
Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ vai của hắn: “Chỉ cần đừng để cho người ta có cơ hội đăng tin đồn, muốn xào CP của tôi, không dễ dàng như vậy.”
Hạ Tinh Hàng kết luận lại: “Nghe được, fans của anh còn đáng sợ hơn một số đoàn đội nhiều.”
…
Hai người trở lại trong nhà Hà Điếu Yên, Hạ Tinh Hàng bắt đầu quấn lấy Nhiếp Thiên Thu muốn cậu dạy hắn võ công.
Nhiếp Thiên Thu nói: “Chương trình này quay trong vòng một tuần, như vậy đi, tôi dạy cho cậu một ít nhập môn, như vậy về sau cậu có dựa vào cơ sở này tự mình suy nghĩ nghiên cứu một chút.”
Hạ Tinh Hàng ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý, cái gọi là sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do bản thân, nếu như hắn có hiểu biết về sơ sở, về sau không chừng có thể tự học được.
Nhiếp Thiên Thu lại giảng dạy lại khẩu quyết Hà Điếu Yên đã truyền cho mọi người một lần nữa, sau khi có cơ sở này thì lại dạy hắn một đoạn khẩu quyết mới: “Đây là nội công tâm pháp nhập môn cơ sở, tuy rằng võ học của các môn phái có chỗ khác nhau, nhưng bản chất của nội công đều là vận dụng tinh khí, nguyên lý cơ bản giống nhau, nếu như cậu có thể lý giải nguyên lý cơ bản, tự nhiên có thể tu luyện võ công càng cao thâm.”
Cậu còn nêu ví dù, “Giống như sau khi đã học thuộc lòng từ đơn tiếng anh, đọc hiểu một bài văn cũng sẽ không còn khó nữa.”
Hạ Tinh Hàng nghiêm túc mà nghe cậu giảng giải, nói: “Hóa ra anh đã sớm biết nội công cơ bản, em còn tưởng rằng anh thật sự học được trong vòng nửa giờ chứ.”
Nghĩ vậy, Hạ Tinh Hàng cảm thấy áp lực tâm lý không còn lớn như trước nữa. Hóa ra tiến độ học tập không giống nhau là do học bá đã chuẩn bị bài từ trước mà không phải là do chênh lệch về thiên phú.
“Sao có thể được.” Nhiếp Thiên Thu nói, “Nửa giờ mới học được, sư phụ sẽ đánh chết tôi.”
Hạ Tinh Hàng: “…… Nhưng hiện tại anh còn sống mà?”
“Đúng vậy.” Nhiếp Thiên Thu gật đầu, “Lúc đấy tôi học cái này chỉ cần khoảng hai mươi phút thôi.”
Hạ Tinh Hàng nhàn nhạt đáp: “À.” Hắn không hâm mộ một chút nào, cũng không ghen ghét đâu.
Thật sự đấy T T.
Nhiếp Thiên Thu dạy Hạ Tinh Hàng xong liền nhận được điện thoại của người đại diện.
Bùi Thanh ở đầu bên kia nói: “Anh có một tin tức tốt cùng một cái tin tức xấu muốn nói cho cậu, cậu muốn nghe cái nào trước?”
Nhiếp Thiên Thu: “Thế giới của em không chấp nhận tin tức xấu.”
Bùi Thanh: “Cậu cũng không còn nhỏ, nên học được cách đối mặt với cuộc sống.”
Nhiếp Thiên Thu giận dữ: “Có người đại diện nào như anh không? Em mới 25 tuổi.”
Bùi Thanh: “Ha ha, không phải dưỡng sinh trung niên sao?”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Anh nói đi.”
Bùi Thanh: “Tin tức tốt là chúng ta đã ký được đại ngôn với công ty Châu báu Tinh Trần, nếu như không có chuyện gì bất ngờ, đêm nay trên Weibo sẽ có một bài thông báo, cậu nhớ phối hợp với họ một chút.”
Công ty trang sức Tinh Trần là một công ty trang sức châu báu của Trung Quốc, Tinh Trần được coi là một trong những nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng nhất ở trong nước, kinh doanh châu báu, đồng hồ, nước hoa cùng các loại trang sức khác, hình tượng cao cấp, lại giàu nứt đố đổ vách, đại ngôn của công ty này luôn là đối tượng tranh đoạt của rất nhiều minh tinh nổi tiếng.
Nhưng mà Tinh Trần cũng có yêu cầu rất cao đối với danh tiếng của minh tinh, vừa phải hot, fans lại phải có sức mua nhất định, còn không được có tin xấu nào.
Từ sau khi Nhiếp Thiên Thu xuất đạo đến nay, hồng thì cực hồng, nhưng hắc* cũng cực hắc. Đặc biệt là dưới nick chính của “Nhiếp nương nương hôm nay lui vòng sao” tụ tập đến hơn trăm vạn anti-fan, vẫn luôn chuyên cần xây dựng hình tượng ẻo lả cho cậu. Thế cho nên mặc dù cậu đã từng lên không ít trang bìa tạp chí, đại ngôn cũng không ít, nhưng đối với các nhãn hiệu cao cấp thực sự thì từ trước đến nay cũng chỉ lấy được thân phận đại sứ thương hiệu, còn chính thức trở thành người phát ngôn thì một cái cũng không có.
(*Hắc/ Hắt nước bẩn/Bôi đen: Công kích, bôi xấu, tung tin đồn sai sự thật để dìm người bị hắc.)
Nếu có thể bắt lấy đại ngôn của Tinh Trần, vậy thì Nhiếp Thiên Thu thật sự trở thành tiểu sinh sinh sau năm 90 hot nhất bây giờ.
Bùi Thanh nói đến chuyện này cũng không ngăn được sự vui vẻ của bản thân mình: “May mắn anh nhìn xa trông rộng, nhận chương trình 《 Cao thủ võ lâm ở nơi nào》 này cho cậu. Vốn dĩ Tinh Trần còn có mấy ứng cử viên khá ổn, nhưng mà sau chuyện xảy ra ở Pineapple Live, thái độ bên phía Tinh Trần liền tích cực hơn nhiều. Hai ngày nay tổ chương trình còn thả một ít ảnh chụp lên Weibo khiến cho Tinh Trần lập tức quyết định, sợ đến khi chương trình này được chiếu cậu sẽ tăng giá hợp đồng.”
Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ thực vừa lòng.
Bùi Thanh lại nói: “Hợp đồng đã nói xong, chờ khi nào cậu quay xong chương trình này là có thể ký.”
Hắn lại báo ra con số là phí đại ngôn của Tinh Trần, quả nhiên tăng lên không ít.
Nhiếp Thiên Thu thần thanh khí sảng nói: “Em đã biết, cúp đây.”
Bùi Thanh nhanh chóng ngăn cản: “Đừng mà, trốn tránh cũng vô dụng, tin tức xấu cũng sẽ không biến mất.”
Nhiếp Thiên Thu không vui: “Anh không thể để cho nghệ sĩ biết kiếm tiền nhất của anh sống vô tư không lo không nghĩ sao?”
Bùi Thanh: “Anh có thể nhưng mà người khác không thể.”
Nhiếp Thiên Thu thở dài: “Anh nói đi.”
Bùi Thanh nói nhanh: “Đoàn đội quản lý của Nguyễn Vũ Hinh tìm anh, hy vọng cậu có thể cùng cô ta tương tác với nhau ở trong chương trình.”
Nhiếp Thiên Thu: “Em vừa mới ở trong lòng che chắn 800 câu nói th0 tục, nhưng mà anh hiểu rõ em như vậy, khẳng định sẽ biết em định nói gì.”
Bùi Thanh bất đắc dĩ nói: “Anh đồng ý rồi……”
Nhiếp Thiên Thu đơn giản kể lại chuyện xảy ra khi quay hình cho Bùi Thanh nghe một chút rồi nói, “Em nói với anh, bằng vào biểu hiện này của Nguyễn Vũ Hinh, nếu như thật sự để cho bọn họ xào tai tiếng với em, em sẽ bị dính chặt với cô ta ít nhất ba năm trở lên.”
Bùi Thanh lại không kiên quyết như Nhiếp Thiên Thu, hắn do dự mà nói: “Nhưng người nâng đỡ cho Nguyễn Vũ Hinh rất lợi hại, nếu như xử lý không tốt, có thể hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Khó trách Nguyễn Vũ Hinh lại không sợ trời sợ đất như vậy.
Nhiếp Thiên Thu khó chịu nói: “Em ghét nhất là bị uy hiếp, việc này không cần nói nữa.”
Bùi Thanh lo lắng: “Thu à, cậu phải trở nên nổi tiếng hơn, nổi đến mức không ai dám uy hiếp mới được.”
Nhiếp Thiên Thu “Hừ” một tiếng: “Em còn cần anh làm người đại diện để làm gì chứ?!”
Bùi Thanh: “Để cho sự nghiệp của cậu càng thêm chính quy hơn, không phải sao?”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Anh nói đúng.”
~ Hết chương 12~