Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy

Ba người ở trong phòng thảo luận chi tiết về cách ứng phó với Ma giáo, trong lúc đó Dung Thu Mặc nhận một cuộc gọi đến, sau đó thần sắc quái dị mà nhìn về phía Nhiếp Thiên Thu: “Đồng nghiệp của tôi nói, có một minh tinh tên là Nguyễn Vũ Hinh nói có việc tìm cậu, hiện tại đang chờ ở sảnh khách sạn.”

Nhiếp Thiên Thu nhanh chóng phản ứng lại: “Cô ta từng là minh tinh được tập đoàn Thương Long nâng đỡ, lúc này lại đây, chỉ sợ có lên quan đến tập đoàn Thương Long.”

Dung Thi Mặc gật gật đầu.

Sắc mặt Hạ Tinh Hàng chuyển thành thôi thối: “Cũng có khả năng là tới cọ nhiệt độ của thầy?”

Lúc trước ở trong chương trình《 Cao thủ võ lâm ở nơi nào 》, Nguyễn Vũ Hinh dùng đủ loại biện pháp muốn cọ nhiệt độ của Nhiếp Thiên Thu vẫn như mới xảy ra, ấn tượng của Hạ Tinh Hàng đối với người mẫu này không tốt chút nào.

Nhiếp Thiên Thu bật cười: “Vậy đánh chết cô ta.”

Dung Thi Mặc phức tạp mà nhìn hai người, nhắc nhở: “Hai vị, hiện tại là xã hội hài hòa, chú ý cách dùng từ.”

Hạ Tinh Hàng hừ lạnh một tiếng: “Vậy…… Đánh chết khiếp đi.”

Dung Thi Mặc:…… Đột nhiên lĩnh ngộ được tinh túy của ba chữ “Óc yêu đương”.

……

Nguyễn Vũ Hinh không biết rằng bản thân mình đang lượn lờ ở ranh giới bị đánh chết trang điểm tinh xảo, uyển chuyện nhẹ nhàng tiến vào phòng, đôi mắt bỗng dưng sáng ngời, cười duyên nói: “Hạ tổng cũng ở sao, nếu biết trước thì tôi đã mặc vãy trễ nguc đến rồi.”

Dứt lời còn vứt cho hắn một ánh mắt nũng nịu.

Hạ Tinh Hàng còn chưa mở miệng, Nhiếp Thiên Thu nhìn về phía Dung Thi Mặc lạnh lùng nói: “Xem, có nên đánh chết hay không?”

Dung Thi Mặc: “……”

Hạ Tinh Hàng cũng khinh thường với lời nói và hành động của Nguyễn Vũ Hinh: “Khẩu vị của tôi không nặng như Mục Tiềm.”

Nguyễn Vũ Hinh hồn nhiên không để ý đến tình cảnh nguy hiểm của mình, cô còn tiến đến gần, âm thành càng mềm hơn: “Nếu như Hạ tổng thích tiểu thịt tươi, tôi cũng có thể đổi phong cách nha~.”

Giờ phút này Dung Thi Mặc mãnh liệt cảm nhận được cái gọi là ý thức trách nhiệm của một người cảnh sát nhân dân, cảm thấy mình cần phải đứng ra ngăn cản tội ác tày trời chuẩn bị xảy ra, hắn vội nói: “Nguyễn tiểu thư, chúng ta vẫn nên nhanh chóng nói với chuyện chính đi!”

Nguyễn Vũ Hinh hờn dỗi một tiếng: “Chán ghét, sir đang ám chỉ tôi là người không đứng đắn sao?”

Nhiếp Thiên Thu nói: “Đúng vậy.”

Nguyễn Vũ Hinh lại chuyển hướng Nhiếp Thiên Thu xoay xoay eo: “Ai nha, Thu Thu sao có thể nói người ta như vật chứ?”

Dung Thi Mặc:…… Giới giải trí thật là một vòng kỳ diệu.

Hắn chuyển hướng Nhiếp Thiên Thu, bất đắc dĩ mà nói: “Nếu hai người đánh chết cô ta, tôi sẽ ra tòa làm chứng cho hai người, chứng minh hai người là phòng vệ chính đáng, vì dân trừ hại.”

Nguyễn Vũ Hinh: “?????”

Nguyễn Vũ Hinh vô cùng thức thời mà kéo cao cổ áo mình lên một chút, mông cũng không dám lại xoắn đến xoắn đi, vẻ mặt hiền lương thục nhã: “Cảnh sát, thầy Nhiếp, tôi là tới báo án.”

Nguyễn Vũ Hinh lấy từ túi xách tay ra một cái USB cùng mấy tờ văn kiện: “Ta muốn cử báo tổng giám đốc của tập đoàn Thương Long Mục Tiềm, ông ta có quan hệ chặt chẽ với Thanh Long Bang cùng tổ chức buôn lậu m4 túy kẹo chín màu, đây là chứng cứ ông ta rửa tiền cho tổ chức Cái Bang Quảng Thành cùng kẹo chín màu.”

Dung Thi Mặc chấn động, tiếp nhận tài liệu trong tay Nguyễn Vũ Hinh, trước tiên lật xem mấy tờ rồi lại mở máy tính, cắm USB vào xem xét một chút, càng xem sắc mặt càng ngưng trọng.

Rốt cuộc, hắn cẩn thận sao chép lại nội dung trong USB một lần rồi mới rút USB ra, nói: “Những chứng cứ này đủ để định tội Mục Tiềm cùng tập đoàn Thương Long.”

Nguyễn Vũ Hinh hơi hơi mỉm cười: “Vậy thì tốt quá.”

Nhiếp Thiên Thu nhìn cô: “Vì sao cô đột nhiên đứng ra báo cáo Mục Tiềm?”

Nguyễn Vũ Hinh chính nghĩa lẫm liệt: “Đây là trách nhiệm của mỗi một công dân gương mẫu.”

Ấn tượng của Dung Thi Mặc đối với cô lập tức tốt hơn nhiều, ngữ khí cũng tốt lên không ít: “Không nghĩ tới Nguyễn tiểu thư lại có ý thức trách nhiệm xã hội như vậy, kế tiếp, chúng tôi sẽ sắp xếp người bảo đảm an toàn cho cô, cô không cần lo lắng.”

Nguyễn Vũ Hinh ngượng ngùng cười: “Vậy phiền toái cảnh sát.”

Nhiếp Thiên Thu xuy một tiếng: “Lời này của chị cũng chỉ lừa được cảnh sát thôi, tôi đoán tám phần là đã tìm được bố đường tiếp theo rồi.”

Nguyễn Vũ Hinh càng thêm ngượng ngùng: “Thầy Nhiếp không hổ là minh tinh lớn, có sự hiểu biết sâu rộng như vậy.”

Dung Thi Mặc: “……”

Dung Thi Mặc đen mặt: “Có ý tứ gì?”

Nguyễn Vũ Hinh liếc một cái xem thường, nói, “Bà đây theo Mục Tiềm đã ba năm, vậy mà ông ta vẫn chưa nâng hồng được tôi. Năm trước sau khi tập đoàn Thương Long bị điều tra, tất cả hoạt động của tôi đều bị đóng băng, nếu còn tiếp tục như vậy, độ tồn tại tôi khó khăn lắm mới xoát được ở giới giải trí cũng sẽ biến mất……”

Nhiếp Thiên Thu khiếp sợ: “Cái gì? Chị cũng có độ tồn tại ở giới giải trí sao?”

Nguyễn Vũ Hinh: “……”

Nguyễn Vũ Hinh cũng coi như kiên cường, còn vuốt vuốt tóc mình một chút: “Thầy Nhiếp, người ta lấy danh hiệu nữ thần của trạch nam xuất đạo đó.”

Nhiếp Thiên Thu cầm lòng không được lại hỏi: “Trạch nam biết chuyện này sao?”

Nguyễn Vũ Hinh tự tin tràn đầy: “…… Chỉ cần đăng nhiều bài là bọn họ sẽ biết thôi.”

Dung Thi Mặc: “……” Tiêu tan ảo ảnh.

Nguyễn Vũ Hinh lại nói: “Tôi vốn dĩ đã tìm được bố…… Tôi là nói công ty quản lý mới, ngay cả tiền giải trừ hợp đồng người ta cũng đã chuẩn bị tốt cho tôi rồi, nhưng mà Mục Tiềm lại không chịu thả người……”

Cô nhu nhược đáng thương mà nhìn Dung Thi Mặc: “Cảnh sát, thời kỳ hoàng kim của minh tinh nữ chỉ có mấy năm thôi, tôi cũng là bất đắc dĩ.”

Dung Thi Mặc: “…… A.”

Hắn sắp xếp cảnh sát cấp dưới mang Nguyễn Vũ Hinh rời đi cùng bảo vệ cô, sau đó mới chuyển hướng Hạ Tinh Hàng cùng Nhiếp Thiên Thu: “Hai người thấy thế nào?:

Hạ Tinh Hàng nhéo tay một chút: “Nể mặt anh, để cho cô ta một cái mạng.”

Dung Thi Mặc: “…… Không phải hỏi cậu cái này.”

Dung Thi Mặc rất muốn giải thích cho hắn sự nguy hại của óc yêu đương, nhưng mà nghĩ một hồi lại thôi. Đôi tình nhân này không dễ chọc.

Hắn nói: “Còn có một việc, chứng cứ Nguyễn Vũ Hinh cung cấp còn liên quan đến một môn phái khác.”

Nhiếp Thiên Thu trầm ngâm một chút: “Đường Môn?”

Dung Thi Mặc kinh ngạc: “Sao cậu lại biết dược?”

Nhiếp Thiên Thu tiếp tục nói: “Là nơi phát ra phương pháp chế tạo kẹo chín màu đúng không? Hơn nữa, hẳn là không phải tông môn Đường Môn, tôi đoán có thể là dòng bên hoặc là thân thích.”

Mắt Dung Thi Mặc trừng lớn: “Cậu gia nhập Thần Toán Môn sao? Tại sao cái gì cũng biết?”

Nhiếp Thiên Thu đạm nhiên nói: “Không, chỉ là chỉ số thông minh tương đối cao thôi.”

Lúc này, Hạ Tinh Hàng cũng đột nhiên mở miệng: “Em đã hiểu.”

Nhiếp Thiên Thu kiêu ngạo: “Không hổ là bạn trai của tôi, chỉ số thông minh cũng giống thôi.”

Dung Thi Mặc: “……” Tại sao lại cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị người khác xem thường.

Lúc trước ở trong sự kiện của Cái Bang Quảng Thành, Phó Hội bị thương bị đưa đến bệnh viện được em gái của Đường Phi Linh là Đường Phi Yên chữa trị, Đường Phi Yên kiệm tra ra được một loại độc dược có tính gây nghiện trong cơ thể của Phó Hội, khi đó bọn họ liền suy đoán là do Thanh Long Bang dùng để khống chế tâm trí của bang chúng, hiện giờ xác định Thanh Long Bang cùng kẹo chín màu đều là sản nghiệp trực thuộc Ma giáo, như vậy loại m4 túy có tính gây nghiện này rất có thể có cùng nguồn gốc với kẹo chín màu.

Mà vừa lúc, Đường Môn lại có giải dược của hai loại độc dược này, vậy chúng có nguồn gốc từ đâu, không khó để suy đoán ra. Hơn nữa dựa vào thái độ khi đó của Đường Phi Yên, việc này hẳn là không phải xuất từ tông môn, nhưng mà tông môn của Đường Môn có phải đã sớm nghi ngờ hay không thì không biết được.

Hiện tại võ lâm cũng chỉ còn lại mấy môn phái kia, Nhiếp Thiên Thu bài trừ một chút, nhanh chóng đoán ra được đáp án.

Hạ Tinh Hàng hơi suy tư, cũng đuổi kịp tư duy của Nhiếp Thiên Thu.

Dung Thi Mặc nghe xong phân tích của Nhiếp Thiên Thu, tâm tình thực phức tạp: “Giống với suy đoán của cậu”

Hạ Tinh Hàng nói: “Tốt nhất là thương lượng cùng anh Phi Linh một chút.”

Dung Thi Mặc gật gật đầu, tiếp theo lại nhận được một cuộc điện thoại khác, sau một lúc lâu, sắc mặt ngưng trọng mà treo điện thoại, nói: “Mục Tiềm cũng chạy.”

Nhiếp Thiên Thu một lời khó nói hết mà nhìn hắn: “Rốt cuộc mấy anh có thể bắt được người hay không?”

Dung Thi Mặc xấu hổ: “Vẫn được, chỉ cần không biết vượt nóc băng tường thì chúng tôi vẫn có khả năng bắt được.”

Hắn than một tiếng: “Căn cứ vào tin tức truyền lại từ người đuổi bắt Mục Tiềm, Mục Tiềm thế mà lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Hơn nữa, theo miêu tả của cậu ta, rất có khả năng Mục Tiềm luyện bí công của Ma giáo—— Hủy Thiên Thần Công.”

Nhiếp Thiên Thu “Phụt” một tiếng: “Phá bỏ và di dời thần công?”

Dung Thi Mặc: “…… Thiên, là thiên.”

Nhiếp Thiên Thu lập tức tụt hứng: “A, đáng tiếc, phá bỏ và di dời thần công thực xứng đôi với thẩm mỹ của tiểu long nhân.”

Hạ Tinh Hàng cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Em nghĩ, Mục Tiềm rất có thể cũng sẽ hướng đến núi Võ Đang.”

Nhiếp Thiên Thu vỗ tay một cái: “Vậy không phải rất tuyệt sao? Có thể một lưới bắt hết, đỡ phải hành động nhiều lần. Không ngờ Ma giáo lại tri kỷ như vậy.”

Hai người khác: “……”

Tuy rằng đôi khi Nhiếp Thiên Thu thực sự thiếu đòn, nhưng tại thời khắc này, cậu lại có thể thần kỳ khiến cho tâm lý của mọi người vững vàng hơn, bầu không khí căng thẳng lập tức nhẹ nhàng hơn không ít.

Tuy rằng như thế, nhưng chuyện lên quan đến an uy của Nhiếp Thiên Thu, Hạ Tinh Hàng không dám coi thường, nghĩ nghĩ nói: “Để em nói với mẹ em một tiếng.”

Dung Thi Mặc gật gật đầu: “Nếu Mạc Ly, Trì Thái Hành cùng Mục Tiềm đồng thời lại đây, hơn nữa còn có những dư nghiệt khác của Ma giáo, chỉ sợ một mình thầy Nhiếp không dễ đối phó, vẫn nên cẩn thận.”

Nhiếp Thiên Thu khó có thể tin mà nhìn hắn: “Cái gì kêu một mình tôi đối phó? Hiện giờ trên núi Võ Đang toàn là người trong võ lâm, chẳng lẽ tất cả đều giương mắt nhìn chứ không động tay sao?”

Cả người cậu đều chấn kinh: “Không ngờ người trong võ lâm lại là cái dạng này!!”

Dung Thi Mặc đổ mồ hôi: “…… A, tôi đã quên.”

Ngày thường Nhiếp Thiên Thu thật sự quá vô địch, thời điểm mấu chốt đều là một mình cậu giải quyết cho nên Dung Thi Mặc theo bản năng đem tất cả hy vọng đặt lên một mình cậu, thật đúng là đã quên bây giờ toàn bộ võ lâm đang tề tụ ở núi Võ Đang.

Hạ Tinh Hàng khoanh tay trước nguc, vẻ mặt thói đời nóng lạnh: “Thật là làm lòng người lạnh lẽo.”

Dung Thi Mặc: (:з” ∠)

Dung Thi Mặc có chút chột dạ mà muốn giải thích một chút, đúng vào lúc này, ba người đồng thời nhận được tin tức do Trương Do gửi:

Vì hưởng ứng chính sách của nhà nước, tăng cường cải cách kinh tế của võ lâm, xúc tiến phát triển hòa bình võ lâm, tiến tới võ lâm khá giả, võ lâm hài hòa, nhân dịp võ lâm quần hùng tề tụ Võ Đang này, chưởng môn các phái quyết định, vào 10 giờ sáng thứ sáu, tại đại điện Huyền Tịnh Cung núi Vo Đang sẽ tổ chức đại nghiên cứu phát triển võ lâm toàn quốc lần thứ nhất, chân thành mời các vị võ lâm đồng đạo tham dự. Những đồng đạo nhận được tin nhắn xin sắp xếp công việc, tham gia hội nghị đúng giờ.

Ba người: “……”

Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng ăn ý mà cùng nhau nhìn về phía Dung Thi Mặc.

Dung Thi Mặc cười gượng: “Từ lâu sư phụ tôi đã muốn triển khai hội nghị xúc tiến hòa bình võ lâm, nhưng vẫn không thể thuyết phục được những vị chưởng môn khác, lần này cuối cùng cũng tìm được cơ hội.”

Nhiếp Thiên Thu: “Vì cái gì vẫn luôn không thể thuyết phục được những người khác, chẳng lẽ trong lòng sư phụ anh không biết sao?”

Dung Thi Mặc: “Sư phụ tôi làm người đơn thuần, đối mặt với đủ loại lý do thoái thác của những vị chưởng môn khác vẫn luôn không nghi ngờ gì.”

Nhiếp Thiên Thu nghĩ đến mặt già phát canh gà kia của Trương Do, lại vừa nghe đến bốn chữ “Làm người đơn thuần”, chỉ cảm thấy lỗ tai mình muốn điếc luôn cho rồi.

Hạ Tinh Hàng lại đột nhiên vỗ tay nói: “Tôi có một chủ ý.”

Hắn nhìn về hai người: “Chúng ta có thể lợi dụng lần đại hội võ lâm này, dẫn xà xuất động, thỉnh quân nhập úng.”



Cùng lúc đó, trên núi Võ Đang.

Gia Cát Vong Cơ bị Hạ Thù, Hà Điếu Yên, Đường Phi Linh cùng Thích Nhạc vây đến góc tường, vài vị chưởng môn sắc mặt nặng nề, cực kỳ không có ý tốt mà nhìn hắn.

Gia Cát Vong Cơ quật cường mà ngẩng đầu ưỡn nguc, lớn tiếng nói: “Các ngươi không thể như vậy, các ngươi chính là kẻ bắt nạt trong võ lâm.”

Hạ Thù giận dữ: “Tôi nhổ, dù là bắt nạt, thì cũng là một mình cậu bắt nạt chúng tôi!”

Hà Điếu Yên gật đầu: “Đúng vậy.”

Thích Nhạc: “A di đà phật.”

Đường Phi Linh vẫn khí ở tay, ngưng ra một cây băng châm nho nhỏ: “Bước đầu tiên để xây dựng võ lâm hài hòa, diệt trừ người không hài hòa.”

Mấy người bọn họ làm vậy đều là do tin nhắn thông báo mở đại hộ võ lâm của Trương Do.

Câu “Chưởng môn các phái quyết định” kia khiến cho mọi người đặc biệt cảm thấy không khỏe. Sau khi mọi người tra khảo, cuối cùng cũng xác nhận “Các phái” kia là chỉ phái Võ Đang cùng Thần Toán Môn, hơn nữa, còn là Gia Cát Vong Cơ chủ động nhắc với Trương Do.

Trong khoảng thời gian Gia Cát Vong Cơ đi theo đoàn phim quay chụp ở núi Võ Đang đã chịu đủ tàn phá từ canh gà của Trương Do, ôm tinh thần có phúc độc hưởng, có nạn cùng chịu, hắn vô cùng tích cực đề nghị với Trương Do tổ chức hội nghị võ lâm, cũng khuyến khích Trương Do đảm nghiệm người chủ trì của hội nghị.

Vì thế, những người khác liền bùng nổ, quyết định tập thể bắt nạt Gia Cát Vong Cơ.

Gia Cát Vong Cơ bình tĩnh nói: “Tôi đã tính cho bản thân mình rồi, mệnh tôi rất dài, các ngươi không thể giết ta.”

Hạ Thù gật gật đầu: “Cũng đúng, giết người là phạm pháp.”

Hà Điếu Yên nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ là đánh một trận thì cũng không có vấn đề gì lớn cả.”

Đường Phi Linh cùng Thích Nhạc gật đầu tán thành.

Gia Cát Vong Cơ kinh hãi: “Thích đại sư, không phải người xuất gia từ bi sao.”

Thích Nhạc nhỏ giọng nói: “Tôi đã hoàn tục rồi.”

……

Chờ Nhiếp Thiên Thu, Hạ Tinh Hàng cùng Dung Thi Mặc tìm được chưởng môn các môn phái trong đạo quan của phái Võ Đang, liền thấy Gia Cát Vong Cơ bị đánh đến tơi tả.

Dung Thi Mặc thở dài: “Lại đánh nhau rồi.”

Hạ Tinh Hàng cũng không có chút ngoài ý muốn nào: “every time.”

Nhiếp Thiên Thu hưng phấn tiến lên chỉ đạo kỹ thuật cho bọn họ: “Các ngài như vậy không được, đừng đánh vị trí này, dễ dàng lưu lại dấu vết…… Đúng đúng, vị trí này tốt!”

Dung Thi Mặc: “……”

~ Hết chương 82~
Nhấn Mở Bình Luận