"Khi nào em chuyển nhà?"
Không biết tại sao Tần Hoài Sơ lại hỏi vấn đề này, Thẩm Băng Đàn hơi khó hiểu, ngơ ngác đứng tại chỗ: "Cái gì?"
Tần Hoài Sơ xuống xe, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đường đi cũ kỹ, những khu chung cư tồi tàn, đứng trên đường có thể nghe thấy tiếng cãi vã đánh nhau trong các căn hộ, lộn xộn, ồn ào chướng khí mù mịt.
"Em định sống mãi ở đây sao?"
Thẩm Băng Đàn vén tóc qua tai: "Ở đây tôi không có người thân, nơi này náo nhiệt đông đúc có người làm bạn, tôi khá thích ở đây."
Ánh mắt Tần Hoài Sơ khóa chặt lấy cô: "Em thích sự náo nhiệt ở đây, hay là thích sự rẻ tiền ở đây?"
Thẩm Băng Đàn mím môi không nói gì.
Tần Hoài Sơ từ trong ví tìm được một tấm thẻ ngân hàng.
Tấm thẻ này chắc thường xuyên bị ai đó cầm nắm vuốt nên đã bong lớp sơn ở các góc cạnh, trông hơi cũ.
Tần Hoài Sơ đưa tới: "Bốn năm qua, số tiền em gửi vào tấm thẻ này từng chút một, tôi đều không động tới, vẫn là của em."
Thẩm Băng Đàn nhìn chằm chằm tấm thẻ hồi lâu mới lắc đầu, quay người bước vào chung cư.
Bàn tay duỗi ra của Tần Hoài Sơ vẫn khựng lại giữa không trung, móng tay cầm tấm thẻ trở nên trắng bệch, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Thẩm Băng Đàn đi một hơi trở về ký túc xá.
Đẩy cửa ra, "Tóc xám bạc" và "Đầu nấm" đang lôi kéo những người ở ký túc xá chơi mạt chược.
Cô vẫn mặc bộ váy màu xanh da trời đầy sao, mọi người nhìn thấy cô đi vào thì nhìn từ trên xuống dưới.
"Đầu nấm" đứng lên, cười tủm tỉm: "Băng Băng, sao tối nay ăn mặc đẹp thế? Bọn tao vừa nhìn thấy có chiếc xe hơi sang trọng đưa mày về, câu được rùa vàng rồi à?"
"Đừng nói thế, chưa biết chừng là tìm được daddy đấy." "Tóc xám bạc" hít một hơi thuốc lá, ném ra một lá bài, khi nói chuyện miệng nhả ra khói trắng, "Chẳng trách không theo tụi mình đi làm, tao mà có khuôn mặt như thế, tao cũng ngại làm lưu manh lắm."
Thẩm Băng Đàn không có hứng thú phản ứng với một đám rác rưởi, đi thẳng vào phòng tắm, đóng cửa lại.
"Tóc xám bạc" chậc lưỡi lắc đầu: "Người từng làm đại minh tinh là có quyền ngông nghênh, người ta khinh thường không thèm nói chuyện với tụi mình đâu."
"Đầu nấm" cười nhạo một tiếng: "Đã là quá khứ hết rồi, cũng chẳng biết đám fan hâm mộ trước kia của nó thấy được tình cảnh hiện tại của nó sẽ cảm thấy thế nào."
"Tóc xám bạc" đảo mắt, vẫy tay khều "Đầu nấm", thì thầm vào tai cô ta điều gì đó.
Tắm rửa xong, Thẩm Băng Đàn nằm trên giường, nhìn phòng ngủ mịt mù khói thuốc, nhớ tới lời nói vừa rồi của Tần Hoài Sơ.
Trong lúc nhất thời, cô do dự không biết có nên chuyển đi hay không.
Phòng ở còn một tuần nữa là đến kỳ hạn.
Sống ở đây quả thực không phải là giải pháp lâu dài.
Nhưng giá nhà ở Vịnh Thủy Vân quá đắt.
Ở nơi khác, cô cũng không biết phải chuyển đi đâu vào lúc này.
Thẩm Băng Đàn mở phần mềm cho thuê nhà, xem qua danh sách nhà ở trên mạng.
Khi nhìn thấy một căn nhà ở Vịnh Thủy Vân với giá thuê hàng tháng chỉ 1.800 tệ, cô còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
Mặc dù vẫn đắt hơn chung cư rất nhiều nhưng giá căn hộ này đã thấp hơn nhiều so với giá thị trường.
Đây không phải là mức giá mà một căn nhà ở Vịnh Thủy Vân nên có.
Không phải là lừa đảo đấy chứ?
Hoặc có thể đây là nhà có ma không ai dám thuê nên mới rẻ như vậy?
Từ trước đến nay Thẩm Băng Đàn khá to gan, nếu như thật sự từng có người chết ở bên trong, thật ra cô cũng không để ý lắm.
Chưa biết chừng còn có thể hạ giá hơn nữa, càng rẻ hơn.
Cô chụp ảnh màn hình thông tin căn nhà, quyết định ngày mai sẽ gọi điện hỏi trực tiếp.
Nếu đáng tin cậy thì chuyển đi luôn, nếu không thì thôi quên đi.
Trước khi rượu tan hết, cơn buồn ngủ của Thẩm Băng Đàn dần dâng lên, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Editor: quattutuquat
—————
Tần Hoài Sơ hút hai điếu thuốc ở dưới tầng căn chung cư, lên xe đi về căn nhà cũ ở ngõ Hạnh Phúc.
Đứng trước cánh cổng sắt, suy nghĩ của Tần Hoài Sơ trong thoáng chốc bay xa.
Ngày đầu tiên anh đến căn nhà cũ, là một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp.
Trong đề thi Thẩm Băng Đàn giao cho anh, có mấy câu anh không hiểu.
Thẩm Băng Đàn trực tiếp nói trên WeChat: 【 Vậy cậu tới nhà tớ đi. 】
Lúc Tần Hoài Sơ tới thì cổng sắt đang khóa, chỉ có thể đứng bên ngoài hét vào: "Thẩm Băng Đường!"
Thẩm Băng Đàn nghe thấy động tĩnh đi ra mở cửa, bất mãn trừng mắt nhìn anh: "Đầu lưỡi của cậu vuốt không thẳng được à, không phân biệt được Đàn với Đường sao?"
Tần Hoài Sơ cười nói: "Băng Đường ngọt ngào hơn, tớ thích gọi cậu là Băng Đường."
*Băng Đường là tên gọi khác của đường phèn.
Bà ngoại chống gậy từ trong nhà đi ra, nheo mắt nhìn về phía này: "Kiều Kiều, ai tới vậy con?"
Bà ngoại đã hơn 80 tuổi, dáng người còng, nhìn không rõ nhưng thính giác lại rất nhạy.
Tần Hoài Sơ cười đi vào: "Bà ngoại, cháu là Tần Hoài Sơ, là—— của Thẩm Băng Đàn"
Bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Băng Đàn anh cong môi nói, "Bạn cùng lớp ạ, cháu đến tìm cậu ấy để học bù."
Bà ngoại nồng nhiệt chào đón anh, đặc biệt vui mừng vì Tần Hoài Sơ đã đến, còn nói sẽ vào bếp nấu món gì đó thật ngon cho họ.
Thẩm Băng Đàn ngăn bà lại: "Bà ngoại, bà không cần phải để ý đâu ạ, cậu ấy chỉ đến học bù thôi, lát nữa sẽ về ngay."
Bà ngoại lại không nghe theo: "Con bé này, bạn đã tới nhà rồi, sao có thể không ăn cơm được? Các con cứ chăm chỉ học tập, lát nữa sẽ có đồ ăn."
Thẩm Băng Đàn dẫn Tần Hoài Sơ về phòng của mình, cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy đề thi ra giảng giải cho anh.
Tần Hoài Sơ nghe câu được câu không, hỏi cô: "Sao tớ vừa nghe thấy bà ngoại gọi cậu là Kiều Kiều?"
Thẩm Băng Đàn viết công thức trên giấy nháp: "Hồi còn nhỏ, sức khỏe tớ không tốt, người cũng không cao lớn nên bà ngoại đã đặt cho tớ một biệt danh. Kiều có nghĩa là cao, chỉ có bà ngoại mới có thể gọi tớ bằng biệt danh này thôi."
Tần Hoài Sơ chống cằm đến gần cô, nhướng đôi mày xinh đẹp: "Vậy sau này tớ cũng gọi cậu là Kiều Kiều được không?"
Thẩm Băng Đàn không hiểu sao mặt lại đỏ lên, cầm bút gõ công thức trên tờ giấy nháp, nghiêm mặt nói: "Cậu có nghe không hả?"
Tần Hoài Sơ ngoan ngoãn ngồi thẳng, bày ra dáng vẻ chăm chú nghe giảng như một học sinh ngoan.
Buổi tối, bà ngoại nấu một bàn đầy đồ ăn, có món bỏ gấp đôi muối, có món lại quên cho vào.
Sau khi nếm thử, bà ngoại rất áy náy nói sẽ làm lại.
Thẩm Băng Đàn ngăn cản bà, chọn ra mấy món ăn được, đặt ở bên cạnh Tần Hoài Sơ: "Bà ngoại trí nhớ không tốt, cậu cố gắng chịu đựng một chút nhé."
"Không sao hết, mùi vị nào tớ cũng ăn được."
Tối hôm đó anh ăn rất nhiều, bà ngoại không ăn bao nhiêu, chỉ quan sát anh, càng nhìn càng thích.
Ăn tối xong, Thẩm Băng Đàn đi rửa bát, bà ngoại hỏi Tần Hoài Sơ: "Kiều Kiều nhà bà không thích kết bạn, ngoại trừ Mẫn Phong chơi thân từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bà thấy con bé mời bạn học tới nhà đấy, chắc hẳn quan hệ của các con rất tốt nhỉ?"
Tần Hoài Sơ cười rạng rỡ: "Cũng được ạ, bọn cháu là bạn cùng lớp, cũng là... bạn rất thân."
"Chỉ là bạn bè thôi, không có gì hơn sao?"
Trong mắt bà ngoài tràn đầy ý dò hỏi tìm tòi, Tần Hoài Sơ dù sao tuổi vẫn còn trẻ chưa trải sự đời, bị dọa sợ hãi bật dậy khỏi bàn: "Bà ơi, chúng cháu chưa làm gì hết ạ."
Bà ngoại lại nhanh chóng đổi chủ đề, thở dài: "Kiều Kiều từ khi sinh ra chưa từng gặp mặt cha, cũng không gần gũi với mẹ, mấy năm nay bà với con bé sống nương tựa vào nhau. Sức khỏe của bà không tốt, chưa biết được một ngày nào đó sẽ chết. Đến lúc đó chỉ để con bé lại một mình trên đời, thực sự quá đáng thương."
Tần Hoài Sơ nhìn cảm xúc có chút kích động của bà cụ, lại chậm rãi ngồi xuống ghế: "Bà ngoại thân thể xương cốt khoẻ khoắn như vậy, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."
"Con người luôn phải đi đến bước đó." Trong mắt bà cụ cất giấu đầy bụng tâm sự, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ buồn bã.
Tần Hoài Sơ dừng một chút, nói: "Bà ngoại yên tâm, cháu sẽ thay bà chăm sóc Kiều Kiều, luôn đối xử thật tốt với cô ấy."
"Luôn luôn?"
Bà ngoại nhìn chằm chằm vào anh.
Tần Hoài Sơ trịnh trọng gật đầu, vô cùng chân thành lặp lại: "Luôn luôn."
Đáy mắt bà ngoại dần dần chứa ý cười, nhưng cũng không nói thêm gì.
Buổi tối Thẩm Băng Đàn tiễn Tần Hoài Sơ từ trong nhà ra, hỏi: "Trông bà ngoại rất vui vẻ, bà đã nói gì với cậu thế?"
"Bà ngoại nói sẽ gả cậu cho tớ, chờ tốt nghiệp đại học, sẽ để tớ đến cưới cậu về nhà."
Thẩm Băng Đàn vừa thẹn vừa giận, đẩy anh: "Cậu nói nhảm cái gì vậy? Rốt cuộc bà đã nói gì với cậu?"
"Cái này ấy à," Tần Hoài Sơ khom lưng, ghé sát mặt cô, "Cậu hôn tớ một cái tớ sẽ nói cho cậu biết."
"... Không nói thì thôi!"
"Quỷ hẹp hòi." Tần Hoài Sơ dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cô, "Trước kia cậu nói không yêu người học kém, bây giờ điểm số của tớ đã tiến bộ rất nhiều, cậu cũng đồng ý ở bên tớ rồi, sao không cho làm gì khác ngoài nắm tay thế? Làm gì có đôi yêu nhau nào như vậy chứ?"
Thẩm Băng Đàn liếm môi một cái, nhỏ giọng nói: "Yêu sớm không tốt, nắm tay là cực hạn rồi, còn những chuyện khác, dù thế nào cũng phải chờ sau khi thi đại học xong mới được làm."
"Được thôi." Tần Hoài Sơ gật đầu, "Dù sao cũng không còn mấy ngày nữa là tốt nghiệp cấp ba rồi, tớ chờ được."
Khi đó Tần Hoài Sơ làm sao cũng không ngờ được, Thẩm Băng Đàn thế mà lại không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cô tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn không có tin tức.
Ngay cả ngôi nhà cũ cũng bị bán đi.
...
Lúc ông Tề đi tiểu đêm tỉnh dậy, qua ánh đèn đường mờ ảo nhìn thấy Tần Hoài Sơ ngoài cổng sắt.
Ông tưởng mình bị hoa mắt, dụi dụi mắt chạy tới mở cửa: "Tần tổng, sao cậu đến mà không gọi tôi một tiếng, lão già rồi nên ngủ say quá, không nghe thấy gì cả."
Ông lại quay lại nhìn, không thấy có chiếc xe nào, có chút kinh ngạc: "Cậu đi taxi tới à?"
Tần Hoài Sơ đi vào, bật đèn trong sân lên: "Cháu bảo tài xế quay về rồi, đêm nay ở lại đây."
Ông Tề nghe vậy vội vàng nói muốn dọn phòng, nhưng bị Tần Hoài Sơ ngăn cản: "Cháu tự thu dọn là được rồi ạ."
Anh nhìn quanh một chút, "Cô ấy có thường xuyên đến đây không?"
Ông Tề gật đầu: "Có đến, thỉnh thoảng lại tới đây xem, nhưng không chịu vào trong ngồi, chỉ đứng ngoài cổng nhìn một lát rồi đi."
Trợ lý Tề trong căn phòng nhỏ nghe thấy động tĩnh liền duỗi người ra, khi nhìn thấy Tần Hoài Sơ trong sân, anh ta sửng sốt hai giây.
Tần Hoài Sơ cũng nhìn anh ta: "Sao cậu lại ở đây?"
Trợ lý Tề bước tới: "Vốn là tôi đi đưa đồ ăn cho ông nội, nhưng ông nhất quyết kéo tôi đi đánh cờ, ở lại muộn quá, tôi đành chen chúc trong phòng nhỏ với ông thôi."
Trời đã khuya nên Tần Hoài Sơ bảo ông Tề đi ngủ trước.
Bản thân anh vẫn chưa buồn ngủ nên đã rủ trợ lý Tề ngồi uống rượu trên bậc thềm trước nhà.
Ngoại trừ công việc, trợ lý Tề đều rất tùy ý trước mặt Tần Hoài Sơ: "Vậy là, khi đó anh mua căn nhà này là vì Thẩm Băng Đàn à?"
Tần Hoài Sơ không nói lời nào, xem như ngầm thừa nhận.
Trợ lý Tề lại hỏi: "Người yêu cũ à? Tại sao lại chia tay?"
Tần Hoài Sơ chống tay xuống đất, ngửa người ra sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao phía trên, tự mình cười giễu.
Tại sao lại chia tay?
"Đại khái là..." Anh nhấp một ngụm rượu, "Lúc đó, chúng tôi đều cảm thấy mình sẽ không bao giờ vượt qua được những trở ngại mà mình gặp phải trong cuộc đời. Tuổi trẻ ngông cuồng, kiêu ngạo nhưng lại mong manh, không chịu nổi một đả kích. Tôi là thế, cô ấy cũng vậy."
Editor: quattutuquat
—————
Tần Hoài Sơ đêm đó uống quá nhiều rượu, hôm sau dậy muộn.
Anh bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập và đầy lo lắng của trợ lý Tề.
Anh cau có tỉnh dậy, nhíu chặt mày không vui, nhéo mi tâm ngồi dậy: "Có chuyện gì?"
"Tần tổng, xảy ra chuyện rồi, Thẩm Băng Đàn lên hot search, anh mau nhìn đi!"
Vẻ mặt của Tần Hoài Sơ cứng đờ, cơn buồn ngủ tiêu tan hơn phân nửa.
Anh cầm lấy điện thoại ở giường đầu, ấn mở Weibo.
# Thẩm Băng Đàn đã trải qua những gì #
Đằng sau còn có một chữ "Bạo" đỏ thẫm.
Bấm vào thì thấy có người đăng lên mạng bức ảnh ký túc xá nơi cô đang sống.
Trong bức ảnh là cảnh tượng cô đang say sưa ngủ trong một căn phòng chen chúc chật chội.
Ngay sau đó đã có cư dân mạng đào ra vị trí của căn chung cư này.
Ngôi sao đang lên nổi tiếng một thời trong giới vũ đạo thế mà lại sống ở một nơi như thế này.
Ngay lập tức đã làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi, đưa Thẩm Băng Đàn lên hot search.
【 Trời ạ, con gái tôi biến mất nhiều năm như vậy, thế mà bây giờ lại sống ở một nơi thế này, tôi đau lòng quá 】
【 Rốt cuộc tiên nữ không nhiễm bụi trần đã trải qua những gì vậy 】
【 Trước đây lẽ ra cô ấy phải kiếm được rất nhiều tiền nhờ vào việc nhảy múa chứ, tại sao lại nghèo đến thế? 】
【 Đến bây giờ tôi vẫn thường xuyên xem lại video múa của Thẩm Băng Đàn, mãi mãi là tiểu tiên nữ 】
【 Tôi khóc mất, chị gái ơi đến nhà của em đi, em nhường phòng em cho chị ở 】
...
Tần Hoài Sơ vội vàng mặc áo khoác đi ra khỏi phòng, nói với trợ lý Tề: "Hạ nhiệt hot search xuống. Bức ảnh đầu tiên chắc chắn là do bạn cùng phòng của cô ấy đăng lên. Tìm ra thủ phạm, không tha cho bất cứ kẻ nào hết!"
Tài xế từ sáng sớm đã nhận được điện thoại của trợ lý Tề, lúc này đang đợi trước cổng nhà cũ.
Tần Hoài Sơ nhìn đồng hồ, đoán Thẩm Băng Đàn đã đi làm rồi, ngồi lên xe: "Đến công ty, lái nhanh lên!"
Tiến vào khu thương vụ, Tần Hoài Sơ nhìn thấy Thẩm Băng Đàn mặc quần áo công sở, đang chậm rãi đi về phía tòa nhà công ty.
"Thẩm Băng Đàn!" Anh mở cửa sổ, hét lên gọi cô, Thẩm Băng Đàn tựa hồ không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tần Hoài Sơ càng thêm lo lắng.
Yêu cầu tài xế dừng xe, anh bước nhanh về phía cô: "Thẩm Băng Đàn."
Thẩm Băng Đàn cảm giác trước mắt có một bóng đen chắn trước, nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đầy sốt ruột của Tần Hoài Sơ, cô sửng sốt một lát, sau đó tháo tai nghe ra: "Tần tổng, anh gọi tôi sao?"
Nhìn nét mặt Thẩm Băng Đàn bình tĩnh, không giống là đang giả vờ, Tần Hoài Sơ nhất thời không chắc liệu cô có biết về chuyện hot search hay không: "Em, vẫn ổn chứ?"
"Ừm, rất tốt." Thẩm Băng Đàn tiếp tục đi vào trong.
Tần Hoài Sơ đi theo cô: "Em..."
Anh ngập ngừng muốn nói lại thôi, Thẩm Băng Đàn nhìn sang: "Chắc anh muốn nói về hot search trên Weibo đúng không? Tôi biết rồi, vừa rồi trên xe buýt còn có rất nhiều người vây quanh tôi hỏi thăm tình hình đấy."
Cô nói năng nhẹ nhàng, đơn giản như đang mô tả thời tiết, Tần Hoài Sơ không biết rốt cuộc tình trạng của cô ra sao.
Thẩm Băng Đàn nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát, anh biết mà, lúc đầu tôi không nói một lời đã từ bỏ vũ đạo, còn chưa cho người hâm mộ một câu trả lời thỏa đáng. Bây giờ thành ra như này, xem như là một lời giải thích đi."
Chợt nhớ tới gì đó, cô lại thở dài: "Tối qua anh hỏi tôi khi nào thì chuyển đi, vốn dĩ tôi còn có chút do dự, hiện tại địa chỉ chung cư kia bị lộ ra, nhất định sẽ có phóng viên nằm vùng ở đó, có lẽ tôi thật sự phải chuyển đi rồi."
Không ngờ cô lại nghĩ thông suốt như vậy, thậm chí còn có thể lý trí cân nhắc đến những chuyện này.
Tần Hoài Sơ thở phào nhẹ nhõm: "Em muốn chuyển đi đâu? Có cần tôi giúp không?"
"Không cần đâu, tôi đã tìm được căn nhà vừa ý rồi." Thẩm Băng Đàn nghĩ tới căn hộ cô nhìn thấy tối qua.
Giá cả rẻ như vậy, rất dễ bị giật mất, cô phải nhanh chóng gọi điện cho chủ nhà thôi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp làm hàng xóm rồi!