Phim truyền hình 《 Vinh quang của anh 》 dự kiến sẽ bắt đầu quay vào tháng 9, Lục Thanh Hoan và Chu Nghị đảm nhận vai nam nữ chính, Kim Hi Nhược, Khương Tư Kiệt và các diễn viên chính khác.
Đây là một bộ phim chuyển thể từ một tiểu thuyết mạng nổi tiếng, fan nguyên tác đông đảo, còn chưa chính thức khởi quay thì trên mạng đã thảo luận nhiệt tình.
Lục Thanh Hoan xem xong kịch bản lại đi đọc nguyên tác, phát hiện gần như không có gì thay đổi lớn.
Quay một bộ IP lớn như vậy vừa có lợi vừa có hại, chỗ tốt là bản thân nó đã có nhiệt độ, nhưng nếu không thành công thì danh tiếng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
*IP là viết tắt của Intellectual Property (Sở hữu trí tuệ) là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim từ tiểu thuyết, game online, hoặc các ấn phẩm thương mại điện tử khác.
Một bộ IP lớn thường sẽ được đầu tư lớn, diễn viên nổi tiếng, có độ thảo luận cao.
Khi tài khoản chính thức của bộ phim tuyên bố Lục Thanh Hoan đóng vai nữ chính thì trên mạng có không ít người tỏ ra nghi ngờ, nói tuổi của chị đã quá lớn không phù hợp với hình tượng của nữ chính, chắc chắn sẽ không diễn ra được hình tượng nữ chính.
Cũng có một vài fan nguyên tác la hét nói là Lục Thanh Hoan đã phá hoại tác phẩm của họ.
Nữ chính trong truyện là một thiếu nữ mười chín tuổi, mà Lục Thanh Hoan năm nay đã hai mươi bảy tuổi.
Lục Thanh Hoan chết lặng lướt xem những lời nghi ngờ về mình trên mạng, môi mỏng mím chặt lại.
Có tin nhắn mới, chị thu hồi suy nghĩ, rời khỏi Weibo vào WeChat, mở phần ghi âm.
"Thanh Hoan, chị đi chưa ạ?" Giọng Kim Hi Nhược xuyên qua dòng điện, có chút sai lệch, nhưng rất hoạt bát.
Thật kỳ lạ, khi nghe được giọng cô ấy thì tâm trạng phiền muộn của Lục Thanh Hoan vì những lời bình luận không tốt trên mạng hòa hoãn rất nhiều, khóe môi hơi cong, giữ nút ghi âm: "Chuẩn bị xuất phát, hẹn gặp lại."
Kim Hi Nhược lại gửi ghi âm đến: "Xe em đưa đến cửa hàng 4S bảo trì rồi, chị có thể tiện đường ghé chở bọn em không?"
Lục Thanh Hoan nhắn lại cho cô ấy một chữ "Được".
Hai mươi phút sau gặp mặt.
Trợ lý của Kim Hi Nhược, Tiểu Phác ngồi phía trước, Lục Thanh Hoan giúp cô mở cửa sau, chờ cô lên xe lại hỏi: "Xe em làm sao vậy?"
"Đừng nói nữa." Kim Hi Nhược sửa lại mái tóc bị gió thổi rối, nói: "Hôm Tết Trung Thu, em muốn đi siêu thị mua chút rau thịt về làm đồ ngon tự khao mình, sau đó có người tông vào xe em, làm xe em hỏng mất."
Lục Thanh Hoan chấn động, ánh mắt nhanh chóng quét toàn thân cô, hỏi: "Em không sao chứ?"
"Chỉ là va chạm từ phía sau và đâm vào cản xe, em không sao cả."
Thấy cô nói nhẹ nhàng như thế, không giống như có chuyện, Lục Thanh Hoan thở phào, đổi chủ đề: "Em biết nấu ăn à?"
Kim Hi Nhược nhướng đôi mày thanh tú, đắc ý dào dạt nói: "Mười sáu tuổi em đã ra riêmg, toàn tự túc, tự mình nấu cơm.
Không phải em khoác lác đâu nhưng em nấu hơi bị ngon đấy."
"Vậy......!Có cơ hội mở mang tầm mắt một chút không?"
"Được chứ, khi nào có thời gian em sẽ làm cho chị ăn!" Giọng điệu Kim Hi Nhược nhẹ nhàng, dừng một chút, muốn nói lại thôi nói: "Tết Trung Thu em vốn tính mời chị đấy."
"Mời chị?"
"Vâng.
Nhưng em thấy chị đăng lên vòng bạn bè, thấy chị với bạn bè cùng đón Trung thu nên em không tìm chị nữa."
Đêm Trung thu Lục Thanh Hoan cùng vài người trong đoàn và bạn bè đi ăn, vừa ăn vừa nói chuyện công tác, không tính là chúc mừng.
Nhưng có người cùng đón Trung thu với chị, thì chị vẫn thấy rất vui.
So sánh như thế thì Kim Hi Nhược là một người Hàn Quốc, cô độc đón Trung thu ở nơi đất khách quê người, xe còn bị va chạm, thật là thê lương.
Không thấy sự mất mát trên mặt đối phương, không biết là giấu kỹ hay là thực sự không để bụng nữa.
Lục Thanh Hoan xúc động trong lòng, nghĩ nghĩ, nói: "Sau này muốn tìm chị khi nào cũng được.
Nếu chị biết em cũng ở một mình thì hôm đó đã gọi em ra cùng bọn chị......!Em sao vậy?"
"Không sao ạ." Kim Hi Nhược vội cúi đầu, dùng mái tóc dài che khuất mặt mình, giơ tay chùi mắt, nói: "Hình như là lông mi rơi vào mắt rồi."
"......"
Khi cô ngẩng đầu lên, Lục Thanh Hoan phát hiện mắt cô có hơi đỏ, không biết là xoa mạnh quá hay vì lý do khác.
"Em không sao chứ?" Lục Thanh Hoan cẩn thận hỏi.
Kim Hi Nhược nhếch môi, cười như không cười, thấp giọng nói: "Bỗng dưng nhớ nhà."
Lục Thanh Hoan đã hiểu, vỗ vỗ lưng cô, nói: "Có thời gian thì về thăm nhà."
Kim Hi Nhược lại lắc đầu, u buồn nơi đáy mắt được thay bằng sự kiên định, nghiêm túc nói: "Em đã từng thề là nếu không đạt được thành tích ở Trung Quốc thì quyết không về."
Lục Thanh Hoan im lặng.
Nhìn dáng vẻ này của cô ấy khiến Lục Thanh Hoan không khỏi nhớ tới bản thân bướng bỉnh của lúc trước, có hơi thất thần.
Các diễn viên chính được gọi đến để thống nhất chụp ảnh tạo hình, Lục Thanh Hoan và Kim Hi Nhược tới sớm.
Trang điểm thay quần áo xong, những diễn viên khác còn chưa tới, Kim Hi Nhược gặm táo, tung tăng đi tìm Lục Thanh Hoan.
Nhìn thấy tạo hình của Lục Thanh Hoan, ánh mắt Kim Hi Nhược sáng lên, nói: "Nhìn chị đáng yêu thế kia, không đúng, là tuổi trẻ! Rõ ràng là rất trẻ, vậy mà trên mạng có người dám nói chị không thích hợp."
Nhân vật Lục Thanh Hoan đóng là một nữ thần trong làng Esports, chị mặc đồng phục thi đấu, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm thoải mái nhẹ nhàng, nhìn trẻ hơn tuổi thật vài tuổi.
Mà Kim Hi Nhược lại mang quần áo học sinh, tóc đen thẳng mượt, mái bằng che khuất lông mày, đôi mắt vừa to vừa sáng, hoạt bát linh động.
Cách ăn mặc của Kim Hi Nhược mới thật sự là phù hợp với vai diễn, Lục Thanh Hoan cảm thấy bản thân chỉ đang giả vờ trẻ trung, nhưng vì vai diễn mà, không có biện pháp.
Lục Thanh Hoan bắt lấy câu nói cuối của cô ấy, hỏi: "Sao em biết có người trên mạng nói chị không thích hợp, không phải em không dám dùng Weibo sao?"
Kim Hi Nhược gặm táo răng rắc, hơi nâng cằm, nói: "Trước kia không dám, sau khi nghe chị nói xong thì em dám rồi."
"Sao?" Lục Thanh Hoan nói chuyện với cô ấy rất nhiều, trong chốc lát không nghĩ ra cô ấy đang nhắc tới chuyện gì, lộ vẻ nghi hoặc.
"Là chị nói với em, có người mắng chứng tỏ em đã diễn thành công đó." Kim Hi Nhược mở to mắt, nói cường điệu: "Những cư dân mạng đó cố chấp thật đấy, 《 Vợ cũ 》 phát sóng từ năm ngoái rồi, mà đến giờ bọn họ vẫn còn mắng em!"
"Có phải giận lắm không?"
"Siêu giận!" Kim Hi Nhược vỗ đùi, nói: "Tức giận đến mức em suýt ném điện thoại đi đấy.
Sau đó em nghĩ ra một biện pháp, không giận nữa."
Lục Thanh Hoan rất hứng thú, hỏi: "Biện pháp gì?"
"Em báo cáo toàn bộ những người mắng em, sau em cũng mắng nhân vật cùng bọn họ, bọn họ đều nói em điên rồi ha ha ha ha!"
Lục Thanh Hoan vốn không cảm thấy buồn cười mấy, nhưng lại bị dáng vẻ vô tâm vô phế của cô chọc cười, nói: "Khi chị gặp tình trạng giống em, cũng không có tâm lý tốt như em đâu."
Kim Hi Nhược biết chị không nói dối, chỉ là hơi không phục, nói: "Chị lớn tuổi hơn em nhưng lại ra mắt không sớm bằng em.
Mười lăm tuổi em đã tham gia một cuộc thi âm nhạc, mười sáu tuổi đã ra mắt với tư cách là thức tập sinh, em còn là tiền bối của chị đó nha."
Lục Thanh Hoan quay bộ phim đầu tay khi chị hai mốt tuổi, nếu tính vậy thì đúng là Kim Hi Nhược ra mắt sớm hơn chị một năm.
Đột nhiên không thể phản bác, Lục Thanh Hoan ôm quyền, nói: "Xin chào tiền bối, vãn bối thất lễ."
"Không có việc gì không có việc gì, tiền bối rộng lượng không so đo cùng chị." Kim Hi Nhược cười hì hì gặm táo, nhíu mày, nói: "Táo này sao càng ăn càng chua thế nhỉ."
"Em còn ăn à, son môi dính hết lên răng của em rồi kìa." Lục Thanh Hoan chỉ vào miệng cô nói.
Kim Hi Nhược "A" một tiếng, quay đầu soi gương, nhìn thấy răng cửa dính vết son nên cô bèn dùng lưỡi liếm sạch, chép chép miệng, nói: "Hơi đắng."
Lục Thanh Hoan cứ nghĩ cô sẽ tìm khăn giấy, không ngờ cô lại nuốt luôn, trêu chọc: "Em đói cỡ nào mà son môi cũng ăn vậy."
Kim Hi Nhược nhìn chị, nói: "Bữa sáng chỉ ăn một quả táo, chắc chắn là đói rồi."
Nữ nghệ sĩ vì giảm béo thì luôn luôn không từ thủ đoạn, Lục Thanh Hoan không tỏ ý kiến, cằm nhếch về phía quả táo trên tay cô ấy, nói: "Ăn nhanh đi."
"Không muốn ăn nữa." Kim Hi Nhược thấy dạ dày hơi khó chịu, muốn đợi chụp ảnh tạo hình xong mới ăn tiếp.
Cô đưa quả táo chưa ăn hết cho trợ lý, không để ý thấy dây điện của máy sấy tóc trên mặt đất vừa chưa được rút, mới vừa bước được một bước thì mắt cá chân bị dây điện quấn lấy, lảo đảo, mắt thấy sắp té ngã.
Biến cố xảy ra quá nhanh, Lục Thanh Hoan vô thức vươn tay đỡ cô ấy, chỉ là lực đánh quá mạnh nên lưng đập vào bàn trang điểm ở phía sau
"Ưm --"
Có thứ gì đó rơi xuống từ bàn trang điểm kèm theo tiếng "cạch".
Kim Hi Nhược như bị điểm huyệt, cô ngơ ngác mở tỏ hai mắt, nhìn gương mặt đột nhiên bị phóng đại trước mắt, cảm thụ xúc cảm khác thường từ đôi môi, đầu óc hỗn loạn, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Phim thần tượng thường xuyên xuất hiện cảnh này: Nữ chính sơ ý té ngã, nam chính kịp thời đỡ lấy cô ấy, sau đó hai người hôn nhau.
Khi Kim Hi Nhược quay 《 Sự quyến rũ của vợ cũ 》 cũng có cảnh này, lúc quay cô còn thầm phỉ nhổ, đầu óc biên kịch có phải bị hỏng rồi không, sao lại viết kịch bản não tàn quá vậy? Trong thực tế sao lại xảy ra chuyện đó được.
Nhưng mà, hôm nay cảnh tượng đó đã xảy ra trên người cô!!!
Kim Hi Nhược phản ứng chậm, kinh hoảng thất thố đẩy người đỡ cô ra, vẫn chưa hoàn hồn: "Em......"
Lục Thanh Hoan cũng không dự đoán được sẽ xảy ra chuyện bất ngờ đó, đôi môi mềm mại thơm tho của cô gái đè lên môi chị, dính lấy son môi, màu son không đều.
Đầu óc Lục Thanh Hoan trống rỗng vài giây, quên mất nơi đau nhức ở eo vì động vào góc bàn, nhìn Kim Hi Nhược đỏ mặt co quắp ở đối diện mà ngẩn người.
"Hai người không sao chứ?" Salsa nghe thấy tiếng động nên vội chạy tới hỏi.
Trợ lý Kim Hi Nhước nhặt quả táo dưới đất lên, dùng tiếng Hàn nói gì đó với Kim Hi Nhược.
Kim Hi Nhược như là không nghe thấy, lúng túng nói: "Xin lỗi chị Thanh Hoan, em......!Làm đau chị rồi sao?"
Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn.
Lục Thanh Hoan nhanh chóng đè cảm xúc kỳ lạ xuống đáy lòng, ra vẻ bình tĩnh cười cười, nói: "Không có việc gì."
"Cốc cốc cốc --"
Nhân viên công tác đẩy cửa tiến vào, nói: "Chị Thanh Hoan, Hi Nhược, những người khác đều tới rồi, đạo diễn gọi mọi người ra chụp ảnh."
"Tôi biết rồi, chúng tôi đi ngay đây." Salsa nói với người nọ.
Chuyên viên trang điểm đi tới nói: "Tô son lại nào."
Kim Hi Nhược vô thức nhìn Lục Thanh Hoan, phát hiện son trên môi chị hơi phai, nghĩ đến nụ hôn ngoài ý muốn vừa rồi......!Xấu hổ không thôi.
Bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Lục Thanh Hoan, cô giật thót trong lòng, giống như bị bỏng vội dời tầm mắt, nói: "Tô lại cho chị Thanh Hoan trước đi, tôi đi rửa tay đã."
Ánh mắt Lục Thanh Hoan không chịu khống chế đảo qua đôi môi căng mọng kia, thản nhiên "Ừm" một tiếng
Kim Hi Nhược gần như chạy trối chết.
Trên môi có mùi táo thoang thoảng, vị ngọt đọng lại rất lâu không chịu phai đi.
Nhìn bóng lưng hốt hoảng rời đi của cô, cảm xúc kỳ lạ trong lòng Lục Thanh Hoan lại trào dâng, không nói rõ, đoán không ra..