Editor: Lăng
Mạc Hạm đỗ xe ở một chỗ kín đáo, đứng đây nói chuyện hoàn toàn không cần sợ người khác thấy hay nghe được.
Trong không gian nhỏ bé này, đèn xe có vẻ rất sáng, sáng tới mức làm người ta khó có thể thích ứng, còn có chút nóng nữa.
Quý Thiển Ngưng hắng giọng một cái, nói: "Có chuyện gì thì chị nói mau đi."
Mạc Hạm không nhanh không chậm: "Chờ chị bật điều hòa đã."
"......"
Sau khi bật điều hòa xong, Mạc Hạm cởi đôi cao gót siêu cao kia ra, hỏi cô: "Em mới đi đâu về vậy?"
Hoá ra đợi cả buổi là muốn tâm sự với cô thật sao?
Quý Thiển Ngưng cảm thấy Mạc Hạm là đang muốn câu giờ, đang muốn bỏ đi, nhưng lúc chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền cười rộ lên một cách ngọt ngào, chỉ vào ánh trăng bên ngoài: "Đêm nay trời đẹp như vậy, đương nhiên là đi hẹn hò rồi."
Hai tay Mạc Hạm tùy ý đặt lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô diễn kịch: "Hẹn hò mà phải mang hai bóng đèn theo sao?"
"Bóng đèn gì?" Nhất thời Quý Thiển Ngưng không hiểu chị đang nói gì.
Mạc Hạm hơi cười nhạt, nói: "Lúc em xuống xe chị thấy rõ rồi, ngoại trừ Lục Thanh Hoan ra thì dãy trước còn hai người nữa."
"......" Quý Thiển Ngưng cảm giác mình bị chơi, mặt đỏ lên, nói: "Thấy được rồi mà chị còn hỏi?!"
"Nghĩ là em nói thật, ai dè lại nói dối." Mạc Hạm nhìn cô chằm chằm, hé môi, từ từ nói: "Em mở miệng ra đi......"
Miệng cô bị làm sao?
Quý Thiển Ngưng bị chị nhìn đến mức tự cảm thấy trong miệng mình có gì, xoay đầu muốn tìm gương soi, không ngờ Mạc Hạm đột nhiên duỗi tay tới, ngón tay cái cọ qua môi cô một cái.
"Chị!"
Mạc Hạm thay đổi vẻ lười nhác, oán hận nói: "Cái miệng này của em chỉ giỏi lừa gạt người khác, báo hại chị suýt nữa đã tin em rồi.
Như thế nào, chẳng lẽ chị nói oan cho em?"
Quý Thiển Ngưng "Phì phì" ba tiếng liền, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Chị vừa cởi giày ra xong liền sờ môi tôi là sao!"
Vẻ mặt Mạc Hạm trở nên cứng đờ, nhìn bàn tay của chính mình, lại liếc nhìn môi cô, lúng túng nói: "Chị xin lỗi......!Chị quên mất."
Quý Thiển Ngưng rút một tờ khăn giấy ra, dùng sức chà môi, thẹn quá hóa giận mà nói với chị: "Không muốn nói chuyện với chị nữa."
Cô muốn xuống xe, lại phát hiện Mạc Hạm tiếp tục khóa trái cửa lần nữa, liền tức giận mà trừng chị một cái: "Chị khóa cửa làm gì!"
"Cái này còn không rõ sao? Để tránh trường hợp chị chưa nói hết lời mà em đã muốn chạy đó."
Quý Thiển Ngưng cảm thấy buồn cười trước những lời hợp tình hợp lý này của chị, lại ngồi xuống lần nữa, đáp: "Được được được, chị nói đi.
Tôi lừa chị cái gì?"
"Em nói là em hẹn hò với Lục Thanh Hoan, em còn nói em thích cô ấy, em lừa chị."
Sao chị lại phát hiện ra? Sự cảnh giác trong lòng Quý Thiển Ngưng đột nhiên tăng cao, bị vạch trần còn phải giả vời trấn định, đáp lại: "Thích thì nói là thích, có gì mà phải lừa chị? Chị buồn cười quá."
Mạc Hạm so cô còn bình tĩnh hơn: "Là cô ấy theo đuổi em, hay là em theo đuổi cô ấy?"
"Chuyện này thì liên quan gì tới chị?"
"Là không có quan hệ, hay là không dám nói?"
"......!Tôi theo đuổi chị ấy.
Chị có ý kiến?"
Mạc Hạm thấy cô cố ý lộ chiếc răng nanh nhỏ, dừng một chút rồi nói: "Không dám.
Nhưng mà chị có thể giúp em nha."
"Giúp tôi cái gì?" Quý Thiển Ngưng dựa sát vào ghế, nhìn chị bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Em cho chị số điện thoại của Lục Thanh Hoan đi, chị giúp em nói với cô ấy là em thích cô ấy cho."
Quý Thiển Ngưng trợn mắt há hốc mồm.
Này......!Trời ơi cái quần què gì zậy?
Đáy mắt Mạc Hạm hiện lên một mảnh tinh quang, cong cong khóe môi, nói: "Em chưa nói với cô ấy sao? Là không dám, hay đơn giản là không thích?"
Bây giờ Quý Thiển Ngưng mới hiểu ra là mình bị chị đưa vào tròng rồi, dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh lại vẻ mặt, cứng rắn nói: "Đây là chuyện giữa tôi và chị ấy, không liên quan gì tới chị."
Cô muốn lấy chìa khóa xe, lại bị Mạc Hạm giữ chặt tay: "Còn chưa nói xong, gấp cái gì? Hay là em sợ nói nhiều thì bị lộ sơ hở?"
"Tôi không muốn nghe chị nói nhảm nữa." Quý Thiển Ngưng không màng hình tượng gào to: "Không buông là tôi cắn nữa đó!"
Mạc Hạm không né không tránh, cũng không buông tay, chỉ là dùng một loại ánh mắt khó hiểu mà nhìn cô.
Bây giờ Quý Thiển Ngưng lại không dám cắn nữa.
"Hôm đó sau khi rời đi, chị đã suy nghĩ rất lâu." Ánh mắt sâu thẳm của Mạc Hạm khóa chặt cô, "Em nói em chỉ xem chị như bạn tình, một chữ chị cũng không tin."
"......" Vì sao không tin? Chẳng lẽ là lúc cô nói có thái độ không đúng sao?
Mạc Hạm chậm rãi buông tay ra, vẫn quan sát thái độ của cô: "Nếu coi chị như bạn tình, thì lẽ ra em đã không block chị mà sẽ lưu số điện thoại lại, khi nào cần thì a lô chị nha."
Quý Thiển Ngưng thiếu chút nữa là phun ra một búng máu, nghẹn họng: "Tôi chán rồi, muốn đổi người có được không?"
Sắc mặt Mạc Hạm lập tức đen như đáy nồi: "Em còn muốn tìm ai, Lục Thanh Hoan?"
"Chị nhục mạ chị Thanh Hoan!"
"Hừ, chị chỉ nói cô ấy một câu em liền kích động như vậy, thế mà lúc em làm nhục chị lại vui vẻ thoải mái quá nhỉ."
"......" Quý Thiển Ngưng bị một câu nói của chị làm cứng họng, có chút chột dạ, lại có chút khó chịu, "Tôi không hề có ý làm nhục chị, chỉ là có đôi khi nóng nảy sẽ buông lời không hay."
"Chẳng lẽ không phải cậy sủng sinh kiêu sao?"
Quý Thiển Ngưng hô hấp căng thẳng, cứ như là gặp quỷ, hỏi chị: "Chị nói bậy gì đó?!"
"Em rõ ràng biết......" Mạc Hạm hơi dừng, "Chị thích em, để ý em, cho nên em mới dám không kiêng nể gì.
Không phải sao?"
"........................"
Lúc này Quý Thiển Ngưng cứ như mới bị sét đánh trúng, đầu óc cô vang ong ong, bên trong bị nhét đầy bởi vô số dấu chấm hỏi, còn có một giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại: Mạc Hạm thích mình?
Mạc Hạm sao có thể thích cô được!
Quý Thiển Ngưng thật lâu mới tìm lại giọng nói của mình: "Chị nói đùa gì kỳ quá vậy?"
Mạc Hạm nhíu mày: "Chị sẽ không đem tình cảm của mình ra đùa giỡn."
Cổ họng Quý Thiển Ngưng căng cứng, nói: "Vậy thì chị điên rồi."
"Chị rất tỉnh táo." Mạc Hạm chậm rãi nói: "Chị có nhiều fans như vậy, những năm gần đây chủ động nhào vào lòng chị thì vô số, mặt đẹp hơn em, dáng đẹp hơn em nhiều lắm, kể không hết."
"......" Bây giờ đang tỏ vẻ ghét bỏ cô đó hả?
"Chị mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không có khả năng bởi vì một phút hứng thú mà ôm một con sâu rượu về nhà, còn lên giường với người ta."
Quý Thiển Ngưng biết Mạc Hạm mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng......!
Không đúng, khẳng định là đã xảy ra vấn đề nào đó.
Một ngón tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối mặt với chị.
Mạc Hạm nhìn vào mắt cô, chị nói: "Lúc ấy đôi mắt của em rất sạch sẽ, lại rất nhiệt tình, làm chị cảm thấy rất thoải mái, rất thích.
Em ngoan lắm, hỏi gì cũng đáp, không hề giấu giếm chị điều gì.
Một mỗi câu em nói đến bây giờ chị vẫn còn nhớ rõ."
Quý Thiển Ngưng cảm thấy khó chịu, ngắt lời chị: "......!Đừng nói nữa."
"Lần đầu tiên làm, em đã khóc." Mạc Hạm càng muốn nói: "Chị cứ nghĩ là vì em thấy đau, muốn dừng lại.
Không nghĩ tới là em lại ôm chặt chị, luôn miệng gọi tên chị."
"......" Lần đầu tiên làm chuyện đó đúng là Quý Thiển Ngưng đã khóc, khóc nhiều tới mức cô có gọi tên Mạc Hạm hay không cô cũng không rõ nữa.
Khóe mắt Mạc Hạm có một nốt ruồi lệ chí, cứ như là giọt lệ vậy.
Tay chị nâng niu cằm cô, giống như là sợ doạ đến cô, nhẹ giọng: "Cho nên khi em nói chỉ muốn chơi chị, coi chị như là bạn tình, chị thật sự không tin."
"Tôi......"
Mạc Hạm che miệng cô lại: "Chị không muốn nghe những lời dối trá đó của em nữa."
"......"
"Quý Thiển Ngưng, em nghe cho kỹ đây." Mạc Hạm gằn từng chữ một mà nói: "Từ hôm nay trở đi, chị chính thức trở thành người theo đuổi em."
"......"
Quý Thiển Ngưng như cái xác không hồn mà về tới chung cư.
Khương Ấu Na đang nằm trên sô pha ở phòng khách xem kịch bản, nghe được thấy tiếng động liền nhìn qua: "Về rồi hở?"
"Ừ."
"Ký hợp đồng rồi à?"
"Ừ."
"Ký rồi mà sao không vui gì hết vậy?" Khương Ấu Na nghi ngờ: "Hay là đãi ngộ không tốt?"
"Không phải." Quý Thiển Ngưng tới dép cũng không muốn thay, không chút sức lực mà trả lời: "Có chút mệt.
Cậu cứ xem kịch bản đi, mình đi tắm"
Sau khi vào phòng cô lại không muốn làm gì cả, đèn cũng không cũng không mở mà cứ nằm ở trên giường ngây người trong bóng tối, nhớ lại những lời Mạc Hạm nói lúc nãy, nhớ tới những chuyện kiếp trước.
Lúc mới vừa kết hôn, Quý Thiển Ngưng vẫn luôn cảm thấy rất không chân thật, thường xuyên hỏi Mạc Hạm một ít vấn đề ngốc nghếch như: "Vì sao chị lại muốn kết hôn với em?"
Mạc Hạm có đôi khi sẽ trả lời rất không đứng đắn: "Vì để có thể ngủ với em một cách danh chính ngôn thuận."
Có đôi khi lại quá mức đứng đắn: "Vì chăm sóc em."
Hai chữ "chăm sóc" này làm Quý Thiển Ngưng vô cùng cảm động, nhưng cũng vô cùng chua xót.
Cô thường xuyên tưởng tượng, nếu như mình không cứu Mạc Hạm, nếu không bị bỏng đến vậy thì Mạc Hạm liệu có còn muốn kết hôn với mình không?
Cô chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Trừ bỏ trách nhiệm, chị có thích em chút nào không?"
Mạc Hạm chưa bao giờ chịu nói thẳng, luôn luôn đẩy ngược về phía cô: "Em không cảm nhận được sao?"
Quý Thiển Ngưng vì vậy mà lại suy nghĩ miên man.
Sau khi kết hôn, Mạc Hạm đối với cô rất tốt, so với cha mẹ đẻ còn tốt hơn, chỉ là chưa bao giờ nói thích cô, cũng không nói tiếng yêu nào.
Mạc Hạm không thích nói chuyện yêu đương, còn cô sau khi bị thương lại càng tự ti nhu nhược, sợ hỏi nhiều sẽ bị chị chán ghét, dần dà cũng cũng không hỏi nữa.
Kiếp trước Mạc Hạm là người rất lạnh lẽo, hệt như băng sâu mười thước vậy, cô ở bên cạnh mười năm cũng không khiến tảng băng đó tan ra chút nào.
Một đời này Mạc Hạm lại nói rõ ràng với cô: Chị thích em, chị muốn theo đuổi em.
Rốt cuộc là cô đầu thai nhầm chỗ rồi, hay là......!
"Tèo tèo téo teo ——"
Âm thanh thông báo tin nhắn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Quý Thiển Ngưng sờ soạng một hồi mới tìm thấy điện thoại, vừa mở khóa thì thấy có một tin nhắn đến từ số lạ: "Chị về rồi nè."
Chị nào?
Nửa phút sau người nọ lại nhắn tiếp: "Đây là số mới của chị, không được phép block nữa."
Quý Thiển Ngưng ngơ ngác vài giây mới phát hiện đây là Mạc Hạm.
Đột nhiên tim cô đập nhanh hơn, nhanh chóng bật dậy, cô muốn tìm hiểu cho ra nhẽ điều mình nghi ngờ bấy lâu, nghĩ vậy liền nhắn: "Chị bị người ta đoạt xá, hay là trùng sinh?".