Xung quanh cãi cọ ồn ào, chỉ có bên này là an tĩnh đến quỷ dị.
Lực đạo đang ôm cô chợt rút ra, khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy giờ phút này lại trắng bệch như tờ giấy, cơ thể liên tục run rẩy, ngã quỵ xuống.
Lục di thái theo phản xạ ôm lấy cơ thể Từ Viện Viện, sờ lên vai đối phương liền cảm nhận được một mảnh ấm nóng.
Cô giơ bàn tay dính đầy máu tươi đó lên, kinh ngạc mà nhìn cô gái đang thoi thóp ở trong lòng mình, khẽ nhếch miệng, lại phát không ra được âm thanh nào.
"Cắt --"
Một cảnh diễn với hơn 20 diễn viên, chia làm ba cảnh, quay từ 9 giờ đến 12 giờ, NG vô số lần, rốt cuộc hạ màn viên mãn
Toàn bộ diễn viên và ê - kíp đều kiệt sức, đạo diễn tuyên bố nghỉ ngơi tại chỗ một giờ.
Mạc Hạm đỡ Quý Thiển Ngưng đang ngã trên mặt đất dậy, nói: "Khá tốt, Từ Viện Viện quê mùa bị em diễn thành cô ngốc ngây thơ rồi."
Có thể được Mạc Hạm khen diễn xuất là một hiện tượng hiếm có khó tìm đó nha.
Bên cạnh không có ai nên Quý Thiển Ngưng cũng lười giả vờ khiêm tốn, hắng hắng giọng, nói: "Không có, chị mới lợi hại, chị thật sự là diễn gì ra đó."
"Cảm ơn vì đã khích lệ."
"Ai khen chị đâu." Quý Thiển Ngưng trợn mắt trắng, nói: "Chị thật sự rất thích hợp diễn nữ lưu manh đó,"
Trong phim, ánh mắt của người nào đó đùa giỡn Từ Viện Viện, giọng nói cùng động tác không cần quá thuần thục, nào phải là đang đóng phim đâu, rõ ràng là dùng bản chất để diễn mà!
Mặt Mạc Hạm cứng đờ, ngay sau đó vui vẻ cười rộ lên, nhìn thẳng vào cô mà nói: "Đã lâu rồi không được nghe em dùng giọng điệu này nói chuyện với chị.
Tốt ghê."
"......" Người cứng giờ bây giờ lại là Quý Thiển Ngưng.
Cũng may là lúc này nhân viên công tác đã đi tới, bảo Quý Thiển Ngưng đi thay đồ, thuận tiện giúp giúp cô rửa sạch túi máu giả bị bắn ở trên người.
Mạc Hạm nhìn lỗ máu trên vai phải Quý Thiển Ngưng, tuy biết đó là giả, nhưng mà thị giác cùng nội tâm vẫn bị chấn động, chị muốn đuổi theo.
"Chị Hạm, chị cũng đi rửa một chút đi, để lâu thì khó giặt sạch lắm." Nhân viên công tác lại nhắc nhở nàng nói.
Mạc Hạm thu hồi tâm trí, nói: "Được."
Tối nay tất cả mọi người đều có cảnh diễn đêm, hơn nữa tất cả đều là quần diễn.
Đạo diễn yêu cầu người chuẩn bị đồ ăn ăn khuya.
Quý Thiển Ngưng ăn mấy cái sủi cảo, ngáp liên tục, thiếu điều ôm chén mà ngủ.
Cố Tâm Mỹ giúp cô lấy ghế nằm, lấy chén trong tay cô, nói: "Ngủ tạm một giấc đi."
Lúc nằm xuống, Quý Thiển Ngưng nhịn không được mà than thở ra tiếng.
Nhớ trước đây lúc cô quay《 Mê vụ 》, vì chỉ là một vai phụ không quan trọng gì nên đoàn phim cũng không thèm chuẩn bị ghế nằm cho cô.
Cô trong《 Dương thành phong vân 》 vẫn là diễn nữ phụ, nhưng mà cảnh diễn so với trong《 Mê vụ 》 thì nhiều hơn rất nhiều, rốt cuộc cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ giống những vai chính khác rồi.
Trong phút chốc Quý Thiển Ngưng có cảm giác khổ tận cam lai, ôm chăn ấm áp dễ chịu rồi nhắm mắt lại.
Ghế nằm thoải mái, chăn ấm áp, hơn nữa cơ thể lại mỏi mệt nên chưa đến mười giây thì Quý Thiển Ngưng đã ngủ rồi.
Nhưng mà cô ngủ không ngon lành gì cả.
"Em không thể chết được, em vẫn chưa lên Cục Dân Chính lấy giấy ly hôn với chị mà, em không thể cứ vậy mà rời đi được!"
"Chị sai rồi, chị không nên đồng ý ly hôn với em, xin em đừng bỏ chị mà."
"Chị không cho phép em chết, chị nhất định sẽ em cứu ra!"
......
Kỳ lạ, giọng này sao giống của Mạc Hạm quá vậy?
Mưa to tầm tã che khuất tầm mắt khiến Quý Thiển Ngưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo lung lay ở phía trước, cô muốn đi lên phía trước để nhìn rõ hơn một chút.
"Rầm rầm" một tiếng, một tiếng sấm vang lên giữa trời
Quý Thiển Ngưng bị hoảng sợ, chưa kịp hoảng hồn thì một tảng đá rất lớn lăn xuống dưới đã chặn bước chân cô lại.
Cô muốn vượt qua tảng đá đó, cảm giác như dưới tảng đá có thứ gì đó, ngồi xổm xuống, cố gắng đẩy tảng đá ra, phát hiện hóa ra ở phía dưới lại có một người!
Cô lấy hết can đảm để cúi xuống nhìn, trong đầu "Ong" một tiếng, té ngã trên mặt đất.
Quý Thiển Ngưng bật dậy, động tác quá lớn khiến chăn rớt trên mặt đất.
Cô đang muốn nhặt lên thì một bàn tay so với cô lại hơn một bước nhặt chăn lên.
Ánh mắt cô dại ra nhìn về phía bàn tay rồi thấy gương mặt của người nọ, trước mắt tối sầm, còn nghĩ là đang ở trong mơ.
Mạc Hạm rũ rũ bụi đất trên chăn, lại đắp chăn lại cho cô, chị như tắm mình trong gió xuân mà nói: "Đạo diễn còn chưa kêu bắt đầu quay, em có thể ngủ thêm một lát đó."
Quý Thiển Ngưng mở to mắt, nhìn gần khuôn mặt tấc quen thuộc trong gang, ma xui quỷ khiến mà vươn tay.
Bàn tay lạnh như băng chạm lên da mặt khiến Mạc Hạm run lập cập, nhìn cô đầy nghi ngờ: "Thiển Ngưng?"
Thần trí Quý Thiển Ngưng lập tức bị cảm giác chân thật cùng giọng nói này kéo về, cô muốn thu tay lại thì bàn tay ấm hơn tay cô của Mạc Hạm đã đặt lên mu bàn tay cô.
"Em lạnh à?" Mạc Hạm dịu dàng cô, âm thanh nhẹ như lông hồng.
Quý Thiển Ngưng tỉnh táo lại thì không quen việc chị chạm vào cô, chỉ cảm thấy da tay nóng bỏng người, dưới tình thế cấp bách buột miệng thốt ra: "Có người tới."
Mạc Hạm chần chờ một chút, buông tay cô ra, nhìn chung quanh, phát hiện căn bản là không ai tới đây liền ý thức được là mình bị lừa, bất đắc dĩ bật cười.
Quý Thiển Ngưng giấu bàn tay không nghe lời xuống chăn, nhìn một vòng cũng không thấy Cố Tâm Mỹ, đoán chắc chắn là lại bị Mạc Hạm đưa đi chỗ khác rồi.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi ai kia không biết xuất hiện từ khi nào: "Chị không ở phòng nghỉ chuyên dụng mà chạy tới nơi này làm gì?"
Mạc Hạm nhìn cô chăm chú, nói: "Nhìn em đó."
"......" Quý Thiển Ngưng bị quả penalty này của chị làm đầu choáng mắt hoa, ổn định tâm trí, cục súc: "Nhìn xong rồi thì đi đi."
"Trừ việc nhìn em thì còn có một chuyện rất quan trọng nữa."
Quý Thiển Ngưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chị, tưởng là liên quan tới chuyện đóng phim, ngồi thẳng lưng, hỏi: "Chuyện gì?"
"Chuyện về tên CP của chúng ta đó."
"Cái gì???" Quý Thiển Ngưng không theo kịp tiết tấu của chị.
"Chị cũng vừa mới phát hiện thôi." Mạc Hạm vô cùng phấn khởi mà nói: "Lục di thái mà chị diễn tên Tư Âm, cùng vai Từ Viện Viện của em có thể kết thành Nhân duyên đó, có phải là rất khéo không?"
Quý Thiển Ngưng cảm thấy như là chưa tỉnh, cô nhìn Mạc Hạm, người đặc biệt chạy tới tìm cô để thảo luận tên CP bằng vẻ mặt kiểu gặp quỷ, nhìn hồi lâu, cuối cùng chỉ nặn ra được mấy chữ: "Chị đúng là rảnh quá mà."
"Chị cảm thấy Nhân duyên so với Ma kỉ hay là Tịch mịch đều dễ nghe hơn đó." Mạc Hạm tràn đầy chờ mong mà nhìn cô.
Quý Thiển Ngưng chịu không nổi ánh mắt như vậy, quay đầu đi, giọng điệu lạnh lùng: "Mặc kệ là có dễ nghe hay không thì tôi cũng muốn ghép CP với chị.
Tôi còn muốn nghỉ ngơi, xin chị đừng có làm phiền tôi nữa."
Mạc Hạm thấy cô nằm xuống, còn cố ý đưa lưng về mình, hơi há miệng muốn nói gì đó nhưng lại khép lại.
Quý Thiển Ngưng lại ngủ không được.
Cô biết là Mạc Hạm không có đi, thậm chí có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực đó đang nhìn mình chằm chằm, tâm trạng đầy rắc rối phức tạp.
Chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng trong giấc mơ đó lại hiện lên trước mắt, làm cô hãi hùng khiếp vía.
Cô quấn chặt chăn, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào một chỗ, tự nói: "Tôi gặp ác mộng."
Mạc Hạm không nghĩ tới cô sẽ lên tiếng, ánh mắt nhu hòa chăm chú nhìn vào gáy cô, hỏi: "Mơ thấy cái gì?"
"Mơ thấy chị đã chết, hơn nữa còn chết rất thảm." Quý Thiển Ngưng cắn góc chăn, thanh âm khẽ run, "Đây đã là lần thứ hai."
"......" Đáp án đúng là ngoài dự đoán của mọi người.
Mạc Hạm không biết nên khóc hay nên cười, nghiêm nghị nói: "Em......!hận chị vậy sao?"
Quý Thiển Ngưng gần như muốn cắn rách cả chăn, rất lâu sau mới thở ra một hơi dài, nói: "Không."
Cô từng bực, từng giận, chỉ có chưa từng hận Mạc Hạm.
Cô chỉ cảm thất giấc mơ đó rất quỷ dị, rất đáng sợ.
Cô rất cần tìm người để nói hết, nếu không sau này cô không thể ngủ nổi.
Phía sau không có âm thanh.
Không hiểu sao Quý Thiển Ngưng lại hoảng hốt, cô trở mình, nhìn thấy Mạc Hạm vẫn ngồi đó không nhúc nhích, mới yên tâm vài phần, hòa hoãn, nói: "Vừa tôi không có ý muốn chiếm tiện nghi của chị, chỉ là muốn xác nhận một ít thứ."
"Xác nhận chị có chết hay không à?" Mạc Hạm lên tiếng sau khi cô nói xong.
Quý Thiển Ngưng cảm thấy cái này từ "Chết" rất chói tai, nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của Mạc Hạm thì trong lòng cô lại hốt hoảng.
Mạc Hạm đột nhiên dựa sát vào, nói: "Muốn xác nhận lần nữa hay không?"
Quý Thiển Ngưng sững sờ, Mạc Hạm nhấc chăn lấy tay cô ra, để cho cô sờ soạng đường nét trên gương mặt chị một chút.
Sau khi sờ đầy đủ hết một lần thì Mạc Hạm ở lại hôn một cái lên mu bàn tay cô.
Quý Thiển Ngưng như là bị bị bỏng, hơi hơi giãy giụa một chút.
Mạc Hạm lại đặt tay cô lên ngực, nói: "Cảm nhận được chưa?"
Nhịp tim đập đột ngột và sống động truyền thẳng từ bàn tay lên tim cô, Quý Thiển Ngưng liếm môi dưới, hoảng hốt gật đầu.
Mạc Hạm cúi người về phía trước, đối diện với ánh mắt đề phòng của cô, nói: "Cảnh trong mơ cùng hiện thực đều là tương phản nhau.
Em thấy rồi đó, chị còn sống rất khỏe mạnh đấy thôi.".