Thái tử phi người ta ưỡn bụng lớn tự mình đến tạ tội lãnh phạt, bọn hắn cũng không thể lấy lý do Ðát Kỷ hại nước đại náo điện đường.
Cuối cùng lần khóc tang ở triều đình này vẫn là đánh trống thu binh rồi.
Nhưng mà Thái tử phi thân là nữ quyến hậu cung, không có bệ hạ truyền gặp đã tới đại điện, hiển nhiên cũng làm trái với quy chế của tổ tiên.
Thế là Lạc Vân bị bệ hạ khiển trách một trận, ra lệnh cưỡng chế hồi đông cung tu thân dưỡng thai, không cho phép tự tiện xuất cung.
Hôm đó trên đường trở về, Hương Thảo và Ký Thu đều đau lòng cho Thái tử phi nhà mình.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thậm chí Tông thị của Kiến Khang cung nghe xong đều thở dài lắc đầu: "Nữ nhân trong cung này, thỉnh thoảng còn phải gánh tội cho gia môn. Lạc Vân vào làm chủ Đông cung đến bây giờ, cũng chưa từng triệu kiến phụ thân mình, nhưng vẫn là phải chịu liên lụy của huynh đệ trong nhà phụ thân..."
Nói đến đây, bà nhìn con dâu thứ hai Trịnh thị đang hầu hạ trước mặt một chút, không yên tâm dặn dò nói: "Bây giờ trên triều đình kiện cáo đầy trời, con cũng phải chú ý, gả vào nhà hoàng gia chúng ta phải cẩn thận chặt chẽ mọi chuyện, không thể gây tai hoạ cho phu quân của con!"
Trịnh thị chỉ mỉm cười nghe, gật đầu biểu thị bà bà dạy rất đúng, ngày bình thường nàng nhất định phải chú ý chút.
So với con dâu trưởng ngoài mềm trong cứng, con dâu thứ xuất thân thư hương môn đệ kính cẩn nghe theo hiền lành hơn nhiều.
Bởi vì lúc trước chuyện sửa đổi tập thơ, sau khi thành thân Hàn Tiêu luôn làm mặt lạnh với thê tử mới này, thế nhưng Trịnh thị lại không nửa câu oán thán, mỗi ngày đều mỉm cười đón Nhị hoàng tử mặt lạnh. Nhị hoàng tử cố ý lạnh nhạt với nàng, nàng cũng không nóng không vội, chỉ tĩnh tâm nhìn xem sách của mình, viết chữ của mình.
Kiểu gia giáo kiềm chế này, cũng là không ai có thể sánh bằng.
Đến đại ca Hàn Lâm Phong cũng khuyên nhủ Hàn Tiêu: "Nếu như Phụ hoàng không đăng cơ, một nữ tử đại nho tài giỏi xinh đẹp giống như đệ muội, đệ có muốn cũng không xứng có được. Nếu đệ không thích, cũng đừng làm chậm trễ người ta, sớm ngày giải tán, lại cưới những nữ nhân a dua nịnh hót đến ở bên đệ. Dù sao nữ nhi Trịnh gia không lo lắng không gả đi được, không cần phải treo cổ chết dí trên người một tên lạnh lùng như đệ!"
Thời gian lâu dài, Hàn Tiêu cũng có chút nản lòng, cảm thấy quá không có ý nghĩa, mấy ngày nay quan hệ với Trịnh thị ngược lại là có chút hòa hoãn.
Đáng tiếc tình cảm phu thê của Nhị hoàng tử vừa mới hòa hoãn, thì sự hòa thuận phu thê của Thái tử đông cung cuối cùng lại bị phá vỡ.
Bệ hạ cân nhắc lợi hại, mặc dù tra ra Tô Quy Nhạn cũng không làm việc riêng rối loạn kỷ cương, buông lỏng chức quyền, nhưng vì hòa hoãn quan hệ cùng thế gia, cuối cùng vẫn hạ thánh chỉ trừng phạt Tô Quy Nhạn, giáng chức cho hắn đẩy đến vùng đất nghèo nàn phía bắc.
Đạo thánh chỉ này vừa được ban xuống, người đời sau của Đế sư cuối cùng cũng cảm thấy hả giận, cảm thấy bản thân tìm lại được mặt mũi. Mà thế gia còn lại cũng là cười trên nỗi đau của người khác.
Bị người đời sau của Đế Sư làm ầm lên như thế, nên quyền uy của chế độ quân điền cũng giảm bớt đi nhiều, chỉ cần phú hào của từng địa phương ngăn cản đám quỷ nghèo kia rào đất, như vậy chính sách mới cũng sẽ dần dần bị bãi bỏ.
Nếu như phần lớn dân tị nạn đều có ruộng, thế thì còn gì nữa? Ruộng đồng dưới danh nghĩa thế gia đi đâu thuê tá điền trồng trọt? Coi như có thể thuê được người, cũng không phải rẻ như giá tiền trước!
Bây giờ Tô Quy Nhạn bị giáng chức, chính là bước đầu tiên tân đế cúi đầu với thế gia.
Đêm đó Thánh chỉ được truyền xuống, Lạc Vân yêu thương đệ đệ đến sốt ruột, có lẽ là trong lòng nhất thời ứ đọng khó nhịn, cảm thấy bất công thay đệ đệ, thế mà cãi nhau một trận với Thái tử Hàn Lâm Phong. Tiếng đập vỡ đồ đạc đến cung nhân ngoại viện đều có thể nghe thấy.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lúc trước bởi vì Hoài Hạ mang theo tâm tư khác, bị Thái tử phi khiển trách một trận, muốn đuổi nàng ta ra ngoài. Về sau Hoài Hạ khóc lóc cầu xin Ký Thu giúp nàng ta cầu tình, cung nhân trong cung này đều là người từng trải, tính ra, nếu Hoài Hạ giống với đám Hương Thảo, đợi đến năm sau xuất cung, được coi là đã làm tốt công việc, có thể lại bổ sung thêm một khoản phí an gia.
Cuối cùng, Ký Thu cả gan cầu tình, có lẽ là lúc ấy Thái tử phi bớt giận, cuối cùng là dựa vào tình cảm chủ tớ hai năm này, miễn cưỡng đồng ý cho nàng ta ở lại.
Mặc dù cuối cùng Hoài Hạ cũng không vào được nội viện, nhưng có thể ở bên ngoài viện làm một chút công việc nặng nhọc, chỉ đợi đến thời gian, thì có thể cùng đám Hương Thảo xuất cung.
Hôm đó, nàng ta nghiêng tai nghe tiếng ồn ào trong phòng tại cửa ra vào, còn có thái tử Hàn Lâm Phong đầu tiên là nhẫn nại nhỏ giọng khuyên bảo, thế nhưng Tô Lạc Vân lại không có chút ý muốn nhượng bộ nào, giọng của hai người càng lúc càng lớn.
Cuối cùng thái tử hiển nhiên cũng là khuyên đến phiền muộn, vậy mà dưới cơn thịnh nộ mắng chửi tiểu tử Tô Quy Nhạn không biết thời thế, kiến thức nông cạn, nhất định phải khiến chuyện lông gà vỏ tỏi biến thành mưa to gió lớn trên triều đình.
Có lẽ là bởi vì thái tử tức giận, Tô Lạc Vân cuối cùng không còn cãi vã nữa, lại bắt đầu nghẹn ngào nức nở, sau đó Hoài Hạ nhìn thấy nét mặt Hàn Lâm Phong đầy vẻ giận dữ vội vàng bỏ đi.
Một lát sau, chỉ thấy Ký Thu cũng ủ rũ bưng chậu nước đi ra.
Hoài Hạ vội vàng kéo túm lấy nàng, nhỏ giọng hỏi chuyện này là thế nào? Thành hôn hơn hai năm cũng chưa từng thấy hai chủ tử tức giận đến vậy, làm sao hôm nay cãi nhau gay gắt như thế.
Ký Thu thở dài một hơi nhỏ giọng nói: "Vì muốn chấm dứt phong ba của tiền triều, Bệ Hạ quyết định giáng chức đưa Tô Quy Nhạn đến phía bắc, nghe nói bên kia còn nghèo khổ hơn cả Lương châu, thường xuyên thiếu nước, quanh năm suốt tháng không được tắm mấy lần. Thái tử phi đau lòng cho đệ đệ, muốn thái tử đến trước mặt bệ hạ cầu xin, không muốn phạt đệ đệ đi xa như vậy. Thế nhưng là thái tử lại nói trước mắt triều đình bị chỉ trích rất nhiều, khoảng thời gian này bệ hạ cũng không dễ chịu, hắn thân là hoàng trữ làm sao có thể khiến phụ hoàng khó xử? Cứ như vậy nàng một lời chàng một câu cãi nhau um lên. Ai, ta cũng chưa từng thấy Thái tử phi khóc dữ dội như vậy, hai mắt đều sưng đỏ."
*Hoàng trữ: người được xác định sẽ kế vị ngôi vua
Hoài Hạ âu sầu trong lòng, cũng là thở dài nhẹ gật đầu nhỏ giọng nói: "Một hồi ngươi cùng Hương Thảo phải cố gắng khuyên nhủ Thái tử phi."
Ký Thu cũng nhẹ gật đầu, sau khi một mặt bất đắc dĩ đưa chậu đồng trong tay cho Hoài Hạ, thì xoay người quay lại.
Thời gian còn lại trong ngày đó, lúc Hoài Hạ đưa đồ vào nội viện, đều thỉnh thoảng nghe được thanh âm nghẹn ngào của Tô Lạc Vân.
Hoài Hạ biết, điểm yếu của Thái tử phi ngoại trừ thái tử, chính là đệ đệ ruột kia của nàng, bây giờ đệ đệ gặp phải đại nạn này, cũng khó trách Thái tử phi đau lòng.
Thái tử đi một đêm không về. Đến ngày hôm sau, Hoài Hạ vừa mới rời giường, thì nghe tiếng ầm ầm trong viện tử kia truyền đến, ngay sau đó liền nghe được giọng nói căng thẳng của Thái tử phi, cao giọng hỏi Hương Thảo bây giờ là khi nào, sao trời còn tối như vậy?
Lúc Thái tử phi nói lời này vào lúc trời đã sáng rõ, chính là lúc mặt trời chói chang nhất.
Đợi sau khi Hương Thảo cuống quít vào phòng, không lâu liền nghe được Hương Thảo khóc thảm reo lên: "Đại cô nương của ta, người đây là thế nào? Sao bệnh mắt lại tái phát chứ? Hôm qua đã khuyên người đừng khóc nhiều như vậy nữa, người nhất định không nghe... Nhìn xem phải làm sao mới được đây!"
Sau đó trong nội viện rối loạn một trận, lão lang trung thường xuyên xem bệnh cho Lạc Vân cũng là vội vàng mang theo cái hòm thuốc chạy vào nội viện không kịp thở, không bao lâu, lão tiên sinh kia lắc đầu, thở dài đi ra.
Hoài Hạ canh giữ cửa ra vào, mượn thời gian đưa nước cho nội viện kéo lấy Ký Thu, hỏi Thái tử phi có phải là bị bệnh hay không, vì sao nàng ta nhìn sắc mặt lão lang trung không tốt.
Ký Thu cau có mặt mày nhìn trái phải không người, sau đó nhỏ giọng nói: "Ta chỉ nói cho ngươi biết, ngươi có thể đừng nói cho người bên ngoài, bệnh mắt của Thái tử phi chúng ta... hình như lại tái phát rồi."
Hoài Hạ nghe xong há mồm, bệnh mắt lại tái phát? Vậy Thái tử phi chẳng phải là lại không nhìn thấy gì, thành mù lòa?
Ký Thu nhịn không được khóe mắt cay cay, dùng khăn tay chấm chấm nước mắt nói: "Chẳng ai ngờ rằng, mới chưa trải qua được mấy ngày ngày tốt lành, bệnh cũ lại tái phát. Lang trung kia nói chỉ có thể uống thuốc châm cứu trước, cũng không biết lần này còn có thể chữa khỏi cho đôi mắt hay không... Lời này ta cũng chỉ nói với một mình ngươi, ngươi tuyệt đối đừng đàm tiếu với người bên ngoài. Việc này nếu như truyền đến trên triều đình, chỉ sợ những thần tử kia lại muốn gây sóng gió, nói không chừng muốn gây thêm chút trở ngại cho Thái tử phi. Bây giờ Thái tử phi đang mang thai, thân thể vốn đã nặng nề, nếu lại thêm u sầu xảy ra chuyện gì đó, vậy thì lớn chuyện rồi!"
Hoài Hạ nghe xong, vội vàng nhẹ gật đầu, cũng rơi nước mắt theo Ký Thu.
Hoài Hạ làm xong việc chính mình thì quay người trở lại trong phòng, đi đi lại lại.
Nàng ta bây giờ đã thành nha hoàn làm việc nặng nhọc ngoài viện, chẳng qua cũng chỉ vượt qua tư cách xuất cung, tiền đồ của nàng ta trong cung này xem như chết yểu rồi.
Hai ngày trước Thái tử phi đã lấy sinh thần bát tự của mấy vị tướng quan thích hợp từ chỗ Triệu tiểu tướng quân muốn cho Hương Thảo cùng Ký Thu xem. Nghe điều kiện của những nam tử kia, quả nhiên là không tệ, hơn nữa bọn hắn đều là tướng quan dưới trướng Triệu Đống, tương lai còn phải chiếm lại hai châu cuối cùng, kiến công lập nghiệp, tiền đồ vô hạn.
Bởi vì là đại nha hoàn thiếp thân đắc lực của Thái tử phi, lại là từ trong đông cung ra, dáng vẻ kiến thức của nữ tử như vậy cũng sẽ không kém. Những quân quan độc thân kia coi như không thấy được người thật, thì cũng đều là rất bằng lòng.
Nếu là Hương Thảo cùng Ký Thu đồng ý, sau này chính là quân quan phu nhân chắc như đinh đóng cột.
Thế nhưng nhân duyên tốt đẹp này chỉ là không có phần của Hoài Hạ. Đây cũng khiến tình cảm chủ tớ ngày xưa lạnh đi, Thái tử phi không còn suy nghĩ đến tiền đồ của nàng ta nữa.
Khi Hoài Hạ nghe Hương Thảo nói lộ ra miệng, trong lòng nhất thời khó chịu đến vài đêm không ngủ được. Bản thân đã hầu hạ kẻ mù lòa kia lâu như vậy, không có công lao cũng cũng có khổ lao, chỉ vì nàng ta nhất thời muốn cố gắng kiếm chút tiền đồ cho bản thân, mà Thái tử phi lại đối với nàng ta lạnh lùng cùng cực!
Bây giờ là Tô Lạc Vân bất nhân trước, cũng đừng trách bản thân nàng ta bất nghĩa.
Ở hoàn cảnh như tuổi tác của nàng ta, nếu không tính toán cho tiền đồ của mình, còn có ai có thể suy nghĩ cho nàng ta?
Nghĩ đến đây, nàng ta nhớ tới lời người quý nhân mà mình mới kết giao từng nói, thế là tranh thủ thời gian tìm một trang giấy, cầm bút chi chép lại từng chuyện chuyện xảy ra trong Đông Cung một cách kỹ càng.
Sau đó thừa dịp thời gian rảnh khi đến Nội Thị Giám lĩnh đồ, hơi nháy mắt với một cung nữ đâm đầu đi tới, trên hành lang dài bên cạnh bức tường cung điện, tờ giấy trong tay Hoài Hạ liền truyền đến trong tay cung nữ kia.
Đợi làm xong hết thảy, Hoài Hạ bê đồ vật mới nhận, lại lặng lẽ quay lại đông cung.
Thái tử phi không giới thiệu lang quân như ý cho mình cũng không quan trọng, quý nhân mới quen ra tay hào phóng, không chỉ cho rất nhiều đồ trang sức hiếm có quý báu, ở ngoài cung thì lấy danh nghĩa huynh trưởng của nàng ta mua ruộng tốt trăm mẫu cùng với một tòa viện tử.
Chỉ cần mình giúp quý nhân làm việc, có ruộng có nhà, đợi sau khi nàng ta trở về, muốn tìm kiểu lang quân thế nào mà chẳng được?
Nghĩ tới đây biểu cảm của Hoài Hạ liếc qua nội viện, có chút cười lạnh, sau đó thoải mái ngâm nga một bài hát, ôm y phục cần giặt vui vẻ đập giặt trong sân.
Nhưng mà từ ngày đó trở đi, Hoài Hạ vẫn không thấy Thái tử phi xuất hiện ở viện tử này.
Xem ra bệnh mắt này rất nặng, một chốc lát cũng không tốt lên được, Thái tử phi sợ bị người khác nhìn ra sơ hở, nên không dám ra ngoài.
Mà Thái tử nghe tin tức ngược lại là vội vã trở về, nhìn thấy bệnh mắt của Tô Lạc Vân lại tái phát, cũng lộ ra vẻ mặt cứng ngắt, đáng tiếc Thái tử phi cũng không hề để ý đến Thái tử, theo Hương Thảo nói, cả ngày hai người không hề nói với nhau một câu.
Dù sao bây giờ Tô Lạc Vân cũng không phải là một Thế tử phi của dòng thứ ở một vùng quê Lương Châu nhỏ xíu xa xôi, mà đường đường là hoàng trữ vương phi của Đại Ngụy, cũng là hoàng hậu tương lai.