Vô cùng bất ngờ!
Lý Nhược Băng không nhưng chủ động hôn, mà còn làm quá mức hơn trước kia, cô ôm eo của Ngô Thần bằng hai chân.
Mặc dù Lý Nhược Băng cao gầy, nhưng bởi vì gầy nên cũng không nặng.
Mà một người phụ nữ xinh đẹp, mặc đồ công sở, tính cách cứng rắn vô cùng đột nhiên lại làm như vậy, thật là có cảm giác!
Suýt nữa thì Ngô Thần hiểu lầm mục đích của Lý Nhược Băng.
Nhưng anh ngẫm lại thì thấy không đúng.
Bởi vì hôm nay cho dù như thế nào, hai người cũng không thể xảy ra chuyện gì, bởi vì có Tô Thanh Ảnh ở đây, cô ấy chỉ đi tắm rửa, chút nữa sẽ ra.
Hơn nữa Lý Nhược Băng không phải loại con gái kia, nếu cô có ý tưởng gì thì cũng sẽ không chọn lúc này.
Tất nhiên, cô cũng không phải muốn cố ý diễn trò để chọc tức Tô Thanh Ảnh.
Cô không nhỏ nhen đến vậy.
Nếu cô muốn chọc tức Tô Thanh Ảnh, kích thích cảm xúc của Tô Thanh Ảnh thì không cần phải bảo cô ấy đi, để cô ấy xem là được.
Vậy thì… chỉ có một khả năng.
Đối với Lý Nhược Băng, Ngô Thần sẽ không từ chối.
Nói thật, trong lòng Ngô Thần, có được Tô Thanh Ảnh làm anh cảm thấy thỏa mãn, nhưng không thể nào bằng việc có được Lý Nhược Băng.
Người phụ nữ Lý Nhược Băng này, bất cứ ai tiếp xúc với cô đều có khả năng thất bại, có thể chinh phục cô, nhưng cũng có khả năng bị cô chinh phục hoặc lợi dụng.
Lý Nhược Băng là người phụ nữ có thể gợi lên lòng ham muốn chính phục của đàn ông.
Đây cũng là lý do Đinh Thụy Long điên cuồng muốn có Lý Nhược Băng, cho dù phải dùng bất cứ giá nào.
Lý Nhược Băng chủ động đưa ra, tất nhiên Ngô Thần phải đáp lại cô.
Hai người hôn trước cửa sổ sát đất vẻn vẹn năm phút.
Vậy nên Ngô Thần mới cảm nhận được rõ ràng, là Lý Nhược Băng có ý gì đó với anh.
Nếu không thì không cần phải hôn lâu như vậy.
Cuối cùng, Lý Nhược Băng ngừng, thoáng ngẩng đầu cách xa Ngô Thần một chút, nhưng mà vẫn rất gần, có lẽ chỉ có năm xăng ti mét, bốn mắt nhìn nhau.
“Thân thể không tệ lắm, có thể ôm tôi lâu như vậy.” Lý Nhược Băng cười thấp giọng nói, cô vẫn còn đu lên người Ngô Thần.
“Thật ra tôi rất muốn biết.” Ngô Thần cũng cười khẽ, anh nhìn vào mắt Lý Nhược Băng: “Rốt cuộc là vì cô biết bên ngoài có người chụp lén, cho nên mới kéo tôi đến diễn trò, hay là cô cố ý lợi dụng tôi?”
“Tôi lợi dụng anh?” Dường như Lý Nhược Băng cảm thấy rất buồn cười, cô mím môi, khẽ nói: “Cậu có ý tốt sao? Sao tôi nhớ là lần trước, sau khi tôi hôn cậu, cậu có nói với tôi ‘Được lợi dụng mà không làm là kẻ xấu’ Không phải cậu nên cảm thấy là anh lợi dụng tôi hay sao?”
“Lần trước tôi có nói như vậy, nhưng… cô biết rồi, cô còn chủ động đưa ra, để làm gì? Là muốn tôi chủ động lợi dụng cô, có phải cô yêu tôi rồi? Cho nên muốn lấy lòng tôi?”
Lý Nhược Băng cười khẽ.
Cô nói không lại Ngô Thần, lần nào cũng vậy.
“Không sai, là tôi lợi dụng cậu.” Lý Nhược Băng lại nói.
“Ôi chao, cô lại lợi dụng tôi, tôi khó chịu quá!” Ngô Thần mỉm cười nói, giọng điệu rất cố ý, là anh muốn để Lý Nhược Băng cảm thấy anh cố ý, để cô biết anh đang nói mát.
Nói xong, Ngô Thần cảm thấy vai sau của mình nhói, Lý Nhược Băng lại nhéo anh.
Nói không lại thì cô nhéo!
Lý Nhược Băng không phải người như vậy, đây là lần đầu tiên cô làm vậy với một người đàn ông.
Có lẽ cả đời này… Lý Nhược Băng cũng sẽ chỉ làm như thế với Ngô Thần.
Sau khi nhéo Ngô Thần, Lý Nhược Băng không cho Ngô Thần cơ hội trả đũa, cô lập tức nói: “Ôm tôi đến ghế sô pha bên kia!”
Cô vừa nói chuyện vừa lấy tay phải ôm cổ Ngô Thần, tay kia thì kéo rèm cửa lại.
Ngô Thần ôm Lý Nhược Băng đến ghế sô pha phòng khách, lúc đến bàn trà, Lý Nhược Băng tự động thả ra, đặt hai chân xuống đấy rồi thả hai tay.
Cô vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo của mình.
“Cô biết bên ngoài có người theo dõi, tại sao không xử lý?” Ngô Thần hỏi.
Đây là chuyện quan trọng, cho nên vẫn phải nói.
Tất nhiên Ngô Thần đã nghĩ đến lý do Lý Nhược Băng kéo anh đến bên cửa sổ hôn, là để người bên ngoài nhìn, có lẽ là người của Đinh Thụy Long.
Nếu bên ngoài có người thật, e là kẻ đó đã chụp ảnh, thậm chí quay phim, sau này Đinh Thụy Long sẽ thấy.
“Khi cậu đang tắm rửa thì vệ sĩ gọi cho tôi, nói là bên ngoài có người đáng ngờ.” Lý Nhược Băng chỉnh đồ của mình, lại kéo áo choàng tắm giúp Ngô Thần cho nó vuông vức một chút, đồng thời nói: “Không chắc chắn là phải người của Đinh Thụy Long hay không.
Cậu biết đấy… thật ra có một số việc, nếu Đinh Thụy Long biết thì cũng tốt.”
Ngô Thần đã hiểu.
Nếu lòng của phụ nữ mà trở nên độc ác, thì bọn họ còn đáng sợ hơn đàn ông.
Hiện tại Lý Nhược Băng ước gì Đinh Thụy Long biết cô có đàn ông, làm anh ta tức đến nổi phát bệnh tim chết đi.
“Cậu sợ sao?” Chỉnh áo choàng tắm của Ngô Thần xong, Lý Nhược Băng lại ngẩng đầu nhìn Ngô Thần hỏi.
Cô hỏi là Ngô Thần có sợ Đinh Thụy Long, có sợ anh ta ra tay với anh hay không.
Thật ra hai người đã nói chuyện này, ngay từ đầu Ngô Thần đã nói: “Người thích trèo cao, nếu tạo quan hệ với cô thì cuộc sống của tôi sẽ rất thú vị.
Lúc đó, ý của anh là cầu giàu sang trong nguy hiểm, anh không sợ.
Hiện tại Lý Nhược Băng lại hỏi.
Là bởi vì lòng của cô có sự thay đổi.
“Cô cảm thấy tôi là loại người biết sợ sao?” Ngô Thần mỉm cười nói, sau đó ôm eo Lý Nhược Băng, kéo vào lòng mình.
Hôn lên môi cô.
Đây là lần đầu tiên Ngô Thần tự hôn Lý Nhược Băng.
Lý Nhược Băng không từ chối.
Cô còn nhắm mắt lại, phối hợp với Ngô Thần một cách vụng về.
Mười mấy giây.
Lý Nhược Băng mới đẩy nhẹ bả vai của Ngô Thần.
Ngô Thần ngẩng đầu, buông cô ra.
“Cậu không sợ thì tốt, tôi còn lo cậu sẽ lùi bước.” Lý Nhược Băng nói, sau đó nhướng lông mày với Ngô Thần: “Dù sao thì bây giờ Tô Thanh Ảnh là người phụ nữ của cậu, cho dù lần này kế hoạch giúp Tô Thanh Ảnh thất bại thì tương lai, cô ta vẫn là chủ nhân của Kim Phúc, đế chế doanh nghiệp nhà họ Tô vẫn sẽ dành cho cậu.
Lý Nhược Băng cảm thấy có nguy cơ.
Mặc dù cô không nói rõ ra, nhưng Ngô Thần cảm thấy cô sợ rằng sau này Ngô Thần giàu sang thì sẽ không diễn kịch với cô nữa.
Dù sao, điều này rất nguy hiểm.
Lý Nhược Băng biết rõ, rất khó để tìm một người bạn trai giả lợi hại như Ngô Thần, có tìm cũng không có người thứ hai.
Kẽo kẹt.
Tiếng động truyền đến từ lầu trên, sau đó giọng của Tô Thanh Ảnh truyền đến: “Cô Lý, cô có váy ngủ không? Cho tôi mượn một cái được không? Tôi không thể động vào tủ đồ của cô.”
“Được rồi, để tôi lấy cho cô.” Lý Nhược Băng ngẩng đầu hô một tiếng rồi nhìn Ngô Thần: “Khuya rồi, cậu nghỉ sớm một chút đi, ngủ ngon.”
Nói rồi, cô vội vàng lên lầu.
Ngày mới lại đến, ngày mười hai tháng bảy năm hai không hai mươi.
Bảy giờ sáng, Ngô Thần mở to mắt, bởi vì không thiết lập tỉnh lại, cho nên đêm qua anh ngủ ở đâu thì sáng dậy ở đó.
Ở phòng cho khách ở tầng hai biệt thự của Lý Nhược Băng.
Ngô Thần trừng mắt nhìn, ngày mới đến một cách hài lòng, anh cười khẽ, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Tô Thanh Ảnh còn mặc váy ngủ của Lý Nhược Băng, gối đầu lên cánh tay của Ngô Thần, kề sát đầu lên vai anh, vẫn còn ngủ say.
Tất nhiên là đêm qua hai người ngủ cùng nhau, còn giày vò đến khuya mới ngủ.
Nhưng mà ngoài hai người này, thì cũng chỉ có Lý Nhược Băng mới biết, còn những người khác cho dù có nghe Tô Thanh Ảnh ngủ ở nhà Lý Nhược Băng, cũng biết Ngô Thần ở đó thì cũng chỉ cho rằng Ngô Thần ngủ cùng phòng với cô, còn Tô Thanh Ảnh thì ngủ ở phòng cho khách.
Tô Thanh Ảnh đang ngủ say, khóe mắt còn có chút nước mắt, gương mặt tinh xảo còn nở nụ cười ngọt ngào.
Bởi vì trước khi đi ngủ, hai người có chơi quá hăng say, cho nên Tô Thanh Ảnh vừa đau vừa sảng khoái.
Ngô Thần cứ nhìn Tô Thanh Ảnh đang ngủ say.
Cũng không bởi vì nguyên nhân đặc biệt nào.
Chỉ là… Cái gì tốt thì có thể thưởng thức trong thời gian dài.
Cạch cạch.
Tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài.
Ngay sau đó.
Đùng đùng đùng.
Tiếng đập cửa vang lên.
“Thanh Ảnh, cô đã tỉnh chưa? Nên dậy rồi, mẹ cô gọi điện, cô bắt máy đi…” Là Lý Nhược Băng, nói rồi, cô đẩy cửa phòng ngủ ra, một tay cầm điện thoại, tay kia ra hiệu cho Ngô Thần, bảo anh đừng lên tiếng..