Đã về đêm, ngoài cửa sổ nhà nhà lên đèn.
Phòng khách đèn đuốc sáng trưng, tivi đang chiếu bản tin buổi tối.
Mùi thơm của thức ăn thoang thoảng khắp gian nhà.
Bởi vì sau khi gội đầu xong chưa chải nên tóc của Mục Thiên Thiên rối bời, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ và đang bê một đĩa rau xào mới nấu nóng hổi ra khỏi phòng bếp.
Còn Tô Thanh Ảnh người chỉ mặc bộ đồ ngủ màu xanh thì đang bê một bát canh nóng hổi phía sau Mục Thiên Thiên.
“Cô Mục, cô đi chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã.” Tô Thanh Ảnh nhắc nhở Mục Thiên Thiên.
“Nóng nóng nóng...” Mục Thiên Thiên không thể không đi nhanh, cô bước nhanh đến bàn ăn rồi đặt đĩa xuống, hai tay sờ vào dái tai.
Một cảnh tượng vô cùng kì lạ.
Nếu như là bất kì một người nào khác thì đều không kì lạ nhưng Tô Thanh Ảnh đến lúc nào vậy? Sao lại còn cùng nhau nấu cơm? Còn cả cái cảm giác hòa hợp này nữa là thế nào?
Ngô Thần đang định kéo cửa lại thì đột nhiên dừng lại ngơ ngác nhìn căn phòng rồi khẽ nhíu mày, nở một nụ cười kì quái.
“Ngô Thần, anh về rồi!” Lúc Mục Thiên Thiên quay người lại thì nhìn thấy Ngô Thần.
Có lẽ vì tiếng tivi nên lúc nãy bọn họ không nghe thấy tiếng mở cửa.
Tô Thanh Ảnh nghe thấy vậy quay đầu nhìn ra phía cửa rồi cũng nói một câu: “Về rất đúng lúc sắp sửa ăn cơm rồi.”
“Thanh Ảnh đến lúc nào vậy? Sao không gọi điện trước?” Ngô Thần đóng cửa lại rồi mỉm cười một cách tự nhiên hỏi cô ta.
“Hơn nửa tiếng trước rồi, không đến bốn mươi phút đồng hồ.” Tô Thanh Ảnh mỉm cười nói rồi vội vàng đi vào phòng bếp nói: “Chồng rửa tay đi, còn một món nữa sắp nấu xong rồi.”
“Đã gọi là chồng rồi cơ à?” Lúc này Mục Thiên Thiên mới lẩm bẩm rồi liếc nhìn Tô Thanh Ảnh đang đi vào phòng bếp.
Khi Ngô Thần đang thay giày ở cửa thì Mục Thiên Thiên bước nhanh tới đó, cô phấn khích nhỏ giọng hỏi Ngô Thần: “Chuyện gì vậy? Anh sống thử với cô Tô từ khi nào vậy?” Hỏi xong cô còn quay đầu nhìn liếc nhìn cửa phòng bếp như thể sợ bị Tô Thanh Ảnh nghe thấy.
Ngô Thần liếc nhìn Mục Thiên Thiên.
Anh có thể tưởng tượng được, trên tiền đề hai người bất ngờ gặp nhau nhưng chẳng xảy ra mâu thuẫn gì thì với tính cách của Mục Thiên Thiên chắc chắn cô sẽ vô cùng tò mò! Đoán chừng trước khi anh trở về cô đã nói bóng nói gió gặng hỏi Tô Thanh Ảnh rất nhiều câu hỏi.
Và từ thái độ thận trọng sợ bị Tô Thanh Ảnh nghe thấy của cô thì có lẽ là cô chưa hỏi được gì.
Để đối phó với cô gái này thì chuyện mà Tô Thanh Ảnh không muốn cho cô biết thì cô không thể nào biết được!
“Cái gì mà sống thử chứ, nói khó nghe thế.” Ngô Thần mỉm cười nói, anh thay dép xong thì đi vào bên trong.
Thái độ giữ bí mật.
“Anh nói cho tôi biết đi...” Mục Thiên Thiên nhanh chóng đi theo Ngô Thần
“Cô hỏi Thanh Ảnh xem cô ấy có nói với cô không.”
“Chính vì cô ấy không nói đấy, kín miệng lắm.”
“Vậy cô hỏi tôi chẳng phải là đang làm khó tôi sao?”
Hai người nói chuyện với nhau đến tận bên cạnh bàn ăn.
Ngô Thần liếc nhìn mấy món ăn trên bàn rồi đi vào phòng vệ sinh, lúc anh đi qua ghế sô pha anh cởi áo vest ném lên đó rồi vào phòng vệ sinh vặn nước rửa tay rửa mặt, Mục Thiên Thiên giống như một con sâu cứ đi theo sát Ngô Thần rồi không ngừng thì thào truy hỏi anh.
“Ngô Thần, anh Ngô, anh trai tốt yêu dấu! Anh nói cho tôi biết đi...” Mục Thiên Thiên làm nũng.
Bởi vì chuyện này thực sự làm cô rất bất ngờ! Thậm chí khiến cho Mục Thiên Thiên có cảm giác kiểu tin sốt dẻo của người nổi tiếng.
“Cô đoán xem?” Ngô Thần mỉm cười đối phó với Mục Thiên Thiên.
Anh đang rửa tay bên bồn rửa tay còn Mục Thiên Thiên thì đứng ở bên cạnh.
“Nói cho tôi biết đi mà.” Mục Thiên Thiên muốn chơi xấu với Ngô Thần, cô kéo tay Ngô Thần không cho anh rửa tay, còn phía sau thì cô ôm lấy cổ Ngô Thần rồi hôn lên mặt anh mấy cái: “Anh trai tốt, nói cho tôi biết đi mà.”
Mục Thiên Thiên đã gọi Ngô Thần bằng từ anh trai tốt này rất nhiều lần, đó là khi hai người họ giải quyết công việc vào tối đầu tiên.
“Cô tò mò như vậy làm gì? Biết hay không thì có liên quan gì chứ?” Ngô Thần bất lực mỉm cười.
“Tôi rất muốn biết...” Mục Thiên Thiên nói rồi hôn lên môi Ngô Thần sau đó bày ra vẻ mặt làm ơn mau nói cho tôi biết đi.
Có một điều đáng nói là Mục Thiên Thiên biết rõ mối quan hệ hiện tại của Ngô Thần và Tô Thanh Ảnh, cũng sẽ không thấy ghen tị, những chuyện trước đây xảy ra giữa cô và Ngô Thần anh đã sớm nói cho cô biết bản thân anh đã từng ngủ với vô số phụ nữ.
Chẳng phải là quan hệ yêu đương.
Ngô Thần và Tô Thanh Ảnh cũng không phải.
“Chồng ơi...!Ơ? Cô Mục đâu?” Giọng nói của Tô Thanh Ảnh đột nhiên vang lên trong phòng khách.
“Ở đây.” Mục Thiên Thiên ở trong nhà vệ sinh đáp một tiếng rồi bày ra vẻ mặt “cầu xin anh”.
Ngô Thần mỉm cười không nói gì, cô không còn cách nào khác tức giận nhúng tay vào nước vẩy lên mặt Ngô Thần rồi mới buông anh ra đi ra ngoài.
Không lâu sau thì Ngô Thần rửa tay đi ra ngoài.
Bữa tối bắt đầu.
Các món ăn rất phong phú, tổng cộng có sáu món và thêm cả món canh, đương nhiên trong hơn nửa tiếng đồng hồ không thể làm xong hết mấy món này.
Ba món trong số đó là mua đồ nấu sẵn ở chợ bán đồ ăn, ba món còn lại và canh là do Tô Thanh Ảnh làm, đó đều là những món rất đơn giản, làm rất nhanh.
“Chồng thử món này đi...”
“Món này nữa...!Có ngon không?”
Sau khi bữa tối bắt đầu Tô Thanh Ảnh thường gắp đồ ăn cho Ngô Thần và dùng ánh mắt mong đợi hỏi anh xem có ngon không.
Mục Thiên Thiên ngồi đối diện nheo mắt lại có vẻ không vui rồi liếc nhìn hai bọn họ.
Chẳng có ai nói với cô đã xảy ra chuyện gì.
Cô sắp bị chính lòng ham hóng hớt của mình thiêu chết rồi, chuyện này là thật thì đúng là tin động trời.
Nếu như truyền ra ngoài thì cả khu kinh doanh Đông Hải nhất định sẽ bùng nổ cho xem!
Mặc dù Tô Thanh Ảnh chủ yếu là nói chuyện với Ngô Thần nhưng cô ta cũng không quên chào mời Mục Thiên Thiên ăn cơm.
Sau khi bữa tối bắt đầu không lâu thì Tô Thanh Ảnh lại nói chuyện chính với Ngô Thần.
“Hội đồng quản trị không có sai sót gì chứ? Anh đã biết kết quả rồi, còn quá trình thì thế nào?” Ngô Thần hỏi Tô Thanh Ảnh.
“Không có sai sót gì cả chồng ạ.” Cô đáp một tiếng, lúc cô quay đầu nói còn mỉm cười ngọt ngào say đắm với Ngô Thần giống như trong mắt chỉ có tình yêu dành cho Ngô Thần.
Đương nhiên không phải dùng từ “yêu” là có thể hình dung về cảm xúc đó mà là kiểu cảm xúc say đắm của nô lệ dành cho sự mạnh mẽ của chủ nhân.
“Không có sai sót thì tốt.” Ngô Thần mỉm cười.
“Nhưng...”
“Nhưng cái gì?”
“Là mẹ em, bà ấy khóc rồi...!Chồng anh nói xem em làm như vậy rốt cuộc là đúng hay là...”
“Đương nhiên là đúng rồi, em muốn thay đổi thì bắt buộc phải trải qua khó khăn nhất thời, làm vậy sẽ tốt cho tương lai của em, mẹ em và người nhà họ Tô...”
Hai người đang nói chuyện.
Mục Thiên Thiên hoàn toàn không hiểu hai người họ đang nói cái gì, cô không nói chen vào cũng chẳng để tâm đến cuộc đối thoại của hai người họ.
Cô đang quan sát hai người nói chuyện, nhìn ánh mắt giọng điệu và thái độ của hai người họ.
Muốn nghiên cứu cái gì đó.
Nhưng nghiên cứu chẳng ra ngược lại lại càng thấy kinh ngạc và mê mẩn, Tô Thanh Ảnh không chỉ là yêu đương với Ngô Thần mà quả thực là...!yêu Ngô Thần da diết.
Cô thực sự rất muốn biết chuyện của hai bọn họ.
Nhưng Tô Thanh Ảnh rất kín miệng, cô cùng không dám chơi xấu với Tô Thanh Ảnh, còn chơi xấu với Ngô Thần lại càng không có tác dụng.
“Ngô Thần, anh thực sự không định nói cho tôi biết sao?” Mục Thiên Thiên đột nhiên nói.
“Hả?” Ngô Thần nhìn Mục Thiên Thiên trước mặt rồi lại mỉm cười: “Cô đoán đi.”
Mục Thiên Thiên rất tức giận!
Đã thế còn phải nhìn hai người thể hiện tình cảm với nhau!
“Anh không nói cho tôi biết...!thì hôm nay tôi không về nhà nữa.” Mục Thiên Thiên nghĩ ngợi rồi hất cằm.
Giống như là đang đe dọa nhưng thế này thì đe dọa gì chứ?
“Vậy thì đừng về nữa, đủ phòng dùng.” Ngô Thần mỉm cười.
“Còn cô Tô thì sao?” Mục Thiên Thiên lại nhìn về phía Tô Thanh Ảnh hỏi.
“Tôi không về.” Giọng điệu Tô Thanh Ảnh có chút kỳ lạ giống như là khá ngạc nhiên khi không hiểu sao Mục Thiên Thiên lại còn đặc biệt hỏi cô ta, biểu hiện của cô ta chưa đủ rõ ràng sao?
Mục Thiên Thiên đứng lên nghiêm túc hỏi Ngô Thần: “Ngô Thần, tôi và cô Tô đều ở lại, anh ngủ với ai?”
Ngô Thần sững sờ.
Tô Thanh Ảnh cũng sững sờ.
Mục Thiên Thiên rất tức giận nên muốn chia rẽ hai người họ hoặc nói cách khác là...!muốn gây rối.
Quả thực là một mối đe dọa.
Nhưng cách này rất là...
Ngô Thần nghĩ một lát rồi mỉm cười nói với vẻ mặt hơi kì quái: “Cả hai.”.