Khoảng hai giờ chiều, tòa nhà Tứ Dã, đường Kim Tây, thành phố Đông Hải.
Đây là một tòa nhà văn phòng lâu đời, studio Vi Thiểm nằm ở bên trong tòa nhà này.
Ngô Thần dừng xe ở bãi đậu xe của tòa nhà, sau đó thì đi vào.
Bởi vì là tòa nhà cũ nên quản lý không nghiêm ngặt lắm, chỉ cần không phải vác đồ từ trên xuống thì bảo vệ sẽ không quan tâm, cũng không hỏi.
Ngô Thần bước vào thang máy, đi lên tầng 8, rất nhanh, Ngô Thần đến bên ngoài studio, anh đẩy cửa đi vào.
Diện tích của studio rất lớn, mặc dù chỉ có một phòng thu âm nhưng cho dù là trang trí hay thiết bị thì cũng đứng đầu Đông Hải, vượt trội hơn một vài phòng thu âm của các công ty lớn, vì vậy phí thuê cũng rất cao.
Phòng thu âm thu phí thuê theo giờ, một giờ thu mấy trăm đồng.
Mà Vi Thiểm thì một giờ thu một nghìn tám.
Đây là giá thu âm, nếu như cần đội hòa âm, dàn nhạc giao hưởng thì phải hơn năm nghìn.
Ngô Thần trả gấp mười, một giờ một vạn tám, ba giờ năm vạn bốn.
Với mấy nghìn vạn bên trong thẻ của Ngô Thần, chút này chẳng là gì.
Khi Ngô Thần tiến vào, toàn thể nhân viên đều đang chờ Ngô Thần đến, tất cả đều chuẩn bị xong.
Loại phòng thu âm cao cấp này có tất cả các thợ, ví dụ như kỹ thuật viên điều chỉnh âm thanh, mixing,...!Ngô Thần không cần dẫn người đến, anh chỉ cần nói cho bọn họ biết cần làm thế nào là được.
Sau khi Ngô Thần mixing lại ca khúc mới đưa cho Tống Huyên, anh bắt đầu thu âm.
Rất nhanh thì đến năm giờ chiều.
Thu âm xong, Ngô Thần ra khỏi cửa studio.
Trong tay anh còn nắm hai đồ vật, một là USB, một là CD được đựng trong hộp bảo vệ.
USB và CD đều là của studio, bên trong chứa bài hát đã thu âm của Ngô Thần, ngoài cấp bậc âm sắc khác nhau ra thì những thứ khác đều giống.
Anh xuống lầu, lên xe.
Vào trong xe, Ngô Thần đặt đồ vật xuống, lúc này mới lấy điện thoại ra mở máy.
Trước khi chính thức thu âm, anh bắt đầu tắt máy, cho đến bây giờ mới mở ra.
Sau khi điện thoại được mở, mấy tin nhắn lập tức hiện ra.
Là tin nhắn nhắc nhở có người gọi đến.
Ngô Thần mở ra xem, có tổng cộng ba người, nhìn dãy số thì anh biết lần lượt là Lý Nhược Băng, Tô Thanh Ảnh và Mục Thiên Thiên.
Ngô Thần lái xe ra ngoài, rồi gọi cho Lý Nhược Băng trước.
“Vừa rồi sao cậu tắt máy?” Lý Nhược Băng không đợi Ngô Thần nói, cô hỏi thẳng.
“Đang bận chứ sao.” Ngô Thần cười trả lời.
“Bận chuyện gì? Với ai? Tống Huyên sao?” Lý Nhược Băng lại hỏi.
“Không phải, đang bận chuyện khác.” Ngô Thần trả lời, sau đó lại cười một tiếng, dùng giọng điệu thu giễu cợt hỏi: "Cô nghĩ tôi đang làm gì? Cùng với Tống Huyên sao? Bọn tôi đã tách ra từ lâu, cô cảm thấy… tôi đang cùng cô ấy…"
Lý Nhược Băng yên tâm.
Sau khi Ngô Thần nói đi tìm Tống Huyên, cô vẫn đang lo lắng, cô không cản được Ngô Thần, lại sợ anh làm chuyện gì.
Bây giờ anh nói đã tách ra… thì cô tin, cô không nghĩ anh sẽ lừa cô.
"Thành Ảnh tìm cậu, nói không liên lạc được với cậu cho nên gọi tôi." Lý Nhược Băng dứt khoát chuyển chủ đề.
"Ừ, tôi biết rồi." Ngô Thần trả lời.
"Không sao, tối tôi còn phải tăng ca." Lý Nhược Băng không nói thêm gì nữa, tôi muốn hỏi hiện tại Ngô Thần với Tống Huyên đã đến bước nào rồi, nhưng cô biết anh sẽ không hềnói, cho nên cô không hỏi nữa.
Sau khi kết thúc trò chuyện với Lý Nhược Băng, Ngô Thần gọi cho Tô Thành Ảnh.
"Chồng ơi, sao anh tắt máy vậy?"
"Anh đang bận."
"Em đã xử lý chuyện của Thiên Thiên."
"Em làm thế nào?"
Tô Thanh Ảnh kể toàn bộ mọi chuyện.
Rất khó giải quyết chuyện Mục Thiên Thiên sắp bị đưa ra nước ngoài du học, bởi vì đây là chuyện nhà của Mục Tứ Hải, Mục Thiên Thiên cũng còn đi học, không ai có quyền xen vào chuyện này, nhưng cũng không phải là không có cách giải quyết, Tô Thanh Ảnh dùng cách đơn giản nhất, đó là để Mục Thiên Thiên thực tập ở Kim Phúc.
Tất nhiên là không phải chính thức, sau này Mục Thiên Thiên còn phải đi học, chỉ có thời gian lúc nghỉ hè.
Cô thì tương đương với làm thêm hè của học sinh cấp III.
Nhưng chắc vừa của cô vô cùng cao! Cô là phó trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Kim Phúc!
Sở dĩ Mục Tứ Hải đưa con gái ra nước ngoài là bởi vì Mục Thiên Thiên vô cùng ngang tàn, sẽ gặp rắc rối, còn gây ra tai họa lớn.
Nếu như Mục Thiên Thiên có thể ngoan, thì ông ta sẽ không đưa cô đi.
Đi làm thêm hè là một cách rất tốt, quan trọng hơn là, đây là thực tập ở bên cạnh Tô Thanh Ảnh.
Không ai dám ngó lơ Tô Thanh Ảnh.
Cho nên chuyện này, không chỉ là Mục Thiên Thiên làm việc, mà còn là cơ hội rút ngắn quan hệ của Mục Tứ Hải và nhà họ Tô.
Tô Thanh Ảnh nói chiều hôm nay cô ấy gặp Mục Tứ Hải, sau đó cô ấy nói.
Mục Tứ Hải vô cùng ngạc nhiên với việc con gái có thể quan hệ với Tô Thanh Ảnh, cô ấy không nói đến việc Mục Thiên Thiên ra nước ngoài, ông ta cũng không nhắc đến.
Đối với việc cô thực tập ở tập đoàn Kim Phúc, ông ta vô cùng đồng ý, thậm chí còn căn dặn Mục Thiên Thiên trước mặt Tô Thanh Ảnh rằng phải học thật tốt, cơ hội này rất khó có được.
Tô Thanh Ảnh là người phụ nữ thành đạt, cho nên Mục Tứ Hải rất sẵn lòng để con gái học tập bên cạnh cô ấy.
"Chồng à, em làm thế nào?" Nó xong câu cuối cùng, Tô Thanh Ảnh hỏi, chờ Ngô Thần khen.
"Tốt lắm, Thanh Ảnh rất giỏi".
Ngô Thần khen một câu.
Tô Thanh Ảnh rất thông minh, cô ấy là như vậy, góc nhìn là để nhà họ Mục và nhà họ Tô có cơ hội rút ngắn quan hệ, nhưng đó lại lại cơ hội đã có thành lập mạng lưới quan hệ độc lập mạnh mẽ.
Nghe Ngô Thần khen, Tô Thanh Ảnh cười, cô ấy cười rất vui vẻ, còn nói một câu "chồng lợi hại hơn", sau đó nhỏ giọng nói: "Chồng à, hôm nay em không thể đi tìm anh, em phải về nhà, cũng không thể ngày nào cũng không ở nhà, sẽ bị nghi ngờ…"
"Không sao, giờ anh cũng đang có việc." Ngô Thần mỉm cười nói, lại hỏi: "Thiên Thiên còn ở chỗ em sao?"
"Đúng vậy, cô ấy học rất chăm chú, em để thư ký dạy cô ấy.
Dường như cô ấy sợ về nhà bị hỏi công việc thế nào, sợ rằng không nói được gì cho nên mới…"
Ngô Thần lại tán gẫu với Thanh Ảnh vài câu, sau đó anh cúp máy.
Nhưng anh cũng không gọi cho Mục Thiên Thiên, trước đó cô và Tô Thanh Ảnh gọi đến là vì một chuyện, bây giờ nói xong, cô ấy sẽ nói cho cô biết.
Cất điện thoại, Ngô Thần đạp chân ga.
Tăng tốc.
Về nhà phát hành bài hát.
Hơn mười phút sau.
Ngô Thần đang lái xe thì nhíu mày, anh liếc nhìn kính chiếu hậu, đã nhận ra có người theo dõi.
Đây không phải là lần thứ nhất trong ngày hôm nay Ngô Thần cảm thấy bị theo dõi, nhưng từ đầu đến cuối, anh không thể chắc chắn, cho đến giờ phút này, anh cũng có thể chắc chắn.
Mạch nguồn đối phương đổi xe, nhưng dựa vào thói quen theo dõi, Ngô Thần vẫn nhìn ra.
Đây là cao thủ.
Cao thủ nắm giữ kỹ xảo theo dõi cao cấp.
Không phải đám tay sai ngu ngốc của Vương Trạng Nguyên.
Ngô Thần không biết đối phương.
Điều này cho thấy, đối phương không phải người Đông Hải.
Vì vậy, Ngô Thần có thể đánh giá ra, đây là người của Đinh Thụy Long.
Ở bên ngoài tới, còn theo dõi như vậy, ngoài Đinh Thụy Long ra thì sẽ không có người thứ hai.
Chắc chắn Mạnh Quân Hào biết chuyện này, nhưng Ngô Thần từng nói ông ta có biết thì cũng đừng nói với mình.
Đinh Thụy Long bảo ông ta làm thế nào thì ông ta cứ làm thế đó.
Sắp tới rồi sao?
"Ngô Thần nghĩ đi nghĩ lại, sau đó nụ cười.
Anh cũng không muốn cắt đuôi đối phương, cho nên giả vờ như không biết.
Hơn một tiếng sau.
Ngô Thần về tới Đông Hải Hoa Phủ, phòng cũ thì không ở được, bên kia cũng không có máy tính.
Trở về biệt thự, vào phòng đọc sách.
Ngô Thần mở máy tính đã được Lý Nhược Thái chuẩn bị nhưng anh chưa dùng đến, sau vài bước thao tác, anh phát hành ca khúc "Thuốc giải của tâm hồn" lên toàn bộ trang mạng âm nhạc lớn, số tài khoản là số mới, nghệ danh là "Thần Vụ", là hai chữ đồng âm với Ngô Thần.
Sau đó, Ngô Thần liên hệ với người nổi tiếng về âm nhạc trên mạng.
Có vài người không trả lời ngay lập tức, thì anh gọi điện thoại tới, bảo là hợp tác.
Khoảng bảy giờ đêm, mọi chuyện được giải quyết.
Sau đó, Ngô Thần gọi thức ăn ngoài, ăn cơm, rồi đến phòng tập thể thao ở dưới tầng hầm rèn luyện một chút.
Mãi cho đến khoảng mười giờ đêm, Ngô Thần tắm rửa mặc áo choàng tắm, đi đến phòng đọc sách.
Anh nhìn máy tính.
Anh kiểm tra một chút, nhìn số liệu chi tiết của tài khoản, anh nở nụ cười.
Số liệu tăng vọt..