Ngô Thần có chút kinh ngạc, có hai điểm anh ta có thể vô cùng khẳng định là bất kể tình cảm giữa Ô Ngữ Dung và Lý Nhược Băng lạnh nhạt cỡ nào, hai người cũng sẽ không cãi nhau, nhiều nhất chỉ là nói chuyện mang ẩn ý mỉa mai, có hàm ý khác, đánh lộn càng không có khả năng.
Hai người đều là người giữ thể diện, đều cần mặt mũi.
Quan trọng hơn là trước khi Ngô Thần rời khỏi đã trấn an Lý Nhược Băng, cho nên bất kể thế nào, Lý Nhược Băng đều nên là người điềm tĩnh nhất mới đúng.
Tại sao lại có vẻ bị Ô Ngữ Dung làm cho sợ hãi?
Điều này không thể nào.
Tính cách của Lý Nhược Băng rất cứng rắn, cho dù cô thể có bị chọc điên cỡ nào thì cũng sẽ không mách lẻo với mình, huống chi người phụ nữ như Ô Ngữ Dung sẽ không để mối quan hệ giữa mình và Lý Nhược Băng trở nên tệ mới đúng.
Thân phận của hai người rất đặc biệt, vì thế giữa hai người đều sẽ thận trọng trong xử sự.
Cũng sẽ bớt phóng túng!
“Sao thế?” Ngô Thần đang lái xe suy nghĩ một hồi mỉm cười hỏi.
“Chị ta” Lý Nhược Băng lập tức giận dữ nói chuyện này cho Ngô Thần nghe, thực ra cô ấy có thể giữ ở trong lòng.
Nhưng cô ta cảm thấy cần phải cho Ngô Thần biết, dẫu sao hai người đã xác nhận quan hệ người yêu rồi.
Khi Ngô Thần nghe Lý Nhược Băng kể cô thể đã kêu Ô Ngữ Dung quỳ xuống xin lỗi, anh ta khẽ nhíu mày.
Không phải bất ngờ, mà là cảm thấy khá thú vị.
Thực ra điều này hoàn toàn không hợp với tính cách của Lý Nhược Băng, cô ta có bá đạo thế nào đi nữa cũng sẽ nhìn người, thái độ khi đối mặt với những người khác nhau đều sẽ có sự khác biệt, lí do mà Lý Nhược Băng kêu Ô Ngữ Dung quỳ xuống xin lỗi, thực ra thứ cô ấy muốn là một thái độ thẳng thắn dứt khoát.
Cô muốn Ô Ngữ Dung trực tiếp cúi đầu, để Ô Ngữ Dung biết bản thân đang làm nhỏ.
Tránh phiền đến sau này.
Có lẽ cô không có suy nghĩ sỉ nhục Ô Ngữ Dung, chuyện quỳ xuống, Ngô Thần cũng nghĩ tới.
Có lẽ do Lý Nhược Băng từng cá cược thua mình, quỳ xuống xin lỗi mình qua.
Có cái tiền đề này ở đây, không thể nói là nút thắt trong lòng.
Nhưng chuyện này nhất định đã nhắc nhở và ảnh hưởng đến tư tưởng của Lý Nhược Băng, cho nên cô ấy mới đem điều này áp dụng lên người Ô Ngữ Dung!
Lý Nhược Băng rất nhanh đã nói tới chỗ quan trọng.
Ngô Thần vừa nghe điện thoại vừa cười, anh đột nhiên hiểu được cảm xúc của Lý Nhược Băng, Ngữ Dung cũng xem như đánh bừa mà trúng rồi, Lý Nhược Băng thật sự có chút sợ hãi.
Không chỉ vì lúc còn là học sinh từng xém “sa chân vào con đường sai lầm”, còn vì mấy ngày trước cô ta đã bị Tô Thanh Ảnh doạ cho phát sợ.
“Ngô Thần, tôi thật sự xin cậu, sau này kiếm phụ nữ, nhất định phải kiếm người bình thường.” Cuối cùng Lý Nhược Băng chốt lại.
Cô nói xong, cơn giận cũng nguôi đi rất nhiều: “Tô Thanh Ảnh có chút kỳ lạ, hôm nay người này cũng vậy.
Cũng không biết là họ có vấn đề, hay họ sau khi quen cậu xong mới có vấn đề.”
“Cô đừng vu oan cho tôi.” Ngô Thần nói với giọng điệu đùa giỡn, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Một loại gạo nuôi trăm loại người, người với người sẽ có sự khác biệt, chẳng lẽ điều này cô cũng không hiểu sao?”
“Hừ!” Lý Nhược Băng hừ một tiếng, sau đó ngữ khí nhỏ nhẹ lại: “Được rồi, chuyện trôi qua rồi.
Vậy đi.”
Đúng vậy, thực ra cô chỉ bày tỏ cảm xúc một chút với Ngô Thần, không định tiếp tục làm khó ai.
Sự lựa chọn của Ngô Thần, cô cũng không có cách, vả lại Ô Ngữ Dung cũng xin lỗi rồi.
Chỉ cần nắm giữ Ngô Thần trong tay.
Những thứ khác đều là chuyện nhỏ.
Từ khi Ngô Thần nói “tôi yêu em” với Lý Nhược Băng, cách nhìn của Lý Nhược Băng đối với những chuyện khác đã bình thản rất nhiều!
“Cậu đang lái xe à?” Lý Nhược Băng hỏi tiếp Ngô Thần một câu.
“Đúng, sắp tới nhà rồi.”
“Lái chậm thôi, về nhà nhớ nghỉ ngơi sớm.” Lý Nhược Băng nói.
“Quan tâm tôi sao?” Ngô Thần cười đùa.
“Chẳng phải sao?” Lý Nhược Băng hỏi ngược lại, trực tiếp thừa nhận, đến bước này rồi, cô dĩ nhiên không cảm thấy quan tâm người đàn ông của mình là có gì sai.
“Được thôi, cô Lý thân yêu của tôi.” Ngô Thần cười.
Hai người lại nói thêm vài câu bèn cúp máy.
Ngô Thần, người đang lái xe suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười trong vô thức, không thể không thừa nhận, cách xử lý của Ô Ngữ Dung có chút thú vị.
Không chỉ đánh bừa mà trúng, suy cho cùng bà ấy vẫn là một phụ nữ lợi hại! Đối mặt với Lý Nhược Băng cũng không rơi vào thế yếu!
Tuy nhiên, cũng chỉ có lần này.
Ngô Thần cảm thấy nếu như Ô Ngữ Dung thông minh.
Vậy thì sau này sẽ không chủ động chọc Lý Nhược Băng, thế yếu nhất của bà ta khi ở trước mặt Lý Nhược Băng không phải là tuổi tác.
Mà là bà nghĩ nhiều, còn Lý Nhược Băng có thể ngoan cường đến cùng, đến cuối cùng sẽ không màng đến bất kỳ hậu quả nào.
Mười phút sau.
Ngô Thần lái xe vào Tôn Vinh Đông Hải Hoa Phủ.
Dừng xe ở tầng hầm để xe.
Đi lên lầu.
Ngô Thần thật sự muốn ngủ, sau khi về nhà đã nhanh chóng nằm xuống giường và đặt báo thức.
Ngô Thần rất nhanh đã chìm vào giấc mộng.
Thời gian trôi qua.
Cũng chỉ mới trôi qua hai tiếng mấy.
Cũng mới buổi trưa mười hai giờ mấy.
Hoa tươi:
Ring ring ring.
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên, làm cho Ngô Thần tỉnh giấc.
Ngô Thần mở mắt.
Đưa tay lấy điện thoại để trên bàn qua liếc một cái, sau đó để bên tai bắt máy: “Có chuyện gì?”
Là Lý Nhược Thái gọi đến.
“Anh rể, anh có biết Mạnh Quân Hào không?” Lý Nhược Thái hỏi.
“Ngài Ngô, ngài Ngô là tôi đây! Ngài Ngô cứu tôi! Là ngài đã không cho tôi nói ra, là ngài mà, ngài cứu tôi” Trong điện thoại vang ra một tiếng kêu kích động của một người đàn ông khác, chính là tên “gián điệp hai mặt” Mạnh Quân Hào đó.
Quá rõ ràng, Lý Nhược Thái đã bắt ông ta lại.
Hôm qua Ngô Thần đột nhiên gặp nguy hiểm lớn như vậy, trước tiên là xe, sau đó là người, xe là Ngô Thần gọi điện thoại thông báo trước cho Lý Nhược Thái giải quyết, người là chính tay Ngô Thần giải quyết.
Tuy nhiên Ngô Thần không cảm thấy mình có áp lực gì, tất cả đều trong tầm kiểm soát, nhưng Lý Nhược Thái lại không cho là thế.
Mạnh Quân Hào báo tin cho anh thì đáng chết.
“Đừng động ông ta, buổi chiều gặp nói, tôi đang ngủ.” Ngô Thần cũng không nói gì thêm.
Lý Nhược Thái lại nghe hiểu ý của Ngô Thần.
Đã quá rõ ràng, Mạnh Quân Hào nói có khả năng đều là sự thật, thật sự là chị đi kiếm Mạnh Quân Hào trước.
“Tôi biết rồi anh rể, anh nghỉ ngơi cho tốt.” Lý Nhược Thái nói, cậu ta bây giờ đối với Ngô Thần có thể nói là khá tôn trọng, đã không chỉ vì bà chị già, và Lý Nhược Thái đã thấy được bản lĩnh của Ngô Thần.
Ngô Thần là người đàn ông đã bí mật trò chuyện và giải quyết thành công cha của cậu!
Cúp máy xong, Ngô Thần trở mình ngủ tiếp.
Thời gian trôi qua trong sự tĩnh lặng.
Thấm thoát đã tới buổi chiều hai giờ.
Báo thức Ngô Thần đặt là hai giờ rưỡi.
Ring ring ring.
Điện thoại lại vang lên!
Ngô Thần lần nữa tỉnh dậy.
Khẽ nhíu mày, cầm điện thoại lên nhìn một cái, để bên tai bắt máy: “Lại có chuyện gì nữa?”
Lại là Lý Nhược Thái!
Cậu vốn dĩ không nên làm phiền Ngô Thần, biết Ngô Thần đang nghỉ ngơi, cuộc gọi trước còn có thể hiểu, bây giờ anh ta không thể hiểu nữa, đâu ra nhiều tình huống xảy ra đột ngột như vậy?
“Anh rể, không xong rồi anh rể.” Giọng nói của Lý Nhược Thái rất kỳ lạ, giống như đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp vậy! Chuyện lớn cũng không nên như vậy, cảm xúc có chút quái dị, giống như đang lo lắng về điều gì đó.
“Hửm, cái gì không xong?” Ngô Thần hỏi..