“Mẹ, con đi vào nhà vệ sinh một lát.” Tống Huyên thấp giọng nói với Ô Ngữ Dung một câu rồi xách túi đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng riêng, tùy tiện đóng cửa lại, bên ngoài hành lang không có ai cả, chỉ có Sở Yến đứng canh cửa.
Tống Huyên đi ra ngoài liền đi đến nhà vệ sinh.
Ring ring ring...
Điện thoại của Tống Huyên đột nhiên vang lên.
Cô ấy dừng bước dừng lại, lấy điện thoại di động từ trong túi ra xem thử, là một số điện thoại xa lạ gọi đến, Tống Huyên đoán có thể là quản lý của công ty giải trí đó gọi điện thoại đến.
Về việc liệu có muốn ký hợp đồng với công ty giải trí hay không, cô ấy cũng đang cân nhắc, cô ấy không thể từ bỏ việc học của mình và trực tiếp ra mắt, Ô Ngữ Dung cũng sẽ không cho phép cô ấy làm như vậy đâu.
Ca hát là sở thích của cô ấy
Nhưng không phải là không thể ký hợp đồng với các công ty giải trí.
Nếu bài hát muốn được nhiều người biết đến hơn, muốn có độ hot cao.
Thì không thể thiếu đi hoạt động chuyên nghiệp của một công ty giải trí, Tống Huyên không quan tâm đến việc có kiếm được tiền hay không, nếu trong nhà thực sự rất có tiền, thì ca hát chỉ là thú vui mà thôi.
Nhưng xét từ vấn đề vận hành một ca khúc, nếu ký hợp đồng với một công ty chuyên nghiệp, vậy thì chắc chắn phải ký với một công ty lớn.
Mấy ngày nay tuy rằng có vài công ty âm nhạc có tên tuổi gọi điện thoại cho Tống Huyên, nhưng là Tống Huyên cảm thấy không đủ lớn.
Nếu như cô ấy đã muốn ký, thì phải ký với chỗ hàng đầu.
Ring ring ring...
Điện thoại vẫn đang đổ chuông.
Tống Huyên suy nghĩ một chút, vẫn là trả lời cuộc gọi, cô ấy không có thói quen trực tiếp cúp điện thoại của người khác, như vậy rất là thô lỗ.
“A lô, xin chào.” Tống Huyên đặt điện thoại lên bên tai và nói.
“Xin hỏi có phải là cô Tống Huyên không?” Một giọng nữ rất từ tính từ trong điện thoại phát ra.
“Là tôi, cô là…” Tống Huyên hỏi
“Tôi là An Mộng Lam, rất mạo muội đã làm phiền cô rồi.”
“An...: An Mộng Lam?!” Tống Huyên như bị sét đánh, sững sờ, khích động, suýt chút nữa là đã hét lên!
Cô ấy đã kịp thời che miệng lại.
Khuôn mặt tràn đầy phấn khích, cô gái nhỏ này đứng nhảy tại chỗ.
An Mộng Lam.
Quê gốc ở tỉnh Quảng thành phố Giang Khẩu và là nữ ca sĩ ở đặc khu Hương Giang nói tiếng Hoa! Là thiên hậu của giới ca sĩ thời đại mới.
Năm mười bảy tuổi cô ta ra mắt với tư cách là quán quân của cuộc thi ca dao ở Hương Giang.
Cùng năm đó, tại giải Đỉnh Kim Khúc lần thứ bảy cô ta đã giành được giải Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất, Đĩa đơn xuất sắc nhất, rồi những năm tiếp theo cô ta cũng liên tục nhận được giải Nữ ca sĩ xuất sắc nhất.
Năm mười chín tuổi, An Mộng Lam bước chân vào làng nhạc nội địa để phát triển.
Với giọng hát đầy truyền cảm, thanh nhạc dễ thay đổi, cùng với âm cao không ai sánh bằng.
Cô ta nhanh chóng càn quét cả giới âm nhạc tiếng Hoa, nhận giải đến mức tay cũng mềm ra, được giành cho danh hiệu thiên hậu.
Cũng trong năm này, cô ta nhận được mời tham gia liên hoan buổi tiệc tối chào đón năm mới và lên sân khấu hát tặng.
Vào độ tuổi hai mươi, sự nghiệp vừa đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp, An Mộng Lam đột ngột giải nghệ, người ta đồn rằng cô đến Ý để bồi dưỡng thanh nhạc.
Năm hai mươi hai tuổi, sau khi rời xa làng nhạc Trung Quốc được hai năm, An Mộng Lam chính thức trở lại và phát hành album thứ ba “Mộng”, album này một lần nữa càn quét.
Ca khúc chủ đề “Mộng” cùng tên của album “Mộng” trong năm đó độ lan truyền đã đạt đến mức tẩy não.
Hầu hết tất cả các con đường lớn, ngõ hẻm trên cả nước đều phát bài đó.
Khi năm hai mươi bốn tuổi, An Mộng Lam sau khi đã tổ chức concert suốt một năm, rồi lại biến mất khỏi ánh mắt của công chúng nhưng cô ta cũng không tuyên bố giải nghệ.
An Mộng Lam có công ty âm nhạc của riêng mình.
Người ta nói rằng cô ta đang thay đổi hình tượng, sự nghiệp sau này sẽ chú trọng vào việc mở công ty, khai quật và đào tạo người mới.
Trong làng nhạc Trung Quốc, An Mộng Lam có rất nhiều danh hiệu, như “Thiên hậu tình ca”: “Thiên hậu có là phổi sắt”, quãng giọng của cô ta vô cùng rộng, âm trầm ngọt ngào, âm cao dứt khoát và rõ ràng, là một trong số rất ít nữ ca sĩ của làng âm nhạc được mệnh danh là “được ông trời thưởng cơm cho ăn”.
Thực ra là hai năm qua, An Mộng Lam bởi vì không lộ mặt, nên độ nổi tiếng mới giảm sút, So với những nữ ca sĩ nổi đình nổi đám trong các chương trình tuyển chọn, lượng fan hoạt động trên mạng ít hơn hẳn, nhưng độ nổi tiếng quốc dân của An Mộng Lam lại rất cao và có lượng fan hùng hậu đáng kinh ngạc.
Hơn nữa tất cả mọi người đều hiểu rằng chỉ cần An Mộng Lam ra album mới thì chắc chắn sẽ lại càn quét mọi thứ!
Cô ta đã gây dựng được địa vị trong giới âm nhạc mà không phải những người mới vào nghề bây giờ có thể sánh bằng.
Chỉ là cô ta dường như không muốn hát nữa mà thôi.
Nhưng mãi cho đến ngày nay, An Mộng Lam vẫn được coi là thiên hậu của thế hệ ca sĩ nhạc Hoa mới và là người dẫn đầu thế hệ ca sĩ nữ mới!
Bởi vì cô ta chỉ mới khiêm nhường có hai năm, năm nay mới hai mươi sáu tuổi!
Tống Huyên biết rất rõ An Mộng Lam, thậm chí cô ấy còn biết sinh nhật của An Mộng Lam, nhưng là vì… cô ấy là fan của An Mộng Lam! Thậm chí có thể nói cô ấy là một “fan não tàn” của An Mộng Lam!
Cô ấy có thể hát tất cả các bài hát của An Mộng Lam.
Vài năm trước cô ấy cũng đã đến buổi concert của An Mộng Lam và thề sẽ là fan của An Mộng Lam suốt đời.
Mà với bối cảnh gia đình của Tống Huyên, cô ấy biết rõ về hoàn cảnh của An Mộng Lam hơn mọi người.
Trước mắt “Giải trí Hoa Tinh” được xếp hạng trong ba công ty truyền thông và giải trí hàng đầu trong nước, là công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn của “Tập đoàn Hoa Tinh” Hương Giang.
Tập đoàn Hoa Tinh là một tập đoàn doanh nghiệp toàn diện đa dạng.
Phạm vi kinh doanh bao gồm tài chính, bất động sản, khách sạn, truyền thông, phim điện ảnh,… Các công ty con của công ty đã được lên thị trường chứng khoán chỉ có năm mà thôi!
Giải trí Hoa Tinh chẳng qua chỉ là một bộ phận của tập đoàn Hoa Tinh.
Quy mô tài sản của toàn bộ tập đoàn Hoa Tinh là hơn 100 tỷ!
Bố của An Mộng Lam, tên là An Hoài Quốc!
Hiện tại người đứng đầu thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Hoa Tinh chính là An Hoài Quốc!
Cô ta là con gái út của An Hoài Quốc và là hòn ngọc quý trên tay của nhà họ An!
Địa bị của An Mộng Lam trong ngành giải trí có thể dùng từ “phi thường” để miêu tả, nhưng cô ta không trở nên nổi tiếng nhờ sự nâng đỡ của gia đình mình, chỉ cần là người hiểu âm nhạc đều biết rằng An Mộng Lam vừa ra mắt đã bước chân đến thời kỳ đỉnh cao, tài năng khủng bố đến mức nào!
Cô ta là một sự tồn tại giống như “đại ma vương” vậy!
Hầu như mọi thời đại, đều xuất hiện ca sĩ có khả năng thống trị tuyệt đối.
Sẽ có ca sĩ L chiếm ưu thế tuyệt đối
An Mộng Lam chính là người như thế.
Lẽ ra cô ta đã trở thành nữ ca sĩ có khả năng thống trị nhất làng nhạc Trung Quốc ở thời đại này.
Nhưng cô ta đã không làm như vậy.
Đó là vì bối cảnh gia đình.
An Mộng Lam gia nhập làng âm nhạc chỉ mang tính chất là chơi đùa mà thôi, cô ta gần như đã lấy sạch tất cả những danh hiệu mà một ca sĩ có thể có được.
Rồi lập tức mở một chuyến lưu cả năm, hoàn toàn thực hiện xong ước mơ âm nhạc của mình.
Rồi sao đó mới chuyển đổi hình tượng.
Tống Huyên là fan của An Mộng Lam đã nhiều năm nay rồi, đây là lần thần tượng của cô ấy, bất ngờ nhận được điện thoại từ thần tượng, cô ấy khích động đến không nói nên lời.
“Là tôi, cô Tống, cô có ổn không?” Giọng của An Mộng Lam lại vang lên, hiển nhiên là cô ta đã nghe thấy âm thanh lúc được lúc mất, có chút không ổn của Tống Huyên,
“Tôi… ổn, ổn lắm… Cô, cô An...” Tống Huyên cố gắng hết sức để khống chế cảm xúc của mình, nhưng vì quá sung sướng, quá khích động mà giọng nói của cô ấy đã có hơi run rẩy.
“Chuyện là như thế này, cô Tống.
Tôi nói thẳng luôn nhé… Tôi đã nghe bài hát của cô rồi, tôi rất thích bài này, không biết cô đã ký hợp đồng với công ty nào chưa.
Nếu chưa có, tôi muốn mời cô đến công ty của tôi, cô có thể suy nghĩ về nó, Nếu như được, chúng ta có thể gặp mặt để bàn bạc cụ thể hơn với nhau.” An Mộng Lam dùng từ rất trạng trọng để nói.
“Tôi… được… Tôi có thể…” Tống Huyên khích động, nên đã đồng ý có chút vội vàng.
“Tôi không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.” An Mộng Lam có hơi ngạc nhiên và nói thêm: “Vậy tôi có thể làm phiền cô Tống, cô và anh Thần Vụ có phải là bạn bè của nhau hay không? Không biết cô có thể giúp tôi giới thiệu, hoặc cho tôi số điện thoại của anh ấy được không.
Anh ấy cực kỳ xuất sắc, tôi nghĩ là...”
“Được! Không có việc gì, tôi, tôi sẽ hỏi anh ấy ngay lập tức! Tôi sẽ gọi lại ngay cho cô, cô đợi một lát, sẽ nhanh thôi.” Tống Huyên lại đồng ý ngay lập tức.
Cúp máy trước.
Tống Huyên quay người rồi lại chạy về phía cửa phòng riêng.
Khi đến cửa, cô ấy trực tiếp đẩy cửa và xông vào.
“Đàn anh...” Tống Huyên vừa bước vào cửa và gọi, sau đó giọng nói đột ngột dừng lại!
Tống Huyên đang khích động đã ngẩn cả người ra.
Ngay cả sự phấn khích cũng đã lắng xuống rất nhiều.
Trừng to mắt nhìn chằm chằm vào phòng riêng.
Cô ta nhìn thấy Ô Ngữ Dung đang ngồi trong lòng Ngô Thần.
Vòng tay qua cổ Ngô Thần, đang quay đầu nhìn về phía cửa cùng với Ngô Thần.
Ô Ngữ Dung hoàn toàn không kịp đứng dậy.
Đã bị nhìn thấy rồi!
Không khí vào lúc này như đã đông cứng lại, Tống Huyên ngây ngốc.
Còn Ô Ngữ Dung thì sững sờ, làm sao mà cô ấy lại đi đến vệ sinh nhanh như vậy được? Còn chưa tới một phút nữa mà? Trong lòng bà ta hoảng sợ vô cùng.
Đầu óc quay cuồng, đang nghĩ xem phải giải thích như thế nào.
Nhưng hoàn toàn không nghĩ ra được.
Không có cách nào để giải thích được.
Ngô Thần nhìn Tống Huyên, sau đó lại liếc Ô Ngữ Dung rồi lại nhìn Tống Huyên, anh vô cùng bình tĩnh, loại tình huống đột ngột này đối với anh mà nói không phải là vấn đề.
Anh có thể giải quyết nó.
Im lặng.
Kéo dài suốt mười giây.
Ngoại trừ Ngô Thần, tất cả dường như đều đã bất động, hoàn toàn không nhúc nhích.
Ring ring ring...
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.
Là của Ngô Thần.
Ngô Thần vẫn bình tĩnh, rất tự nhiên lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn rồi tự nhiên nhận điện thoại và đặt ở bên tai anh: “Sao vậy?”
“Anh ta tự sát.” Trong điện thoại vang lên giọng nói của lão Đao..