Lôi Thành thậm chí cũng không biết liệu Ngô Thần có che giấu sự tồn tại của Lý Nhược Băng với Trang Tiểu Điệp hay không, vì vậy ông ta dùng cách đùa cợt để thăm dò.
Nhưng đó là bởi vì ông ta có thể trực tiếp phán đoán Trang Tiểu Điệp ở bên cạnh Ngô Thần với thân phận gì.
Cũng giống như thân phận của Đào Mạn Ảnh ở bên cạnh Lôi Thành ông ta vậy.
Một cô gái vẫn còn đang đi học, lại theo học ngành diễn xuất, không nghi ngờ gì nữa, ước mơ của cô ấy chính là trở thành một diễn viên, trở thành một ngôi sao! Còn Ngô Thần rõ ràng chính là người sẽ nâng đỡ cô ấy!
Nuôi một tình nhân trẻ trở thành một ngôi sao lớn, Lôi Thành đối với Đào Mạn Ảnh chính là như vậy.
Trang Tiểu Điệp là tình nhân trẻ của Ngô Thần!
Còn Lý Nhược Băng và Ngô Thần lại là quan hệ công khai, Lý Nhược Băng không thể nào làm “bé” được rồi! Ngô Thần tự nhiên cũng không sợ để cho Trang Tiểu Điệp biết sự tồn tại của Lý Nhược Băng, Trang Tiểu Điệp không đủ tư cách để ghen tị.
Vì vậy, có thể đoán rằng Trang Tiểu Điệp chắc là đã biết đến Lý Nhược Băng rồi, chỉ cần là người ở Đông Hải biết Ngô Thần, đều sẽ biết bạn gái của anh là ai.
Nói ra thì Lôi Thành thăm dò Ngô Thần như vậy, ông ta cũng không có ác ý gì cả, càng không có những suy nghĩ phức tạp nào khác.
Dù sao thì Lôi Thành đang mang ơn Ngô Thần, ông ta đang lên kế hoạch để xử lý anh cả của mình, đó là một bí mật chung của ông ta và Ngô Thần, đây là điều quan trọng nhất đối với Lôi Thành lúc này!
Lôi Thành cũng đã từng nói: “Mẹ nó Đinh Thụy Long!”
Ông ta và Ngô Thần là quan hệ đồng minh thân thiết.
Không có ác ý.
Chỉ là...!chỉ là tò mò mà thôi!
Ngô Thần không sợ sao? Lý Nhược Băng là một người mạnh mẽ và độc đoán đến như vậy, nếu cô ta phát hiện thì phải làm sao đây? Phải xử lý như thế nào?
Nếu anh chia tay với Lý Nhược Băng, vậy thì chuyện của Đinh Thụy Long có ý nghĩa gì nữa chứ?
“Nhược Băng cô ấy… không sao đâu, cô ấy sẽ không ghen đâu.” Ngô Thần nhìn Lôi Thành mỉm cười rồi nói.
“Sẽ không ghen sao? Hay là...” Lôi Thành hơi cau mày, dừng lại một chút rồi cười hỏi: “Sẽ không để cô ấy biết sao?”
“Cô ấy biết chứ.” Ngô Thần mỉm cười: “Buổi trưa hôm nay là Tiểu Điệp nấu cho tụi tôi đấy.”
Lôi Thành có hơi sửng sốt một chút, sau đó mới kinh ngạc.
Ông ta phản ứng lại, ý từ lời nói của Ngô Thần buổi trưa hôm nay là Ngô Thần, Lý Nhược Băng và Trang Tiểu Điệp đã ăn cùng nhau, và Trang Tiểu Điệp còn là người nấu!
Nếu mà muốn nấu ăn chắc chắn là ở nhà.
Ở nhà?
Lôi Thành nghĩ đến việc Ngô Thần và Lý Nhược Băng ở bên cạnh nhau, rất bình thường, bạn trai và bạn gái mà, còn Trang Tiểu Điệp lại là tình nhân của Ngô Thần, cũng đi đến nhà sao?
Bà người sống cùng nhau à?!
“Ở… nhà của… người anh em cậu à?” Lôi Thành nhìn Ngô Thần, rồi lại nhìn Trang Tiểu Điệp, giọng điệu rất không đúng.
Đào Mạn Ảnh ở bên cạnh khuôn mặt cũng tỏ vẻ không ổn.
“Đúng vậy.” Ngô Lỗi gật đầu với Lôi Thành.
“Chị đối xử với tôi rất tốt.” Trang Tiểu Điệp cũng lên tiếng nói một câu, bởi vì Lôi Thành đang quan sát cô ấy.
“Chị?” Lôi Thành trợn to mắt.
Đã gọi là chị luôn rồi à?
Lý Nhược Băng không chỉ biết cô ấy, mà còn chấp nhận cô ấy nữa à?
Chị chị em em, đã sắp xếp địa vị xong rồi luôn à?
Lôi Thành hoàn toàn bị kinh ngạc, ông ta cảm thấy sự hiểu biết của mình về Lý Nhược Băng đột nhiên đã hoàn toàn “sụp đổ”!
Từ một góc nhìn khác mà nói, thực ra không phải vấn đề của Lý Nhược Băng, mà là Ngô Thần...
“Ha ha ha ha ha, người anh em! Thật là lợi hại!! Anh trai đây phục cậu lắm! Ha ha ha...” Lôi Thành đột nhiên bật cười to, còn giơ ngón tay cái lên ra hiệu với Ngô Thần.
Lời nói có chút thô lỗ.
Lôi Thành vốn dĩ không phải là người thô lỗ, nhưng ông ta đã giả vờ mười năm rồi, nên thói quen cách ăn nói đương nhiên cũng bị ảnh hưởng.
“Ha ha ha...” Lôi Thành cười lớn, nhưng ông ta không nhắc đến Lý Nhược Băng lần nữa, ông ta cũng không muốn thăm dò quá mức rốt cuộc giữa Ngô Thần và Lý Nhược Băng là chuyện gì?
Không cần thiết, nó sẽ khiến người ta phản cảm.
Dùng năm từ để tổng kết lại - Ngô Thần rất lợi hại!!
Hết rồi.
“Người anh em, uống trà đi...” Lôi Thành gọi Ngô Thần uống trà.
Sau khi tán gẫu, chủ đề chính cũng là Trang Tiểu Điệp, Lôi Thành chỉ tùy tiện hỏi vài câu trước, biết rằng Trang Tiểu Điệp sau này sẽ đi đóng phim, còn biết được Trang Tiểu Điệp là cổ đông thứ hai của công ty giải trí.
Mặc dù biết cổ đông thực sự là Ngô Thần, nhưng Lôi Thành vẫn nói đùa rằng lần sau gặp Trang Tiểu Điệp, ông ta không thể gọi là cô Trang nữa rồi, phải là bà chủ Trang mới đúng.
Mười phút sau.
Chuyện phiếm cũng đã lâu rồi, Lôi Thành đặt tách trà xuống, nhìn về phía Ngô Thần nói: “Người anh em, vào phòng sách nói chuyện đi?”
“Được!” Ngô Thần mỉm cười gật đầu.
Sau đó hai người đồng thời đứng dậy định đi lên lầu nói chuyện phiếm, một chuyện to lớn, quan trọng thật sự, chắc chắn không thể bàn luận ở đây được, có quá nhiều người.
Một số vệ sĩ của Lôi Thành đều đang ở xung quanh, còn có người giúp việc.
Không thể để họ nghe thấy được, cũng không phải là vì không tin tưởng bọn họ, những người có thể làm người giúp việc ở nhà Lôi Thành, cũng như những vệ sĩ đã đi theo Lôi Thành nhiều năm này, đương nhiên đã có được sự tin tưởng tuyệt đối của ông ta!
Chuyện này không liên quan gì đến việc có tin tưởng hay không.
Mà là không cần thiết để cho những người khác biết được.
Giống như Lôi Thành sẽ không để cho Đào Mạn Ảnh biết vậy...!Cô ta có biết hay không thì cũng sẽ không thay đổi được bất cứ điều gì, quyết định không nằm tròn tay cô ta, và cũng không cần thiết để cô ta phải lo lắng.
“Cô ngồi chơi với cô Đào một lát đi.” Khi Ngô Thần đứng dậy, dặn dò Trang Tiểu Điệp một câu.
“Đại Bảo, chăm sóc tốt cho Trang nhé, trò chuyện với nhau nhiều hơn đi, xem sau này liệu có thể hợp tác với nhau gì đó hay không...” Lôi Thành cũng dặn dò Đào Mạn Ảnh.
“Con biết rồi cha nuôi.” Đào Mạn Ảnh mỉm cười đáp lại.
Ngô Thần và Lôi Thành lên lầu.
Đến phòng sách trên tầng hai.
Phòng sách này rất lớn, phong cách trang trí cổ xưa, có đủ cả bàn làm việc, tủ sách, ghế sofa và bàn cà phê, được sắp xếp rất sạch sẽ, nhìn tổng thể vô cùng có khí phái.
“Người anh em, ngồi đi.” Hai người vào phòng sách, Lôi Thành đóng cửa phòng sách lại, rồi bảo Ngô Thần ngồi xuống.
Ngô Thần ngồi xuống một bên ghế sô pha, trong khi Lôi Thành thì ngồi xuống một chiếc ghế sô pha bên cạnh Ngô Thần, hai người ngồi rất gần nhau.
“Chiều nay Lôi Hữu lại gọi điện thoại cho tôi, công ty nhận được một bản fax từ trụ sở chính…” Lôi Thành liếc nhìn Ngô Thần rồi trực tiếp bắt đầu nói chuyện công việc.
Chủ yếu nói hai chuyện.
Điều đầu tiên là Lôi Thành đã bị cách chức tạm thời rồi!
Ông ta đã ở Đông Hải được mười năm, từ ngày đầu tiên đến Đông Hải, ông ta đã là chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Phúc Mậu Đông Hải, một công ty con của tập đoàn Hồng Phát ở Đông Hải.
Công ty này thuộc tập đoàn Hồng Phát, không phải của Lôi Thành.
Vào khoảng hai giờ chiều hơn ngày hôm nay, trụ sở chính của tập đoàn Vỹ Hưng Hồng Phát đã gửi một bản fax đến công ty con của tập đoàn Phúc Mậu ở Đông Hải, nội dung của bản fax chính là… tạm thời cách chức Lôi Thành!
Đồng thời để phó tổng giám đốc “Chu Hạo Ba” tạm thời phụ trách toàn bộ hoạt động của công ty.
Chu Hạo Ba là thân tín của Lôi Hữu.
Cũng khoảng lúc đó, Lôi Hữu còn gọi điện cho Lôi Thành, dùng lời lẽ rất kịch liệt để cảnh cáo Lôi Thành không được gây rắc rối cho gia đình.
Điều thứ hai, trước khi nói đến đó, Lôi Thành đã hỏi Ngô Thần: “Cậu có biết Hồ Hỉ Lâm không?”
Ngô Thần gật đầu, đương nhiên là anh biết.
Hồ Hỉ Lâm, nam, 45 tuổi, chủ tịch công ty cổ phần hữu hạn Đông Hải Điện tử Hỉ Thụy.
Điện tử Hỉ Thụy là một trong 100 doanh nghiệp hàng đầu ở Đông Hải, hơn nữa còn là một tập đoàn công nghiệp tư nhân chưa niêm yết trên thị trường.
Chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực linh kiện ô tô, xe máy, phụ kiện điện tử, khuôn mẫu, máy móc, thiết bị, gia công kim loại, v.v.
Điện tử Hỉ Thụy là một trong những nhà cung cấp lâu năm của tập đoàn Hồng Phát và có mối quan hệ hợp tác hơn mười năm với tập đoàn Hồng Phát.
Rất lâu trước khi Lôi Thành đến Đông Hải, điện tử Hỉ Thụy đã cung cấp các phụ kiện điện tử cho tập đoàn Phúc Mậu được vài năm rồi, đồng thời cũng hợp tác với các nhà máy và công ty con khác của tập đoàn Hồng Phát.
Hiện tại, giá trị tổng thể của điện tử Hỉ Thụy là khoảng năm tỷ, mà Hồ Hỉ Lâm lại nắm giữ 62% cổ phần và trị giá hơn ba tỷ.
Hồ Hỉ Lâm và tập đoàn Hồng Phát là bạn cũ, còn Lôi Thành đã tới Đông Hải được mười năm, Hồ Hỉ Lâm và Lôi Thành cũng là bạn cũ.
Bọn họ đều ở Đông Hải, rất dễ giao tiếp, các mối quan hệ cá nhân cung rất tốt.
Điều thứ hai Lôi Thành nói là Hồ Hỉ Lâm gọi điện thuyết phục ông ta, chính là Lôi Hữu đã gọi điện đến đánh tiếng với Hồ Hỉ Lâm, để Hồ Hỉ Lâm gọi điện thuyết phục Lôi Thành.
Hơn nữa còn gọi tận hai lần.
Lần đầu tiên vào khoảng ba giờ chiều.
Lần thứ hai là cách đây hơn mười phút...!Khi Ngô Thần và Trang Hiểu Nguyệt vừa đến, Lôi Thành đang nói chuyện với người nào đó trên lầu...!Chính là Hồ Hỉ Lâm đột nhiên lại gọi điện đến cho ông ta.
Hồ Hỉ Lâm đã thuyết phục ông ta, muốn hẹn ông ta ta gặp mặt và bàn bạc trực tiếp.
Hai chuyện này đều là nỗ lực của Lôi Hữu, không chỉ gây áp lực cho Lôi Thành từ phía công ty, mà còn có thể tìm người đến thuyết phục ông ta! Đây cũng là một dạng áp lực.
“Hồ đột nhiên lại gọi điện đến cho ông ta.
“Hồ Hỉ Lâm không phải người xấu, nhưng...” Lôi Thành đang nói thì chợt dừng lại, ông ta đang cân nhắc xem nên nói như thế nào.
Đồng thời lúc đó.
Ngô Thần lấy điện thoại di động ra, lướt lướt vài cái, anh định cho Lôi Thành xem một đoạn video, đây là đoạn clip anh quay ở quán bar lúc trước.
Người phụ nữ của cặp tình nhân bí mật đó chính là vợ của Hồ Hỉ Lâm!
Và người đàn ông...!lại chính là Chu Hạo Ba!.