Tô Thanh Ảnh đến đây để làm nũng.
Đương nhiên cô ta biết, lần trước, Ngô Thần tức giận là giả vờ.
Nhưng đúng là Tô Thanh Ảnh đánh golf không giỏi, cô ta không biết Ngô Thần nói cô ta ngốc là thật hay giả.
Lẽ nào anh cảm thấy cô ta đúng như vậy nên mới nói ra những điều đang nghĩ trong lòng?
“Bốp.”
m thanh vang dội, Ngô Thần vừa đánh vào mông cô ta.
“Em là đồ ngốc hả? Anh sẽ thực sự nói em như vậy sao?” Ngô Thần ngẩng đầu cười, nói.
Nói xong, anh đưa tay ra hiệu.
Tô Thanh Ảnh nhanh chóng xoay người, ngồi trong lòng Ngô Thần, hai tay cô ta vòng lấy cổ của anh rồi nói: “Vậy những lời chồng mắng em đều là giả đúng không?” Đúng là cô ta đang làm nũng! Cô ta cũng không phải ngu ngốc!
“Đương nhiên đều là giả rồi.” Ngô Thần nói rồi đưa tay gõ lên trán Tô Thanh Ảnh.
Tô Thanh Ảnh cười, hôn lên mặt Ngô Thần.
“Có thể không làm như vậy được không?” Một giọng nói yếu ớt vang lên, là Lý Nhược Băng mới quay lại từ sảnh.
Cô ta và Tô Thanh Ảnh cùng tiễn bà Tô, chỉ có Ngô Thần ngồi trên sô pha không nhúc nhích.
Đến khi quay lại, Lý Nhược Băng nhìn thấy Tô Thanh Ảnh đang ngồi trong lòng của Ngô Thần, hôn anh.
Thực sự khiến người khác đau đầu!
Lý Nhược Băng đưa tay đỡ trán, nghiêng người nhìn sang hai bên, đến khi quay người lại, tuy trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đang mắng người.
Mắng chính mình!
Để làm gì? Rốt cuộc, cô ta phối hợp với Ngô Thần để làm gì?
Thấy dáng vẻ này của Lý Nhược Băng, Tô Thanh Ảnh lập tức đứng dậy từ trong lòng Ngô Thần, cô ta nhìn Lý Nhược Băng rồi nói: “Cô Lý, hôm nay, cảm ơn cô đã lo lắng cho chuyện của tôi và chồng tôi.”
Lý Nhược Băng đưa tay, dáng vẻ không muốn nói thêm về chuyện này nữa.
Cô ta đi vào trong, ngồi lên sô pha, tại chỗ Tô Thanh Ảnh ngồi trước đó.
Bà Tô mới rời đi chưa đến một phút, vị trí của Lý Nhược Băng và Tô Thanh Ảnh đã thay đổi.
Tô Thanh Ảnh ngồi bên cạnh Ngô Thần, còn Lý Nhược Băng thì ngồi xa hơn.
“Hay là chúng ta đổi nơi khác?” Tô Thanh Ảnh lại nói: “Chỗ này là sản nghiệp nhà tôi, đều là người của nhà họ Tô.
Cô Lý, phiền cô dẫn tôi ra ngoài, đổi nơi tốt hơn một chút.”
Tô Thanh Ảnh muốn chạy.
Vì cô ta không tự nhiên.
Quán trà Kim Phúc là của nhà cô ta.
Trước kia, Tô Thanh Ảnh cũng thường đến, còn thường bàn chuyện với khách hàng ở đây.
Nếu ở chỗ này, cô ta có cảm giác không được tự nhiên như ở nhà.
Hơn nữa, cũng bất tiện để nói chuyện.
Tô Thanh Ảnh cũng không dám lớn tiếng, sợ bên ngoài có người đi ngang qua nghe thấy.
“Đến công ty của tôi, vào văn phòng, tôi nghĩ tôi cần nói chuyện rõ ràng với hai người.” Lý Nhược Băng nói câu cuối rất nghiêm túc, cô ta nhìn Tô Thanh Ảnh rồi lướt nhìn sang Ngô Thần.
Nghĩ đến sau này còn phải che giấu chuyện hẹn hò thay hai người bọn họ, Lý Nhược Băng lập tức đau đầu, còn có cảm giác bất lực.
“Được, chồng ơi, đi không?” Tô Thanh Ảnh đồng ý, quay người hỏi Ngô Thần.
“Đừng vội.
Chuyện gì thì để nói sau.
Vừa lúc, hôm nay có chút thời gian, Tô Thanh Ảnh cũng ở đây, chúng ta sẽ ở bên nhau.” Khi Tô Thanh Ảnh quay người lại, Ngô Thần lấy di động ra.
Anh vừa nhìn di động vừa nói, Tô Thanh Ảnh nghiêng đầu nhìn một chút, thấy Ngô Thần đang mở trang nhấn số.
Tựa như anh muốn gọi điện nhưng lại đang suy nghĩ.
“Chồng ơi, anh không nhớ số của người ta sao?” Tô Thanh Ảnh hỏi.
“Không phải.” Ngô Thần trả lời, ngẩng đầu, anh mỉm cười nhìn Tô Thanh Ảnh rồi nói: “Anh đang suy nghĩ xem nên gọi cho ai trước?”
“Gọi cho ai trước? Phải gọi cho mấy người?” Tô Thanh Ảnh hơi nhíu mày.
Lý Nhược Băng đang ngồi trên sô pha nghe vậy, như nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt cô ta lập tức thay đổi, đứng bật dậy!
“Ngô Thần! Cậu muốn làm gì! Cậu đừng có làm bậy!” Lý Nhược Băng nói.
Ngô Thần mới nói gì mà hôm nay có chút thời gian, vừa lúc Thanh Ảnh cũng có mặt, còn phải gọi cho người khác.
Dựa theo hiểu biết của Lý Nhược Băng về Ngô Thần trước đó, cô ta lập tức nghĩ đến, Ngô Thần muốn làm chuyện gì đó!
Tô Thanh Ảnh còn ngoan ngoãn nghe lời anh.
Nên chắc chắn anh sẽ không làm gì Tô Thanh Ảnh.
Nhưng có liên quan đến Tô Thanh Ảnh.
Vậy chỉ có thể là nhà họ Tô!
“Tôi có nói là muốn làm loạn sao?” Ngôn Thần quay đầu nhìn Lý Nhược Băng, cười nói.
“Cậu có thể ngừng chơi được không?” Lý Nhược Băng tiến lên vài bước: “Bây giờ, mọi chuyện đã ổn, cậu đừng chủ động gây tranh chấp, như bây giờ không tốt sao? Bà Tô cũng không thể truy cứu cậu nữa, sau này cậu cũng có thể gặp cô Tô, cậu còn muốn thế nào nữa?”
“Tôi không muốn thế nào cả.” Ngô Thần vẫn mỉm cười: “Cô yên tâm, lần này, tôi sẽ không liên luỵ cô.”
“Vấn đề không phải là có liên luỵ đến tôi hay không.” Lý Nhược Băng tiến lên vài bước nữa: “Hôm nay, chưa đủ nguy hiểm sao? Phí hết tiền với lực mới có thể trọn vẹn! Đã không có chuyện gì nữa, cậu đừng…”
“Hôm nay rất nguy hiểm sao?” Ngô Thần cắt ngang lời của Lý Nhược Băng, anh mỉm cười nhìn cô ta.
Hai người nhìn nhau, yên tĩnh trong nháy mắt.
Tô Thanh Ảnh sửng sốt.
Tô Thanh Ảnh không biết vì sao hai người bọn họ lại cãi nhau.
Cãi nhau một cách đột nhiên!
“Nếu bà ta không phải là mẹ của Tô Thanh Ảnh, tôi sẽ không giải quyết chuyện này một cách nhẹ nhàng như vậy.”
Ngô Thần lại nhìn di động, giọng điệu nhanh chóng, tự nhiên, vừa nói vừa bấm một dãy số: “Còn nhớ những gì tôi đã nói không? Mỗi người đều có những bí mật không muốn người khác biết, càng không nói đến những công ty như tập đoàn Kim Phúc.
Công ty càng lớn thì vấn đề càng lớn.
Nếu tôi dùng cách đó thì vừa nãy, có lẽ bà Tô đã phải quỳ gối cầu xin tôi, cầu xin tôi buông tha cho con gái của bà ta! Buông tha cho bà ta!”
Nghe Ngô Thần nói vậy, Lý Nhược Băng không dám nghĩ những gì Ngô Thần nói là thật hay khoát lác.
“Nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ của Thanh Ảnh.”
Ngô Thần nhấn hết mười một dãy số nhưng không gọi, anh quay đầu lại nhìn Lý Nhược Băng: “Bà ta không phải là người xấu, chỉ là tình thương đối với Thanh Ảnh hơi bệnh hoạn.
Bà ta muốn con gái sống theo kế hoạch bà ta đã định sẵn, bởi vì bà ta cho rằng như thế là tốt nhất! Bà ta có thể liều mạng vì con gái, càng có thể vì để con gái tốt hơn mà quỳ gối trước bất kỳ ai, ví dụ như với cô.”
“Thật tội nghiệp cho tấm lòng bố mẹ trong thiên hạ.” Ngô Thần cười đầy cảm thán.
Ngô Thần liếc mắt nhìn Tô Thanh Ảnh, rồi lại nhìn Lý Nhược Băng, nói: “Bây giờ, Thanh Ảnh đã là người phụ nữ của tôi, tôi không dám nói tôi là một người đàn ông tốt, nhưng nếu cô ấy đi theo tôi, tôi có cách khiến cô ấy không khó xử, tôi sẽ không để chính mình chịu thiệt cũng sẽ không để cô ấy chịu thiệt.
Tôi sẽ không bắt cô ấy phải lựa chọn giữa tình yêu và tình thân.
Cho dù cô ấy chọn tôi thì sau này cũng sẽ không vui.”
Lý Nhược Băng nghe Ngô Thần nói, cảm giác đầu tiên của cô ta vậy mà lại là hâm mộ!
Lý Nhược Băng cũng không biết vì sao cô ta lại có cảm giác này.
Chỉ cảm thấy Ngô Thần rất nuông chiều Tô Thanh Ảnh.
Một người đàn ông mạnh mẽ, khó đoán.
Một người đàn ông không để cho người phụ nữ của mình phải chịu oan ức, khó xử.
Chẳng lẽ Ngô Thần thích phụ nữ ngoan ngoãn.
Ngoan ngoãn thì nuông chiều?
Lý Nhược Băng chợt tỉnh táo, trong nháy mắt vừa rồi cô ta có chút sợ hãi, chính mình đang nghĩ cái gì vậy?
“Cho nên?” Lý Nhược Băng nghiêm túc hỏi Ngô Thần: “Bây giờ, cậu muốn làm gì?”
“Không phải cô đã đoán được rồi sao?” Ngô Thần nói.
“Cậu.” Lý Nhược Băng trợn tròn mắt.
Ngô Thần vẫn muốn gây chuyện với nhà họ Tô!
Đúng là điên mà.
Ở Đông Hải, nhà họ Tô là bá chủ.
Tập đoàn Kim Phúc là công ty châu báu đứng thứ ba cả nước, là xí nghiệp đầu tàu của Đông Hải!
Những công ty loại thường như này, ngay cả nhà họ Lý cũng không có.
Mặc dù, chủ yếu là vì chậm có tiền, khó phát triển, phải cần cù nên không làm nhưng tài sản tập đoàn Kim Phúc thực sự rất lớn.
Dưới trướng của nhà họ Lý chỉ có vài cái “quỹ góp vốn” là vượt qua tập đoàn Kim Phúc.
Vậy mà Ngô Thần lại muốn động vào nhà họ Tô khi ở Đông Hải!
Cho dù nhà họ Lý muốn động vào nhà họ Tô, cũng không thể ra tay ở ngay địa bàn Đông Hải! Mà là ra tay từ các nơi khác.
Ở Đông Hải, rất khó động vào nhà họ Tô!
"Cậu không nên làm như vậy, cậu làm như vậy sẽ…" Lý Nhược Băng vừa nói vừa bước nhanh về phía Ngô Thần.
"Từ khi nào thì cô quan tâm đến tôi như vậy?" Ngô Thần cười xấu xa.
Lý Nhược Băng chợt dừng lại.
Bình tĩnh.
Không được tức giận.
"Như vậy đi…" Ngô Thần chợt cầm lấy di động: "Tôi vẫn chưa gọi điện.
Chúng ta giao quyền lựa chọn cho Thanh Ảnh được không?" Ngô Thần nói xong, anh nhìn về phía Tô Thanh Ảnh..