Trên đường về nhà của Giang Thệ Huy, có người liên tục tìm kiếm cơ hội nói chuyện với Tư Mẫn Văn. Người đó không ai khác chính là người thừa kế dòng tộc Giang với khối tài sản lên tới nghìn đô.
Giang Thệ Huy nhìn gương chiếu hậu, ba người ngồi ghế sau khiến anh không thể không liên tưởng tới một gia đình. Điều này làm anh ta có chút ghen tỵ.
Anh ta hắng giọng hỏi một câu: "Người đẹp, cô tên là gì?"
Phải mất vài giây, Tư Mẫn Văn mới nhận ra người mà Giang Thệ Huy đang hỏi là mình. Cô vô thức nhìn Lý Tài Đô, thấy anh lạnh lùng như không đếm xỉa.
Tư Mẫn Văn khẽ thở hắt, chầm chậm đáp: "Tôi tên Tư Mẫn Văn, là bảo mẫu của Vân Phúc."
Bảo mẫu?
Sao Giang Thệ Huy lại không biết trong Biệt phủ Thống đốc còn cất giấu một cô gái đúng gu anh ta thế này?
Giang Thệ Huy không khỏi nghĩ thầm, Lý Tài Đô này thật là... bên cạnh có mĩ nữ cũng không thèm giới thiệu cho anh. Nhưng cô gái này có phải cô gái từng dính vào lùm xùm tình yêu với Lý Tài Đô không?
Dọc đường, Giang Thệ Huy lảm nhảm không biết mỏi mệt, vô cùng dồi dào năng lượng. Căn bản anh ta là người nhiệt tình, lại không thích cảnh tượng buồn chán, tẻ nhạt cho nên lúc nào cũng là người đầu tiên khơi chuyện.
Chỉ là bây giờ, Tư Mẫn Văn trả lời anh ta không mấy hào hứng, nói chuyện có chút miễn cưỡng. Thấy vậy, Giang Thệ Huy cụt hứng, cuối cùng đành lặng lẽ ngậm chặt miệng.
Bầu không khí trong xe yên ắng, bên cạnh lại có một hầm băng di động, khuôn mặt luôn duy trì vẻ cau có, xám xịt, khiến cho ai nấy đều im thin thít.
Lý Tài Đô cũng muốn tỏ ra bình thường, vui vẻ lắm chứ, nhưng tên kia cứ không ngừng nhòm ngó Tư Mẫn Văn, anh tức không chịu được. Nhưng không có tư cách can thiệp, anh chỉ biết ôm nỗi hậm hực một mình, cố ý làm ra vẻ không quan tâm tới.
Tỏ tình vừa bị từ chối, giờ Lý Tài Đô chẳng còn nghĩ đến chuyện làm theo cảm xúc nữa rồi. Manh động hại thân, quả nhiên làm việc gì cũng phải có lý trí.
Chịu đựng suốt 20 phút đồng hồ, lúc xuống xe, ai cũng nhẹ người hẳn.
Biệt thự trước mặt chìm trong tuyết trắng, cổng vào được đặt một cái tượng to. Mọi người vừa bước vào liền có người hầu vội vã ra đón.
Một nửa là người nước ngoài mắt xanh, da trắng, nửa còn lại thì mang đặc điểm giống bọn họ hơn.
Tư Mẫn Văn không nghe hiểu người nước ngoài kia nói gì, chỉ đến khi Giang Thệ Huy lên tiếng.
"Chắc mọi người đều đã đói rồi, ăn cơm thôi!"
Đồ đạc nhanh chóng được cất gọn gàng, Lý Tài Đô đi cùng với Giang Thệ Huy vào bàn. Đương lúc Tư Mẫn Văn định rời đi thì bỗng nhiên bị gọi lại.
"Đi đâu vậy?"
Lý Tài Đô đang kéo ghế, hơi khựng lại.
Tư Mẫn Văn đáp: "Tôi đi cùng với mấy vệ sĩ kia."
"Để làm gì?"
Cả Lý Tài Đô lẫn Giang Thệ Huy đều đồng thanh hỏi, Tư Mẫn Văn đành cười gượng gạo: "Đương nhiên... là đi ăn cơm rồi."
"Một cô gái thì đi ăn cơm với nắm đàn ông làm gì? Tôi để dành chỗ cho cô đây mà!"
Giang Thệ Huy lật đật đẩy cô vào ghế, tiện thể bế luôn Lý Vân Phúc, bố trí chỗ ngồi cho cậu bé cạnh ba của mình. Còn anh ta, chắc chắn sẽ ngồi gần Tư Mẫn Văn.
Giang Thệ Huy kêu người lên món, sau đó còn không ngừng hỏi cô thích món gì.
Tư Mẫn Văn cảm giác mất tự nhiên. Mình còn có đãi ngộ tốt như vậy à?
Không chỉ chung bàn với Thống đốc mà còn được người bạn giàu có của anh quan tâm. Chỉ vì cô phụ trách chăm sóc Lý Vân Phúc sao?
Cô chẳng quen thân gì với Giang Thệ Huy, vậy mà người này cứ liên tục cười với cô, trông có chút ngốc nghếch. Nhưng lòng tốt của anh ta là thật, Tư Mẫn Văn cũng không muốn bất lịch sự.
Cô mỉm cười đáp lại, Giang Thệ Huy lập tức vui tới mức kích động, gắp thức ăn cho cô.
Lúc này, Lý Tài Đô vô cùng cay mắt, đôi đũa như muốn nghiền nát miếng thịt trong bát. Anh nhìn Lý Vân Phúc, cậu bé đang gặm đùi gà, khi bắt gặp ánh mắt của anh liền cười hi ha.
Nhóc biết ba của nhóc vì sao lại có bộ dạng ai oán như vậy rồi.
Nghĩ nghĩ, Lý Vân Phúc bỏ cái đùi gà đã được gặm sạch sẽ vào bát, cậu bé tụt xuống khỏi ghế, chen vào giữa Tư Mẫn Văn và Giang Thệ Huy.
Cậu bé nghiêng đầu nói: "Chú Giang, con có thể ngồi đây được không?"
Giang Thệ Huy ngập ngừng, anh ta liếc Lý Tài Đô, như muốn nhắc anh hãy quản con trai của mình.
Lý Tài Đô lạnh nhạt rũ mắt, phớt lờ anh ta một cách hoàn hảo.
Tư Mẫn Văn thì chiều Lý Vân Phúc không cần bàn cãi, cậu muốn ngồi đây, cô không chần chừ ngồi sang ghế bên cạnh.
"Vân Phúc, ngồi chỗ của cô này."
Ánh mắt Lý Vân Phúc dừng lại trên con tôm mà Giang Thệ Huy vừa gắp cho cô. Tư Mẫn Văn thấy vậy, cô cười thầm, xắn tay áo bóc vỏ tôm cho cậu bé.
Giang Thệ Huy nhìn con tôm mà mình tâm huyết bỏ vào bát cô lại bị cô đem cho một đứa nhỏ, anh ta tiếp tục ra hiệu với Lý Tài Đô. Có điều người nào đó vẫn lặng im, không thèm để ý.
Tư Mẫn Văn đã bóc xong hai con tôm, Lý Vân Phúc lại lắc đầu tỏ vẻ không ăn. Cậu bé hồn nhiên cười: "Ba nuôi thích ăn tôm nhất."
Liền một loạt, Lý Vân Phúc bỏ hai con tôm do chính tay Tư Mẫn Văn bóc vào bát của anh.
Kì lạ là Lý Tài Đô không từ chối, đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong, ánh nhìn tập trung vào Tư Mẫn Văn: "Cảm ơn."
Giọng anh trầm khàn dễ nghe, Tư Mẫn Văn cúi đầu. Sau chuyện hôm nọ, cô cứ nghĩ mối quan hệ giữa bọn họ nhất định sẽ rất ngại ngùng, nhưng dường như cô đã nghĩ sai, Lý Tài Đô vẫn không khác với bình thường là mấy, khi nhìn cô, đôi mắt cũng không còn tình ý.
Tư Mẫn Văn cầm cốc nước lên uống một ngụm lớn, thấy cả người nhẹ bỗng.
Có lẽ Lý Tài Đô đã nhận ra cảm xúc bồng bột của mình, một thời gian nữa, bọn họ vẫn chỉ là chủ - tớ thôi, không thể nào hơn được nữa.
Tư Mẫn Văn mừng vì sắp tới sẽ không phát sinh những chuyện mà cô lo lắng. Trước đó, từ chỗ Tiểu Tán, cô biết được tin đồn giữa mình với Thống đốc, lúc đó chỉ cảm thấy rối bời, tìm mọi cách để chữa "cháy" cho chuyện này.
Cố gắng hết sức tránh mặt Lý Tài Đô, giảm thiểu mọi sự va chạm, nếu có gặp thì cũng chỉ chào hỏi rồi rời đi. Mặc dù cô chẳng biết mình làm vậy để làm gì, nhưng cô hy vọng anh sẽ quên hết thảy những thông tin sai sự thật ấy, đối xử với cô một cách bình thường.
Tuy Tư Mẫn Văn không ưa thích gì vẻ mặt lạnh lùng của anh, nhưng nếu anh cười với cô, vậy thì càng đáng sợ hơn.
Tư Mẫn Văn không muốn dây dưa điều gì với người như anh...
Suy nghĩ lan man một hồi, bữa cơm kết thúc lúc nào chẳng hay. Bụng đã no, đồng hồ điểm hồi chuông ngân vang, Tư Mẫn Văn nhìn hai người đàn ông rồi đưa Lý Vân Phúc đi nghỉ ngơi.
Có người phụ trách dẫn đường, lại cùng ngôn ngữ với mình nên Tư Mẫn Văn cũng yên tâm hơn.
Giang Thệ Huy khoanh tay, bấy giờ anh ta vẫn còn chưa hết tức tối.
"Cậu xem đi, cậu xem đi! Con trai của cậu đang cản trở đường tình duyên của tôi đấy có biết không?"
Lý Tài Đô rời mắt, bàn tay đặt trên đùi nắm lại: "Cậu thích cô ấy?"
"Ừm... cũng gọi là vừa mắt. Mà công nhận cô ấy ngoan thật, đời tôi chưa bao giờ gặp cô gái nào mềm mỏng, thục nữ đến vậy."
"Không được!"
Giang Thệ Huy cau mày, nhìn vào đôi mắt ánh lên sự thâm nghiêm của người đối diện: "Cậu nói vậy là có ý gì?"