Một mình nhàm chán, Tư Mẫn Văn bèn mở ti vi lên xem. Đúng lúc có một bộ phim truyền hình cổ trang đang chiếu, từ bối cảnh, màu sắc cho đến trang phục đều làm khá tốt, khiến cô có cảm giác vô cùng hoài niệm.
Bỗng, ngoài cửa vang lên tiếng động như là đấm đá. Tư Mẫn Văn hoang mang nhổm dậy, lưỡng lự hỏi: "Tài Đô, anh về rồi sao?"
Không có tiếng người trả lời, sau đó, cánh cửa vốn đang im lìm bị cưỡng chế mở ra, rơi cả tay nắm cửa. Lúc này, Tư Mẫn Văn đã thấy điềm chẳng lành, quả nhiên, vài giây sau thì một đám người vai u thịt bắp xông vào, trông bọn họ thật đáng sợ.
"Các anh là ai?"
Tư Mẫn Văn thấy hai vệ sĩ canh giữ cửa đã nằm ngổn ngang trên đất, bất động. Cô dần lùi lại, khó khăn hít vào từng hơi.
Đám côn đồ nhìn nhau, mặt mày hung tợn, một tên trong số đó nói: "Là người phụ nữ này sao?"
"Chắc là vậy, giải quyết nhanh lên!"
Bọn chúng không hề đáp lời Tư Mẫn Văn cũng không nói bất cứ lời dư thừa nào, nhăm nhe xổ tới chỗ cô. Thấy con dao trong tay bọn chúng, cô sợ hãi bước giật lùi, trong lúc đó, sơ sảy suýt thì ngã sõng soài.
Cô không kịp nghĩ ngợi nhiều, liếc thấy một bình hoa bằng thủy tinh trên kệ, nhanh chóng, cô chộp lấy rồi ném mạnh về phía bọn chúng, nhân cơ hội ấy chạy vào phòng tắm. Trước mắt có tận sáu tên chắn cửa, việc thoát ra ngoài hoàn toàn không khả thi.
Bình hoa rơi vào đầu một tên khiến hắn chảy máu, có thể coi đây là mồi lửa nhóm lên sự giận dữ trong chúng, vì vậy, cả đám lập tức phát động tấn công Tư Mẫn Văn. Cô cảm nhận được bọn chúng liên tục đập cửa, cảm tưởng cánh cửa như thể bung ra tức khắc mà lòng run run.
Không thốt nên lời, Tư Mẫn Văn cật lực đè chặt cửa, giữ chốt khóa. Lần mò tìm điện thoại để gọi cho Lý Tài Đô, cô chợt nhớ ra điện thoại đã để ngoài kia mất rồi. Bây giờ thì cô phải làm sao đây?
Tư Mẫn Văn có ý định nhảy xuống, thế nhưng tầng này hình như rất cao, lúc nãy còn phải đi thang máy lên. Nhảy xuống thì chỉ có nước tan xương nát thịt.
Cố dằn xuống sự khiếp sợ, cô nhìn cánh cửa sắp bục ra, biết mình không thể chống đỡ nữa liền gân cổ hét lên: "Các người biết đây là phòng của Thống đốc không?! Tôi là phu nhân Thống đốc, nếu các người làm liều thì chắc chắn sẽ đi tù mọt gông!"
Đe dọa dứt khoát là vậy, song bọn chúng chỉ khựng lại trong phút chốc rồi nhìn nhau mà cười lớn. Giọng của bọn chúng thi nhau vang lên, hàm ý khinh khỉnh.
"Cô em định lừa ai thế? Đâu, cô em bảo đây là phòng của Thống đốc, vậy Thống đốc đang ở đâu?"
"Ha ha, Thống đốc bận như vậy, sao có thể xuất hiện tại khách sạn này? Cô có viện cớ thì cũng phải chân thật chút, đừng hòng lừa bọn anh đây!"
"Anh em tao lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, cỡ mày... chắc lại là nhân tình của thằng đại gia nào rồi!"
Nghe có vẻ là bọn chúng không hề tin lấy dù 1%, Tư Mẫn Văn gấp đến độ hốc mắt đỏ hoe. Lần đầu phải đối diện với loại chuyện giết chóc, hơn nữa đối tượng nhắm đến lại là mình, cô không tài nào bình tĩnh được.
"Tôi nhắc lại một lần nữa, Thống đốc Lý Tài Đô sắp quay lại, các anh không được làm loạn ở đây!"
Giọng Tư Mẫn Văn vì thét quá to mà khàn đi, nhưng mấy tên côn đồ đó chỉ nhếch mép cười: "Bớt phí lời, hôm nay không ai cứu được cô em đâu!"
Vừa dứt câu, bọn chúng đã thành công phá khóa, bởi vì Tư Mẫn Văn đang tựa vào cửa nên khi bọn chúng đạp cửa ra, cô bị ngã bắn vào thành bồn tắm.
Tư Mẫn Văn thấy đầu gối rất đau, tê cứng không đứng dậy nổi. Mắt thấy đám côn đồ lăm le cầm dao chỉ chực lao tới với ý muốn nhanh lẹ "kết thúc" cô, nội tâm hoang mang tột độ, cô lùi về sau, lắc đầu nói: "Tại sao... tại sao lại muốn giết tôi? Tôi không quen biết các người!"
"Phải rồi, cô em làm sao quen biết bọn anh được?"
"Mày ra tay đi!"
Tên cầm đầu ra lệnh cho một trong số năm người còn lại, lẩm bẩm thêm: "Chỉ là một phụ nữ không có sức chống trả, vậy mà lão già kia căng thẳng dặn tới dặn lui làm gì không biết!"
Sắc mặt Tư Mẫn Văn tái đi vì hoảng, cô lùi đến khi không còn lùi được nữa, trân trối nhìn tên đó rút dao ra khỏi vỏ. Nụ cười của hắn ác độc, giống như đã làm nhiều lần, giơ dao lên rồi hạ thẳng xuống...
"Lý Tài Đô!"
Chỉ kịp gọi tên người đàn ông, nước mắt lăn trên gò má, dẫu đã dùng hết sức lực né tránh nhưng vẫn không thoát khỏi mũi dao sắc bén đó. Tư Mẫn Văn mơ hồ thấy ai hét tên mình, kế tiếp, cô không hề cảm thấy đau mà đã chìm vào hôn mê.
"Bọn khốn, thả cô ấy ra!"
Lý Tài Đô giận dữ thốt ra câu chửi, đạp lăn tên vừa hạ sát với Tư Mẫn Văn. Mấy tên còn lại lập tức bị người của anh ùa vào khống chế, Giang Thệ Huy chạy vào sau, nhìn tràng cảnh hỗn loạn bấy giờ mà hồn bay mất phân nửa.
"Mẫn Văn! Mẫn Văn!"
Lý Tài Đô ngăn máu trào ra từ bụng cô, máu chảy ra không nhiều và xối xả nhưng cũng đủ khiến anh cắn răng hãi hùng, từng dòng từng dòng len lỏi qua kẽ ngón tay khiến anh vô cùng run sợ, lo lắng.
Việc cấp thiết bây giờ là phải sơ cứu, vì vậy anh liếc nhìn Giang Thệ Huy, nhưng hắn đã nhanh trí giơ cao điện thoại: "Tôi đã gọi cho bệnh viện! Hộp sơ cứu... phải rồi, cậu đợi tôi!"
Sau khi Giang Thệ Huy đem hộp sơ cứu tới, Lý Tài Đô nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ cô nằm thẳng xuống. Cả hai đều có kiến thức cơ bản về sơ cấp cứu cho nên Giang Thệ Huy quỳ xuống giúp một tay. Anh ta đỡ đầu Tư Mẫn Văn để cô nằm vào lòng mình, sau đó nhìn Lý Tài Đô.
Anh không thể bình tĩnh nổi, ngón tay cứ run rẩy không ngừng. Lý Tài Đô cắn mạnh vào cánh tay ép cho bản thân phải tỉnh táo, dặn lòng là Tư Mẫn Văn sẽ không sao. Anh gỡ gạc băng vô trùng, vén áo ngoài của Tư Mẫn Văn lên, miệng vết thương vẫn đang rỉ máu, kích thước khoảng tầm hai phân.
Nhờ có sẵn kinh nghiệm, Lý Tài Đô đã băng bó và thành công làm miệng vết thương ngừng chảy máu. Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tư Mẫn Văn, cổ họng nghẹn đắng nhưng vẫn cố động viên cô, dù biết cô không nghe thấy.
"Văn, sẽ không sao đâu, bác sĩ sẽ tới nhanh thôi!"
Nhìn sáu tên đàn ông cao to lực lưỡng đang bị người của anh ấn quỳ rạp xuống đất, hai mắt Lý Tài Đô vằn tia máu, anh gằn giọng phân phó: "Đưa bọn chúng về Biệt phủ Thống đốc nhốt cho tôi!"
Vệ sĩ gật đầu, kìm chặt đám côn đồ áp giải đi, chỉ cần bọn chúng phản kháng một chút là sẽ không ngần ngại cho vài cú đấm.
Một tên lạc cả giọng, bất ngờ rú lên: "Thống... Thống đốc? Ngài là Thống đốc sao?"
Mặt cả đám côn đồ dại đi vì nhận ra bản thân đã chọc lầm người, lúc bọn chúng cầu xin Lý Tài Đô thì bị vệ sĩ của anh tát cho im bặt, đằng đằng lôi đi. Thế giới im lặng từ đó, không khí vô cùng nặng nề...
Cho tới khi xe cấp cứu đến, bên ngoài đã bị vây quanh bởi một đám người lạ mặt. Bữa tiệc phía dưới bị cắt ngang, có người đã nhận ra đây là Thống đốc Lý Tài Đô, nhao nhao giơ điện thoại lên quay chụp. Cánh báo chí có mặt tại buổi tiệc cũng quay qua nháy cho mình những tấm ảnh nóng hổi, tranh thủ ghi lại video trực tiếp để kịp đăng lên giật tít.
Xe cứu thương, máu, người nằm trên cáng... tất cả những điều trên khiến đám đông xôn xao nghi ngờ Thống đốc Ngân hàng của đất nước này vừa bị ám sát, song dường như kẻ ám sát đã không thành công, Thống đốc vẫn ổn còn người bị thương lại là một cô gái khác!
Tư Tiểu Lạc lẩn trong đám đông, cô ta cực kì đắc ý, nụ cười trên môi có phần hung hăng. Khi người chuẩn bị lên xe cứu thương, cô ta mới chạy ra rồi bám lấy Giang Thệ Huy.
"Giang tổng, xảy ra chuyện gì sao?"
Vốn dĩ đã vội mà cô ta còn bám lấy không buông, Giang Thệ Huy hất tay cô ta ra, trèo lên xe cấp cứu. Trước khi cửa xe cứu thương đóng lại, Tư Tiểu Lạc đột nhiên chạm phải ánh mắt sát ý của Lý Tài Đô. Cô ta giật thột, không khỏi chột dạ nên bèn chùn bước lẻn đi.
Nhân viên y tế kiểm tra hơi thở của Tư Mẫn Văn, có chút giật mình vì nó quá yếu, lập tức lắp ngay máy thở.
"Nạn nhân thở yếu, có dấu hiệu tắt thở!"
Lý Tài Đô chấn động, khóe mắt cay xè, "Tại sao lại như vậy? Máu cũng đã ngừng chảy, đáng lý sẽ tạm thời an toàn mới phải!"
"Thống đốc, tôi cũng không biết tại sao, chúng ta phải mau mau đến bệnh viện!"