Lần thứ hai Tư Mẫn Văn trải nghiệm cảm giác được ngồi trong xe ô tô, vẫn lâng lâng như lần đầu.
Trường học không cách Biệt phủ Thống đốc quá xa, xe đi một đoạn là tới. Tư Mẫn Văn cùng Lý Vân Phúc xuống xe, tài xế không hề đi theo làm phiền.
Cổng trường đông như mắc cửi, có rất nhiều cô bé, cậu bé giống Lý Vân Phúc, bên cạnh đều có người lớn dắt vào tận nơi.
Vừa đi vào Tư Mẫn Văn liền ngó nhìn khắp mọi nơi, cơ sở vật chất khang trang, trên tường được vẽ những bức tranh sặc sỡ, sinh động. Lúc này, cô bỗng có chút xấu hổ vì tầm hiểu biết hạn hẹp của mình.
Tuy trên biển đề tên là trường mẫu giáo, nhưng cô vẫn không hiểu cụ thể nó là gì, chỉ hiểu đơn giản rằng đây là nơi cho đám trẻ học tập, vui chơi.
Lớp của Lý Vân Phúc nằm ở hành lang bên trái, ngay từ khi vào đến cửa lớp đã có giáo viên nhiệt tình tiếp đón.
"Vân Phúc, hôm nay con đến sớm hơn nha!"
"Con chào cô!"
Lý Vân Phúc tỏ ra lễ phép, đôi má phúng phính như có thể búng ra sữa.
Cô giáo đưa mắt nhìn Tư Mẫn Văn, âm thầm đánh giá, cô cũng không biết làm gì hơn là mỉm cười gượng gạo.
Tư Mẫn Văn cúi xuống, thủ thỉ với Lý Vân Phúc: "Vậy con học ngoan, cô về đây."
Lý Vân Phúc luyến tiếc níu áo cô, đúng lúc này, người giáo viên ở cửa lại nói: "Không biết cô là gì của Vân Phúc nhỉ? Hôm nay lớp tổ chức trò chơi viết thư pháp cho các bạn nhỏ, cô có thể ở lại chơi với Vân Phúc. Hoạt động này sẽ trang bị cho các con thêm những hiểu biết bổ ích, nếu có người thân đồng hành, các con chắc chắn rất vui."
Không chỉ cô giáo mong chờ mà Lý Vân Phúc còn mong chờ hơn gấp bội. Cậu bé ngước đôi mắt lấp lánh làm nũng với Tư Mẫn Văn.
"Cô ơi, cô chơi với con đi mà..."
Lý Vân Phúc bình thường ít nhõng nhẽo, nhưng một khi đã nhõng nhẽo thì có thể làm trái tim người đối diện bùng nổ bởi vì cậu quá đáng yêu.
Sức phản kháng của Tư Mẫn Văn đối với chuyện này bằng không, thấy bên trong cũng có những phụ huynh khác, cô mỉm cười đáp ứng. Một đứa bé như vậy, cô sao nỡ lòng từ chối.
Buổi học bắt đầu, bầu không khí trong lớp rất nhanh được làm nóng bằng sự háo hức của đám trẻ. Cô giáo đứng lớp hướng dẫn tận tình, phổ biến mục đích của tiết học này.
Giấy bút được lấy ra, Tư Mẫn Văn nghiên cứu qua, giấy không phải giấy thượng hạng, bút cũng không phải bút xịn, mực lại càng không phải là loại mực thỏi được mài bằng nghiên. Có vẻ như những thứ đó khá đắt đỏ ở hiện đại.
Dù sao cũng không thể đứng ra yêu cầu đổi loại tốt hơn, Tư Mẫn Văn nghĩ, có sao thì dùng nấy vậy.
Thế là cô bèn hít thở sâu, thấy Lý Vân Phúc đang lúng túng cầm bút lông, điều chỉnh giúp cậu rồi bảo cậu hãy nhúng mực.
Lý Vân Phúc hí hoáy một hồi cuối cùng cũng cho ra được một cái tên, đó chính là tên của ba nuôi nhóc: Lý Tài Đô.
Tay vẫn còn yếu cho nên chữ không được đẹp, hơi nguệch ngoạc, hơn nữa giống viết chữ bình thường hơn là thư pháp.
Thư pháp là phải mềm mại, phải có hồn.
Mọi người xung quanh có lẽ cũng ít tiếp xúc với thư pháp, trông họ lúng túng từ cách cầm bút cho đến khi vẽ. Dưới góc nhìn của một chuyên gia, Tư Mẫn Văn lắc đầu chán nản.
Mặc dù chữ của cô so với một số người khác không bằng, nhưng vẫn gọi là trong chữ có nét đoan trang, lịch thiệp.
Lý Vân Phúc xụ mặt, cũng biết mình viết xấu, lém lỉnh liếc Tư Mẫn Văn rồi đưa bút cho cô.
"Hì hì, cô viết giúp con đi!"
Đối với chuyện này, Tư Mẫn Văn không có thái độ cự tuyệt như mọi lần, trái lại cô còn thẳng thắn nhận bút, nhúng mực. Chậm rãi phô ra tư thế tiêu chuẩn của một tiểu thư khuê các có gia giáo, một tay cầm bút, một tay bắt chéo đặt dưới cùi chỏ.
Chỉ một lát đã tạo ra con chữ uyển chuyển, từng nét đậm nhạt, nghiêng ngả đều bao hàm sự tự nhiên, giống một hơi thở liền mạch. Viết xong thì mới nhẹ nhàng dừng bút.
Ba chữ "Lý Tài Đô" đẹp đẽ xuất hiện trên mặt giấy, so với bản mà Lý Vân Phúc viết, quả là khác biệt thấy rõ.
Lý Vân Phúc kích động oa lên: "Cô viết thật đẹp, thật lợi hại..."
Những người khác vốn đang chú tâm vào bài của mình đều bị một tiếng của Lý Vân Phúc thu hút, dồn dập đổ mọi ánh nhìn về phía này.
Phút chốc, ai nấy đều phải kinh ngạc, sau đó thì tấm tắc khen Tư Mẫn Văn có tài thư pháp.
Cùng lúc nghe được nhiều lời có cánh đến vậy, Tư Mẫn Văn có chút ngượng ngùng nhưng đồng thời rất hãnh diện.
Cô giáo đứng lớp chỉ vào bài của Tư Mẫn Văn, nói lấy đây làm mẫu, mọi người cùng nhau học hỏi.
Hoạt động không đặt nặng tính chất thắng thua, xong xuôi, ai cũng đều vui vẻ, còn xin cô giáo giữ lại thành quả của mình.
Không một ai để ý đến cái tên xuất hiện trên mặt giấy. Lúc viết, Tư Mẫn Văn dùng ngôn ngữ gốc của mình. Sau khi xuyên đến đây cô mới biết, thì ra chữ viết cô được học ở phủ Thừa tướng lại khá tương đồng với nơi này, chỉ là lệch đi vài nét, khác đi mấy chỗ mà thôi. Có điều ở đây, chỉ cần vài nét thay đổi, ý nghĩa có thể cũng thay đổi theo. Ba chữ của cô với Lý Vân Phúc tuy đều là tên của cùng một người, nhưng vẫn có điểm khác biệt, vì vậy những người kia mới không nhận ra đây chính là tên của vị Thống đốc nổi tiếng nào đó.
Lý Vân Phúc hân hoan suốt dọc đường về nhà, tài xế thấy vậy cũng lặng lẽ báo cáo cho Lý Tài Đô.
"Cô Mẫn Văn, ở cạnh cô thật là vui!"
"Vân Phúc vui là tốt rồi."
Lý Vân Phúc cười rất khoái chí, cậu bé đột nhiên thì thầm điều gì thần bí với cô.
Nghe xong, Tư Mẫn Văn ra dấu "ok", kí hiệu tay vừa mới học được khi đi chơi công viên.
Hai người về đến Biệt phủ đã nhanh nhảu xuống xe, một đường chạy vào nhà bếp, gặp một người hầu đang phụ trách lau dọn nhà bếp.
Người nọ thấy Lý Vân Phúc liền hỏi: "Thiếu gia, cậu về rồi sao?"
Cô gái này có mối quan hệ khá thân thiết với Tư Mẫn Văn, lập tức kéo cô qua một góc.
"Mới mấy ngày không nói chuyện với nhau mà cô đã làm thân với Thống đốc rồi, còn lên cả ti vi. Rốt cuộc cô dùng cách nào vậy hả?"
Tư Mẫn Văn không hiểu ý cô ta lắm, ngơ ngác chỉ vào trán mình: "Tôi bị thương mà..."
"Cách của cô là khổ nhục kế?"
Nhận ra mình đã thất thố, cô người hầu nhỏ giọng lại, vẻ mặt ganh tị, khẽ bĩu môi: "Trông cô cũng hiền lành, thật thà, không ngờ lại có tâm tư đó với Thống đốc. Đúng là không ngờ nha!"
Tư Mẫn Văn nhíu mày, dường như đã nhận ra ý tứ trong lời nói của người hầu này, mày càng thêm nhíu chặt.
"Chắc cô hiểu nhầm rồi, tôi không phải loại người đó! Hơn nữa, tôi làm sao có thể thích Thống đốc được!"
Nói xong, cô nhìn thẳng mắt cô ta như muốn chứng minh bản thân đang nói thật. Chẳng biết cô ta có tin không, chỉ liếc cô một cái rồi rời đi.
Điều này khiến Tư Mẫn Văn khó chịu đến ngứa ngáy tay chân, đang yên đang lành lại trở thành người có tâm địa không trong sạch.