Báo đài rầm rộ đưa tin sau khi Lý Thịnh bị bắt, theo đó, vụ bê bối này cũng kéo theo những ảnh hưởng nghiêm trọng tới Thống đốc Lý Tài Đô. Bởi vì Lý Thịnh là chú của anh, mà chú lại nảy sinh ý muốn sát hại cháu, làm tổn thương người thân của cháu, đó là điều khó chấp nhận.
Ông cụ và cha anh - ông Lý Tình đã đi thăm Lý Thịnh nhưng bị ông ta từ chối gặp. Có lẽ ông ta quá hổ thẹn, chẳng biết đối mặt với họ thế nào sau tất cả những chuyện đã làm.
Hai người đành thất vọng trở về, ông Lý Tình nói: “Chỉ một hành động của Lý Thịnh đã kéo theo rất nhiều hệ lụy, con cảm thấy tất cả những việc này thật không đáng!”
“Không ai mong muốn những điều tồi tệ xảy ra. Tiếp theo, nhà họ Lý nhất định phải vững mạnh mới có thể vượt qua được!”
Trong bệnh viện, Tư Tiểu Lạc cũng đã xem được tin này. Khi hình ảnh chiếu đến Lý Tài Đô, đối diện ánh mắt của anh, cô ta có chút bất an. Tuy bụng bảo dạ rằng Lý Thịnh không có chứng cứ để tố cáo mình nhưng thực chất cô ta lại đang âm thầm run sợ.
Trực giác mách bảo Tư Tiểu Lạc không thể ngồi yên như vậy! Pháp luật ở thời đại này vô cùng uy nghiêm và đáng sợ, một mình cô ta hoàn toàn không chống lại được!
Nhân lúc chỉ còn Tư Vô Linh, cô ta suy nghĩ thật kĩ, cuối cùng cắn môi nói với anh ta: “Anh… anh thấy vụ ám sát kia chưa?”
“Ý em là vụ Thống đốc Lý Tài Đô bị chính chú ruột của mình ám sát đấy sao?”
“Đúng vậy, anh thấy vụ này thế nào?”
“Lý Thịnh phạm phải tội rất nặng, hình phạt của ông ta rất có thể là tử hình hoặc chung thân chăng? Tuy Thống đốc không mệnh hệ gì, nhưng người thân của anh ta lại bị liên lụy. Và pháp luật vẫn sẽ quy kết vào tội này thôi! Lần này sẽ là một vụ bê bối hiếm có trong giới chính khách, khi kẻ phía sau không ai khác lại chính là người trong gia đình Thống đốc!”
Nỗi hoang mang lập tức ùa lên chiếm hữu toàn bộ tâm trí Tư Tiểu Lạc, lúc này càng lo sợ hơn, cô ta run run nói tiếp: “Vậy… nếu trong gia đình ta có… có người dính dáng, anh giải quyết được không?”
“Em nói gì vậy? Có người dính dáng là sao?” Tư Vô Linh rời mắt về phía Tư Tiểu Lạc, có chút nghi kị.
Tư Tiểu Lạc liền nắm lấy tay anh ta, òa lên khóc: “Anh à, cứu em! Hãy cứu em với, em không muốn vào tù đâu!”
“Khoan đã! Em không được ăn nói hàm hồ như vậy! Cứu là cứu làm sao?!”
“Em… em với ông ta…”
Tư Vô Linh tức thì đưa tay bịt miệng Tư Tiểu Lạc lại, đi ra kiểm tra chốt cửa rồi mới vào nghe tiếp. Ngón tay anh ta run rẩy, khó mà giữ sự điềm tĩnh.
“Ngừng khóc và nói cho rõ ràng!”
Giọng anh ta trầm hẳn xuống, vẻ mặt cũng trở nên cực kì đáng sợ. Tư Tiểu Lạc thút thít ngó nhìn, lau nước mắt nhưng cổ họng vẫn còn tiếng nấc ấm ức.
Tư Vô Linh cau có quát lên: “Đừng khóc nữa có nghe không?!”
Dường như sắp phải đối diện với sự thật to lớn, anh ta khiếp sợ đến mức phải dùng chất giọng thô lỗ để át đi nỗi bất an vô hình trong lòng. Dùng ánh mắt áp chế Tư Tiểu Lạc, ép cô ta phải nín lại.
Tư Tiểu Lạc ngậm miệng, qua một lát, cô ta hạ giọng thấp nhất, chột dạ mở miệng: “Thực ra em là… là đồng lõa với Lý Thịnh, em đã tham gia vào vụ việc đó hôm ở khách sạn… với ông ta cùng đám côn đồ.”
“Tư Tiểu Lạc! Em bị điên sao? Em có biết mình làm gì không?”
Tư Vô Linh tức giận trừng mắt, lồng ngực phập phồng cho thấy bản thân đã mất bình tĩnh. Không thể nào chấp nhận được sự thật này, anh ta liên tục chất vấn.
“Em bị ép có đúng không? Chắc chắn Lý Thịnh ép buộc em tiếp tay cho ông ta! Một cô gái như em sao có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm đó!”
“Anh ơi, em bị ép! Lý Thịnh đã ép buộc em, em không hề muốn làm vậy!” Tư Tiểu Lạc đảo mắt, phút chốc đã đổi trắng thay đen.
Thế nhưng Tư Vô Linh nào hay biết, anh ta củng cố suy nghĩ trong lòng, tin rằng em gái mình đã bị đe dọa, lôi kéo. Anh ta không kịp nghĩ đến khía cạnh vì sao Lý Thịnh lại chỉ nhắm vào mỗi em gái mình, bây giờ, anh ta chỉ quan tâm phải làm sao để giải quyết chuyện này.
“Chết tiệt! Thống đốc còn là bạn của Giang tổng nữa! Trước đó anh ấy đột nhiên đòi hủy hợp tác, có phải là đã biết chuyện gì?”
Tư Tiểu Lạc lắc đầu phủ nhận: “Chắc là không đâu! Nếu biết thì em đã không được tự do đến bây giờ mà thay vào đó anh ta phải tố cáo em với cảnh sát rồi!”
“Tiểu Lạc, em biết em gây họa lớn không hả?”
Vẻ mặt Tư Vô Linh tràn đầy tuyệt vọng, đối diện với khủng hoảng này, anh ta còn chưa biết xử lý sao. Chuyện không đơn giản là giúp cô ta thoát tội nữa rồi, nếu Tập đoàn Tư thị xảy ra chuyện, nhà họ Tư xảy ra chuyện, há chẳng phải tạo cơ hội tốt cho các thế lực thù địch xâu xé hay sao? Rồi sẽ như một miếng bánh tan nát mà thôi!
Anh ta rối rắm vô cùng, còn Tư Tiểu Lạc thì không ngừng năn nỉ anh ta giúp đỡ.
“Em biết, em biết mà!”
“Anh có thể làm được mà đúng không? Em còn trẻ, em không muốn vào tù! Anh nhìn xem, ngay cả khuôn mặt này em đã chẳng giữ được, em coi như đã chết một nửa… Em thực lòng không thể tiếp tục hứng chịu bất kì cú sốc nào nữa! Vô Linh, cầu xin anh hãy làm gì đó đi!”
Tư Tiểu Lạc dùng dáng vẻ đáng thương bày ra trước Tư Vô Linh, còn thân mật gọi cả tên. Cô ta lật mặt nhanh, quá nhanh, vừa mới hôm nào còn nổi nóng vô cớ, trút giận lên Tư Vô Linh, chê anh ta là đồ thất bại, bỏ đi, hành động bây giờ chẳng khác nào tự vả mặt mình. Nhưng cô ta không có thời gian để tâm nhiều thế, vào tù rồi, đời cô ta chẳng khác nào vùi xuống địa ngục. Cô ta đã đủ đau khổ với khuôn mặt này, làm sao cô ta có thể sống tiếp nếu vào trong đó?
Hơn cả là Tư Mẫn Văn vẫn đang sống tốt, chưa hạ bệ được cô, Tư Tiểu Lạc không yên lòng.
Tư Vô Linh rối bời day hai bên trán, tất cả mọi chuyện đổ ụp lên đầu, anh ta chưa biết xử lý thế nào để cho thỏa đáng. Tư Tiểu Lạc… anh ta không thể không cứu! Không chỉ vì cô ta là em gái mình mà còn vì tiếng xấu của cô ta cũng sẽ làm ảnh hưởng đến Tập đoàn Tư thị.
Bắt buộc phải làm gì đó để Tư Tiểu Lạc thoát tội!
Ngay trong đêm, Tư Vô Linh đã liên hệ với vị luật sư mà mình tin cậy nhất, hỏi han vài chuyện, biết được những trường hợp nào thì có thể xóa án hoặc phạt nhẹ.
Anh ta thở dài nhìn Tư Tiểu Lạc: “Muốn thoát tội em phải giả điên! Em có dám không?”
“Giả… giả điên sao?”
Tư Tiểu Lạc không bằng lòng: “Anh, thật sự không còn cách nào khác ư?”
“Đây là cách tốt nhất rồi, em không có quyền lựa chọn!”
Tư Vô Linh lạnh lùng ném xuống tờ giấy in khung hình phạt dành cho tội phạm hình sự, Tư Tiểu Lạc run run cầm lên, phút sau, cô ta sợ đến tái mặt.