Khi Tư Vô Linh từ bên ngoài trở về thì liền chứng kiến dáng vẻ thất thểu của Tư Tiểu Lạc.
Cô ta ngồi dưới đất, một bên má đỏ ửng, ánh mắt ngây dại. Trông cả người cứ như đã bị rút hết sức lực, mệt mỏi và có chút gì đó cay đắng.
“Sao lại ngồi đây? Dậy đi, chúng ta cần thương lượng rõ hơn!”
Thấy Tư Tiểu Lạc vẫn ngồi yên, Tư Vô Linh bèn ngồi xổm xuống, hỏi: “Cảnh sát đến tìm em chưa?”
Nghe đến hai từ “cảnh sát”, Tư Tiểu Lạc giật bắn mình, lập tức run như cầy sấy mà co ro vào một góc. Hai mắt láo liên nhìn quanh một lượt, miệng cô ta liên tục lẩm bẩm: “Không, không…”
Tư Vô Linh nhíu chặt mày, định dìu cô ta lên liền bị cô ta cắn mạnh vào tay. Tư Tiểu Lạc cắn mạnh đến nỗi anh ta phải kêu lên rồi cố giằng ra, như thể anh ta đang bị cắn bởi một con vật, chỗ bị cắn hằn vết dấu răng sâu hoắm.
“Em bị sao vậy? Bình tĩnh lại đi!”
“Anh là anh trai em!”. Truyện Quân Sự
Vẻ mặt Tư Vô Linh dần trở nên nghiêm trọng khi thấy trạng thái của Tư Tiểu Lạc, anh ta chậm rãi bảo: “Đừng giả điên nữa, ở đây không có cảnh sát!”
Có điều, dường như Tư Tiểu Lạc không lọt tai. Cô ta cứ thu mình lại một góc với dáng vẻ sợ sệt, khi thì cảnh giác, khi thì tức giận vì điều gì đó, ánh mắt đầy ngoan độc, nhưng nhiều hơn là không cam lòng.
Ngẫm thấy tình hình bất ổn và có vẻ như Tư Tiểu Lạc không phải là đang giả điên, anh ta nhanh chóng gọi bác sĩ đến xem sao. Cô ta phản kháng với cả bác sĩ khiến cho bác sĩ cùng với y tá phải cưỡng chế tiêm cho cô ta một liều thuốc an thần.
Lúc ấy, Tư Tiểu Lạc mới chịu yên tĩnh lại.
Tư Vô Linh đau đầu vì chuyện của cô ta với chuyện công ty đang rối rắm, mọi chuyện đều không đâu vào đâu. Và phải chăng, anh ta đang nhận thấy sự thất bại ngay phía trước, khi anh ta chẳng thể cứu vãn điều gì, chẳng thể chống lại Thống đốc đại nhân, chẳng thể làm gì tốt hơn là chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra để mà đối phó - một cách bị động…
Chứng cứ mà cảnh sát cho anh ta xem xác thực như thế, dù có muốn bênh Tư Tiểu Lạc rồi phủ nhận tất cả thì đó cũng là một việc khó khăn.
…
Bên này, sau nhiều ngày im lặng, rốt cuộc Lý Thịnh cũng chịu mở miệng nói câu đầu tiên. Mà câu đầu tiên chính là: “Tối muốn khai ra đồng phạm của mình.”
Cảnh sát chỉ nhẹ nhàng nói với ông ta một câu: “Chúng tôi biết rồi, nhưng anh cứ nói đi.”
Lý Thịnh hơi ngạc nhiên, bọn họ đã tra ra Tư Tiểu Lạc rồi sao?
“Tại sao các anh lại biết?”
“Một người nặc danh đã gửi chứng cứ vào hòm thư. Những chứng cứ thật hoàn chỉnh và không có gì để bắt bẻ. Bây giờ chỉ chờ những kẻ ác ôn như chúng mày nhận tội thôi!”
Nhiều ngày ở trong phòng giam, trông Lý Thịnh luộm thuộm, thảm hại không thể tưởng tượng nổi. Hai mắt thì lờ đờ, sau khi nghe lời cảnh sát nói liền bất động, một lúc sau ông ta chợt nở nụ cười tự giễu.
Giờ thì ông ta thật sự chẳng thể chối cãi, ông ta thua rồi, thua trắng tay, thua thảm! Thậm chí một chút mặt mũi cuối cùng cũng không giữ được.
“Lý Tài Đô… Lý Thịnh… cùng họ Lý sao mà khác thế?”
Sau đó, phiên tòa mau chóng được diễn ra. Lý Thịnh đứng trước vành móng ngựa với bộ dạng ngoan ngoãn hiếm thấy, ông ta thấy Tư Tiểu Lạc cũng bị lôi đến, nhưng rất nhanh đã bị người của bệnh viện lôi trở về bởi vì cô ta phát điên làm tổn hại người khác.
Lý Thịnh nghĩ cô ta giả điên, song nghe luật sư của cô ta đưa ra những bằng chứng rằng cô ta mắc bệnh về thần kinh, hoàn toàn không làm chủ được chính mình nên mới bị dụ dỗ làm chuyện xấu. Ông ta lập tức phẫn nộ đến mức muốn trèo ra khỏi vành móng ngựa, khóe mắt đỏ ngầu gào thét.
“Mẹ kiếp, chúng mày nói láo! Chúng mày nói láo! Là nó dụ dỗ tao ra tay trước, không phải tao dụ dỗ nó!”
“Yêu cầu bị cáo giữ bình tĩnh!”
Giọng nói sang sảng của thẩm phán tòa vang lên, Lý Thịnh cũng bị cưỡng ép đứng im một chỗ. Thẩm phán yêu cầu luật sư của Tư Tiểu Lạc tiếp tục.
Không khí trong đây nhất thời căng thẳng, mọi thứ nhìn vào đều xám xịt, nhất là khuôn mặt tiều tụy của Lý Thịnh.
Ông cụ ngồi trên đó, lòng hơi xót xa vì dù sao cũng là con trai mình. Hai ông bà Lý Tình, Phương Lan chăm chú theo dõi sự tình ra sao, còn Tư Mẫn Văn thì nắm tay Lý Tài Đô đầy căng thẳng.
Đối với chuyện này, Lý Thịnh đáng trách, hơn nữa, người ông ta nhắm đến lại chính là thành viên nhà họ Lý. Cho dù với mục đích gì thì ông ta đã quá sai rồi. Mọi người không nói rõ được cảm giác trong lòng, nhưng chắc chắn khó lòng mà tha thứ cho ông ta.
Tư Mẫn Văn sốt ruột ghé tai nói với người đàn ông ngồi bên cạnh: “Anh nghĩ tòa sẽ phán quyết ra sao? Hôm nay đã là phiên tòa cuối cùng mà mọi chuyện vẫn như vậy.”
Lý Tài Đô cào nhẹ vào lòng bàn tay cô, đồng thời giúp cô trấn an: “Đừng lo lắng, chúng ta có mọi chứng cứ, không một ai có thể can thiệp hay giúp hai người đó thoát tội.”
“Tiểu Lạc hình như điên thật rồi…”
“Ừ, nhưng cô ta sẽ không được tại ngoại. Ông trời luôn có những sắp xếp thích đáng.”
Tư Mẫn Văn mím môi, vết thương ở bụng thi thoảng sẽ nhói lên nhắc nhở những người này đã làm hại cô, bao gồm cả người em gái thứ nữ kia. Bây giờ công bằng đã sắp về tay, cô thấy thật khó diễn tả.
Tất thảy đều được Lý Tài Đô thu xếp hết, thời cơ chín muồi là tóm gọn được hai kẻ đầu sỏ gây tội.
Phiên tòa kéo dài hàng giờ đã kết thúc với kết quả thỏa đáng nhất.
Lý Thịnh bị kết án chung thân, nửa quãng đời còn lại chỉ có thể ở trong tù, lúc sống không ra gì thì lúc chết cũng sẽ mục ruỗng, không ai thèm ngó nhìn.
Tư Tiểu Lạc tuy không bị lãnh án tù, nhưng thần trí không tỉnh táo, buộc phải bị đưa vào viện tâm thần, quãng thời gian sống còn lại chắc chắn cũng không thoải mái gì.
Còn mấy tên côn đồ trực tiếp ra tay cũng bị trừng trị, cộng thêm những tội từng mắc phải, hình phạt nhẹ nhất dành cho một trong số chúng cũng phải lên đến mấy năm tù giam.
Lúc bị áp giải đi, Lý Thịnh thậm chí hổ thẹn đến nỗi không dám liếc nhìn gia đình dù chỉ một chút. Bà vợ ông ta thì khóc sướt mướt nhìn ông ta trong bộ đồ tù nhân, bị còng tay, lưng cong khòm. Nhìn vừa hèn vừa tiều tụy.
Tâm trạng của mọi người đã nhẹ nhõm đi, tuy là vẫn còn cảm giác khó nói, nhưng đã ổn hơn vì cuối cùng cũng đòi lại công bằng cho Lý Tài Đô, cho Tư Mẫn Văn.
Ông cụ lò dò bước đến trước mặt Tư Mẫn Văn, bất ngờ cúi người khiến cô vô cùng giật mình.
“Xin lỗi cháu, ông thay mặt nó chân thành xin lỗi cháu, Mẫn Văn! Ông đã không dạy được con trai, ông xin lỗi!”
“Ông à…”
Tư Mẫn Văn không thốt nên lời, bà Phương Lan nắm tay cô: “Xin lỗi con nhiều nhé!”
“Lý Thịnh… gây tổn thương cho con rồi! Chúng ta thật sự xin lỗi con!”
Ông Lý Tình cũng ngậm ngùi nói, vẻ mặt áy náy, khổ sở.
Tư Mẫn Văn im lặng không đáp, Lý Tài Đô xoa nhẹ vai cô, ánh mắt bình tĩnh như nói với cô đừng quá nặng lòng mà hãy nhẹ nhàng đón nhận.
Đối với Lý Thịnh, có lẽ cả đời này cô cũng chẳng thể tha thứ cho ông ta, nhưng những con người ấm áp, tốt bụng trước mặt thì có tội lỗi gì chứ?
Cô gật đầu, sau đó cùng họ ra về.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng đầy rực rỡ đầu mùa hè. Phảng phất lùa qua cơn gió nhẹ, thổi bay những suy nghĩ miên man…
“Tài Đô, hôm nay trời đẹp quá!”