Liền mấy ngày, Lý Tài Đô đều rất bận rộn. Cô trông thấy sự mệt mỏi trên gương mặt anh, sau đó, nhờ theo dõi qua truyền hình mà cô biết được anh đã từ chức.
Do nhiều nguyên nhân, Lý Tài Đô đã đưa ra lựa chọn này. Trong nhà có người đi tù, phạm phải tội nặng, anh cũng chẳng thể ngồi trên vị trí này nữa. Ít nhiều thì nó cũng đã ảnh hưởng đến danh tiết của anh, gây ra những lùm xùm không hay, cho nên, lựa chọn này là kết quả đúng đắn và sáng suốt nhất sau một quá trình đắn đo suy nghĩ.
Lý Tài Đô giữ chức Thống đốc Ngân hàng được hai năm, tuy thời gian ngắn nhưng công trạng lại không hề “ngắn”. Bây giờ đột ngột từ chức, chuyện này chắc hẳn sẽ khiến anh buồn.
Tư Mẫn Văn đứng ở trước cửa, trông ngóng cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng đợi được anh về. Thấy anh bước xuống xe ô tô, cô nở nụ cười ngọt ngào, đang định lên tiếng thì anh bỗng ôm lấy cô.
Tốc độ của anh khá nhanh, cô không phản ứng kịp, bị anh ôm chặt vào lòng. Có thể cảm nhận hai cánh tay rắn rỏi của anh hơi gồng lên, căng cứng.
“Anh mệt lắm đúng không? Không sao, ôm em và đừng suy nghĩ gì nhé!”
Tư Mẫn Văn vòng tay vỗ về lên lưng anh, nghe anh thở ra một nhịp bên tai, đáy lòng hơi thắt lại.
Cứ thế, hai người đứng đó mấy phút, mãi sau Lý Tài Đô mới chịu buông cô ra. Đôi mắt đen nhánh mà đầy dịu dàng dừng trên người cô, anh cong khóe môi: “Chờ anh lâu chưa?”
“Không lâu.”
“Ừ, vậy đi vào thôi.”
Hai người sóng vai nhau bước vào, Lý Tài Đô bỗng hỏi: “Vân Phúc đâu rồi?”
“Ăn cơm xong thằng bé kêu mệt, em cho đi ngủ rồi.”
Cô vừa dứt lời thì đèn vụt tắt. Bốn phương chung quanh rơi vào tĩnh lặng, tối om mù mịt.
Tư Mẫn Văn hoảng loạn kêu tên anh.
Âm thanh xột xoạt vang lên bên tai, độ một phút sau, ánh đèn đã vụt sáng trở lại. Trước mặt Tư Mẫn Văn là hình ảnh Lý Tài Đô trong bộ sơ mi đen, quần âu hết sức chỉn chu, áo khoác dài đã được cởi bỏ. Thoạt nhìn anh thật hoàn hảo với nét lạnh lùng, thu hút chỉ riêng anh có.
Đường nét trên khuôn mặt ấy toát lên vẻ cứng cáp, nam tính, có chút gì đó hiền hòa xen lẫn với vẻ dịu dàng dễ thấy. Ánh mắt anh không giấu nổi vẻ vui mừng, làn môi mỏng nhếch lên nụ cười ấm áp.
Tư Mẫn Văn lập tức ngây người: “Anh…”
Cụp mắt nhìn bó hoa hồng đỏ trong tay anh, bên cạnh là Lý Vân Phúc với vẻ mặt háo hức, sáng bừng.
Vừa nãy cậu nhóc còn nói với cô là cậu mệt, vậy mà bây giờ lại…
Thì ra là bọn họ đang ủ mưu!
Tư Mẫn Văn ngẩng đầu lên trên, quả nhiên thấy bà Phương Lan đứng trên tầng, cùng với Tiểu Tán và mọi người, trên tay mỗi người cầm một giỏ mây.
“Mẫn Văn…”
Chất giọng khàn khàn khiến nhịp tim của Tư Mẫn Văn bất giác đứng lại, nghe anh gọi tên mình, cảm giác căng thẳng vọt lên. Cô nắm chặt tay.
“Anh thật sự, thật sự rất thích em! Thật sự, thật sự chân thành! Mẫn Văn, hôm nay anh chỉ muốn nói cho em biết, rằng anh rất muốn cưới em!”
Cuối cùng, vị Thống đốc cao ngạo cũng nói ra câu tỏ tình hoàn chỉnh, bằng lời nói, bằng ánh mắt nghiêm túc nhất.
Anh chứng minh cho cô thấy lần tỏ tình này không hề hời hợt, tuy vẫn đột ngột nhưng là có sự chuẩn bị.
Tư Mẫn Văn thấy xao động, cảm giác cả trái tim cũng như lý trí vỡ òa, không nói rõ được đó là gì, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Nhìn sâu vào đôi mắt hẹp dài của anh, hàng lông mày khí khái với khuôn miệng đang cười, tất cả đều khiến cô rung động. Tư Mẫn Văn nhăn nhó, miệng lẩm bẩm: “Anh nói gì vậy chứ?”
“Đừng khóc! Xúc động cũng không nên khóc…” Lý Tài Đô lại gần lúc nào không hay, bàn tay vươn lên chạm vào mặt cô.
Vẻ mặt anh đầy yêu thương, cưng chiều.
Tư Mẫn Văn thút thít nhìn anh: “Em xúc động còn không cho em khóc? Anh có phải Hoàng đế đâu mà đòi cấm cản được em!”
Lý Tài Đô nhếch khóe môi, xoa hai má cô, tỏ ra kiên nhẫn. Đợi cô ổn định lại rồi, anh mới chậm rãi hỏi tiếp: “Mẫn Văn, em hiểu ý anh chứ?”
Tư Mẫn Văn do dự giây lát, gật gật đầu.
Anh nói rõ ràng như vậy, cô còn không hiểu thì đúng là hết thuốc chữa mà!
“Vì vậy…” Lý Tài Đô kéo gần khoảng cách hơn, giọng điệu vô cùng trịnh trọng, nghiêm túc: “Em sẽ lấy anh chứ?”
Khoảnh khắc ấy, Tư Mẫn Văn thấy mặt mình đỏ lên, ngay cả hai mang tai cũng nóng bừng. Mùi hương thanh mát, sạch sẽ của anh bủa vây xung quanh, như thể cô đang ở trong thế giới của anh, bên tai chỉ nghe những lời nỉ non thâm tình như thế.
“Mẹ!”
Một chất giọng non nớt bất chợt vang lên, cùng với cách gọi mới lạ khiến Tư Mẫn Văn giật mình. Cô hoang mang chuyển ánh mắt, hóa ra là Lý Vân Phúc vừa gọi cô.
Cậu bé ngước đôi mắt trong suốt, long lanh nhìn, bàn tay nhỏ nhắn, mũm mĩm cẩn thận nâng một khối hình chữ nhật lên. Khối hình chữ nhật đó có vẻ là một chiếc hộp, có màu đen, riêng mặt trên là màu đỏ đậm sắc nét, chạm nổi những hoa văn đẹp mắt, đề dòng chữ “sính lễ” vô cùng đặc biệt.
Tư Mẫn Văn còn chưa hoàn hồn thì Lý Vân Phúc lại tiếp tục gọi cô là “mẹ”.
Lúc này, Lý Tài Đô mỉm cười thích chí, đoạn nháy mắt với con trai: “Xem ra Vân Phúc còn nóng lòng hơn cả ba! Yên tâm, chỉ cần cô Mẫn Văn gật đầu đồng ý, từ nay về sau con có thể danh chính ngôn thuận gọi cô là mẹ!”
Ánh mắt mong chờ của cậu bé chuyển về phía cô.
Tư Mẫn Văn rời mắt, bất lực trước hai cha con, giây kế tiếp, bó hoa đã được nhét vào lồng ngực cô.
Lý Tài Đô lại hỏi: “Tư Mẫn Văn, em có sẵn sàng làm vợ của anh và làm mẹ của con anh không?”
Tư Mẫn Văn mím môi, gật đầu đáp, mặt đỏ bừng: “Vâng…”
“Thành công rồi!”
Bà Phương Lan sung sướng hét lên, sau đó, nghiêng giỏ mây, những cánh hoa tươi được bà kì công tách khỏi đài hoa nhanh chóng bay giữa không trung rồi đáp đất. Tiểu Tán cùng với những người còn lại cũng làm theo, chẳng mấy chốc, cảnh tượng hoa bay đầy trời đã hiện diện giữa trung tâm phòng khách Biệt phủ.
Tư Mẫn Văn cảm nhận sự lãng mạn ngất ngây chưa từng có, nhưng vẫn nhỏ giọng chê bai anh: “Tài Đô, anh sến quá!”
Anh cũng trầm giọng trả lời: “Sến thì có sao? Miễn là cô gái của anh thấy vui!”
“Đây là một phần sính lễ của em, nhận lấy đi!”
Lý Tài Đô đưa chiếc hộp từ tay Lý Vân Phúc cho cô, Tư Mẫn Văn run run cầm lấy, giờ khắc này, cô vô cùng tò mò với thứ bên trong. Có điều cô vẫn nhịn lại.
“Chúc mừng hai đứa! Ta vui quá, phải làm sao bây giờ?”
Bà Phương Lan từ trên tầng bước xuống, biểu cảm hoan hỷ, đầu mày khóe mắt đều hiện niềm vui. Chưa gì bà đã tính đến ngày làm đám cưới: “Thế định tổ chức hôn lễ vào hôm nào? À, việc này để mẹ lo! Mẹ phải đi hỏi thầy lấy may mới được, phàm là những chuyện trọng đại đều không thể làm qua loa!”
Mấy người làm nghe vậy liền phá lên cười, lâu rồi Biệt phủ mới đón một tin vui lớn như vậy. Chủ nhân của bọn họ sắp lập gia đình, người mà bọn họ kính trọng cuối cùng cũng đã tìm được bến đỗ…
Trong lúc mọi người xôn xao thảo luận đám cưới sẽ diễn ra ở đâu thì Lý Tài Đô đã lặng lẽ nắm tay Tư Mẫn Văn. Mười ngón tay đan vào nhau, hơi ấm dâng lên, anh nói nhỏ như là thủ thỉ.
“Mẫn Văn, bây giờ anh không là Thống đốc, nhưng là người đàn ông của em! Và… anh vẫn là Lý Tài Đô, một lòng một dạ, không thay không đổi!”