Editor: Thịt nướng & Cá bốngTrong việc khơi dậy cảm giác tội lỗi của Alpha, Kinh Thế Hưng xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.
Anh không phải muốn nhìn người khác cổ vũ sao? Kinh Hưng thay oán hận mà nghĩ, vậy tiếp tục đi xem đi.
Bạch Nhược Phong ngây ngốc cầm bánh bao lạnh lẽo, một lòng bất ổn. Sau khi hiểu rõ Phiến Phiến mang bữa sáng cho mình, cậu nhanh chóng thoả mãn trở lại.
Alpha vội vàng xông tới sân thể dục xách balo lên, đẩy mấy học đệ đang cố gắng làm quen, đuổi theo bóng lưng Kinh Hưng Thế, cũng không quay đầu lại mà chạy.
"Phiến Phiến...... Phiến Phiến!" Bạch Nhược Phong, người đầy mồ hôi, túm lấy cổ tay cậu, "Anh...... anh chính là......"
"Anh chính là nhìn thấy bóng rổ, muốn chơi, vì vậy đã bỏ qua tiết học buổi sáng?" Kinh Hưng Thế thay Alpha nói cho hết lời.
Bạch Nhược Phong lại gấp gáp đổ mồ hôi.
Kinh Hưng Thế liếc mắt nhìn gương mặt ửng đỏ của thiếu niên, cảm thấy mái tóc ố vàng dưới ánh mặt trời còn rất đẹp trai. Trong lòng thật ra đã không còn bao nhiêu tức giận, dù sao tiểu A tuổi này hơi hoạt bát một chút cũng thích nổi bật.
Bạch Nhược Phong cũng vậy.
Nhưng giả vờ vẫn phải giả vờ.
Cậu nhìn chằm chằm bàn tay hai người nắm chặt, hơi hơi cười nhạt: "Bọn họ ép anh chơi bóng? "
Bạch Nhược Phong: "......"
Bạch Nhược Phong: "Đúng!"
Tiểu Alpha kiên trì tiến lại gần Kinh Hưng Thế: "Anh mới vừa chuyển trường tới, các bạn cùng lớp rủ anh chơi bóng, không đi nhiều lần thì không phải là không tốt sao?"
Kinh Hưng Thế từ chối cho ý kiến.
Bạch Nhược Phong từ bên trái cậu vòng qua bên phải: "Phiến Phiến, em ăn sáng chưa?"
"Cảm ơn em đã mang bánh bao cho anh."
"Phiến Phiến......"
Tiếng chuông vào lớp ngắt lời Bạch Nhược Phong.
Kinh Hưng Thế xoay người nhướng mày, ý muốn nói tới giờ vào lớp rồi, sao anh còn chưa đi?
Bạch Nhược Phong xấu hổ xoa xoa cái mũi, trước khi đi thật sự ôm hắn một cái, thừa dịp tiếng chuông lòng bàn chân như bôi dầu [1] bỏ chạy.
[1] 脚底抹油溜走了: nghĩa trượt hoặc bỏ chạy. Điển cố xuất hiện trong <Hùng Triệu Chính> tập 2 và tập 3: "Chương Đại Lang nghe nói Vương Chương chết, trong lòng chột dạ, cũng biết dưới chân Thiên tử náo loạn không phải là vui vẻ, liền lòng bàn chân bôi dầu bỏ chạy. "Kinh Hưng Thế dở khóc dở cười đứng trước phòng học, lắc đầu đi vào.
Lớp học vừa mới khai giảng rất thoải mái, Kinh Hưng Thế nghe vài phút, thừa dịp giáo viên không chú ý, lại lấy sách bài tập ra làm. Giáo viên nói đến chương đầu tiên, cậu đã viết đến chương thứ năm. Học sinh ngồi phía trước thỉnh thoảng liếc nhìn ra phía sau, hình như cho rằng Kinh Hưng Thế đang làm bài tập.
Chà, vừa đi học vừa làm thêm bài tập, đúng là một học sinh kém cỏi..
Sau hai tiết học, trong giờ học, thân thể Kinh Hưng Thế không tốt nên có thể không đi tập thể dục. Cậu nhìn chăm chú vào các bạn cùng lớp đang lần lượt đi ra, cũng đứng dậy đi vệ sinh. Khi quay lại, cậu thấy Bạch Nhược Phong đang đứng trước cửa lớp, ló đầu nhìn vào.
"Làm gì vậy?" Kinh Hưng Thế đi tới, dùng đầu ngón tay dính nước gãi cổ tiểu A.
"Phiến Phiến!" Bạch Nhược Phong vui vẻ quay đầu lại, trong tay xách theo túi nilon.
"Anh không đi tập thể dục à?"
"Giáo viên nói anh mới vừa chuyển trường, nên có thể dùng thời gian này để tham quan trường." Bạch Nhược Phong đã sớm nghĩ ra cái cớ, "Anh đi căn tin một chuyến, mua sữa đậu nành cho em."
Alpha khom lưng nhét sữa đậu nành vào lòng bàn tay Kinh Hưng Thế.
"Nóng đấy, anh mua xong lập tức chạy tới tìm em."
Cảm xúc ấm áp truyền đến từ trong lòng bàn tay,, Kinh Hưng Thế thở dài, đi vào phòng học. Sau phát hiện Bạch Nhược Phong cũng theo vào tới, quay đầu hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Anh còn chưa kịp ăn sáng đâu." Bạch Nhược Phong lấy bánh bao lạnh lẽo ra, cười hì hì lắc lư hai cái.
"Đã nguội rồi." Kinh Hưng Thế có chút mềm lòng.
"Không có việc gì, vẫn ăn như thường." Bạch Nhược Phong tùy tiện ngồi ngược lại trên ghế trước bàn học của Kinh Hưng, chờ mong nhìn chăm chú vào Omega.
Kinh Hưng Thế do dự một chút, mở nắp hút một ngụm sữa đậu nành nhỏ.
"Có ngon không?"
"Rất ngon."
Bạch Nhược Phong lập tức nở nụ cười, tia sáng trong mắt gần như làm rung động Kinh Hưng Thế.
Bọn họ ăn sáng mang theo cảm xúc tràn đầy nhiệt huyết và âm nhạc được phát ầm ĩ từ bên ngoài, ánh sáng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Sau khi Bạch Nhược Phong ăn bánh bao lạnh qua loa, nằm sấp trên bàn học của cậu chơi xấu.
"Phiến Phiến, anh mượn bàn của em để nghỉ ngơi, được chứ? "Giọng Alpha mềm nhũn, làm nũng.
Kinh Hưng Thế rất muốn xoa xoa sợi tóc mềm mại của Bạch Như Phong, nhưng cậu kiềm chế: "Anh ngủ đi."
Bạch Nhược Phong cười cảm kích với hắn, thật sự nhắm mắt lại ngủ..
Âm nhạc ngoài cửa sổ còn chưa dừng lại, trong loa truyền đến khẩu hiệu tiếng phổ thông không chuẩn. Tiểu Alpha chợp mắt giống như chú chó lông vàng ôn thuần, nằm sấp trên bàn học của Kinh Hưng Thế, bên cánh mũi rơi xuống một nắm tóc nhỏ theo hô hấp khẽ run rẩy.
Ánh mắt Kinh Hưng Thế dừng ở sống mũi Bạch Nhược Phong, nơi đó có ánh sáng ấm áp, sau lại trượt đến khóe miệng.
Dáng môi Alpha rất mỏng, lúc không cười nhìn qua rất hung dữ, nhưng trên thực tế ở trước mặt Kinh Hưng Thế, Bạch Nhược Phong cho tới bây giờ chưa từng nổi giận, vĩnh viễn đều chọc cậu vui vẻ.
Kinh Hưng Thế bỗng nhiên muốn nếm thử hương vị môi Bạch Nhược Phong.
Cậu liếm khóe miệng, sữa đậu nành thơm ngọt còn lưu lại ở đầu lưỡi. Alpha mím môi trong giấc ngủ, đỉnh môi lập tức tràn ngập một lớp nước.
Hẳn là...... sẽ không thức giấc đi?
Kinh Hưng Thế lại hút một ngụm sữa đậu nành.
Nếu anh tỉnh lại, mượn cớ gì để lấy lệ cho qua đây?
Hoặc là không qua loa lấy lệ, thành thật mà nói?
Nói chính mình muốn bị Bạch Nhược Phong đánh dấu, một năm sau tới kỳ phát tình muốn cùng hắn thành kết?
Bạch Nhược Phong có thể bị dọa hay không?
Omega tự mình nghĩ đến bật cười, đặt sữa đậu nành sang một bên, cúi người về phía Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong vẫn ngủ say sưa như cũ, lại có mấy sợi tóc trượt xuống sống mũi, lông mi nhuộm một chút ánh nắng vàng, toàn bộ hợp lại thành một Alpha nhìn qua có vẻ ngoan ngoãn. Nhưng là chỉ cần Bạch Nhược Phong tỉnh lại, trong cặp mắt thâm thúy kia nhất định luôn lóe lên ánh sáng không an phận.
Thật ra, "sự tích chói lọi" của Bạch Nhược Phong, Kinh Hưng Thế đã nghe qua. Dĩ nhiên nếu không "nghe ngóng", dựa theo tính cách nhất quán của Alpha, cũng không có khả năng an phận được bao nhiêu. Không phải Kinh Hưng Thế lén hỏi thăm, mà sự thật chính là lúc không có cậu bên cạnh, Bạch Nhược Phong tuyệt đối là đứa trẻ luôn làm cho các ba ba và các thầy cô đau đầu.
Cũng không biết mấy năm nay ở Bắc Kinh trải qua ra sao.
Nhưng mà Kinh Hưng Thế cũng không lo lắng Bạch Nhược Phong sẽ bị lệch hướng. Dù sao bên người Nhược Phong cũng có hai ba tốt nghiệp từ trường cảnh sát, có lệch cũng có thể đánh trở về.
Nhớ tới đây, Kinh Hưng Thế đã kề sát môi Bạch Nhược Phong, hô hấp quấn quýt. Sắc mặt Omega vốn không khẩn trương, trong nháy mắt hai môi chạm vào đột nhiên sợ run cả người.
Bạch Nhược Phong ngủ mơ mơ màng màng cảm thấy một chú bướm vẫn run rẩy cánh ở góc môi.
Có chút ngọt.
Đáng tiếc Bạch Nhược Phong không tâm tư quan tâm chú bướm kia, bởi vì hắn lại mơ thấy giấc mộng buổi tối.
Đậu.
Tại sao anh lại trở nên cầm thú như vậy?
Còn dùng đồng phục học sinh bịt kín đầu Kinh Hưng Thế, kẹp hai chân điên cuồng kết xuất.
Mẹ nó thật cầm thú a!
Bạch Nhược Phong, mày có còn là người hay không?
Cậu ở trong mơ điên cuồng chỉ trích chính mình, thế nhưng động tác không ngừng lại, điển hình cho câu "nói một đằng làm một nẻo".
Thật sự là thiên lôi câu địa hỏa, bảo tháp trấn hà yêu
[1].
[1] 天雷勾地火: Câu này nói rằng khi núi lửa phun trào sẽ có tia chớp xuất hiện, người xưa tóm tắt là thiên lôi câu địa hỏa. Đó là một hiện tượng tự nhiên ngoạn mục. Đại ý: người đàn ông yêu nhau rất nồng nhiệt, tình cảm phát triển nhanh chóng. Ngoài ra, nguyên bản đề cập đến tia chớp (thiên lôi) và núi lửa (địa hỏa), bây giờ thường được mượn trong tiểu thuyết tình yêu, thiên lôi mượn dục vọng của nam giới, địa hỏa mượn chỉ dục vọng của nữ. Vì vậy, thường sử dụng ham muốn bản năng nguyên thủy không thể cưỡng lại của con người.宝塔镇河妖: Ý tứ của "Bảo tháp trấn hà yêu" tương đối nhiều, cũng có điển cố.Thứ nhất: Cụm "Thiên lôi câu địa hỏa, bảo tháp trấn hà yêu" xuất phát từ ám hiệu hắc thoại trong "Lâm Hải Tuyết Nguyên".Thứ hai: Trong "Thủy Hử truyện", cũng có miêu tả về trấn hà yêu bảo tháp.Thứ ba: Văn hóa dân gian. Bảo tháp chỉ Tháp Thiên Vương Lý Tịnh, hà yêu chỉ Long Vương. Trước đây, Long Vương của sông Tiền Đường mỗi ngày đều phát ra nước lớn, người dân hai bên bờ khổ không thể tả, cầu xin ông trời giúp đỡ. Ngọc Đế đồng tình với dân chúng, liền phái Thác Tháp Thiên Vương xử lý chuyện này lần sau, nhưng Long Vương cũng là Thần tộc, không thể giết chết. Liền cùng Long Vương đạt thành thỏa hiệp, chỉ cho phép Long Vương mỗi năm phát một lần nước lớn, đó chính là thủy triều sông Tiền Đường. Hôm nay có một ngôi đền khác bên cạnh cầu Qiantang Jiang ở Hàng Châu, đó là chùa Linh Lung. Bạch Nhược Phong lần đầu tiên biết mình sẽ có nhiều tư thế như vậy.
"Phiến Phiến!" Bạch Nhược Phong khàn giọng bừng tỉnh.
Trong hiện thực, Kinh Hưng Thế đang cầm sách bài tập lặng yên viết, nghe tiếng ngẩng đầu: "Ừ?"
Gió nhẹ phảng phất, tóc vụn trước trán Kinh Hưng mềm nhũn buông xuống trước mắt.
Omega bị ánh mặt trời bao phủ quá đẹp mắt, Bạch Nhược Phong ngây ngốc nhìn vài lần, ho nhẹ dời tầm mắt, lén lút kéo vạt áo đồng phục học sinh, che đũng quần.
"Tỉnh rồi?" Kinh Hưng Thế lại viết mấy chữ trong sách bài tập, "Thời gian không còn sớm, anh mau trở về đi."
Bạch Nhược Phong hàm hồ gật đầu, không nhúc nhích.
"Làm sao vậy?"
Ánh mắt Bạch Nhược Phong lơ đễnh không dám nói mình có cảm giác, lại sợ hiện tại đứng lên sẽ bị Phiến Phiến phát hiện manh mối, sống chết không chịu di chuyển.
Bạch Nhược Phong không xê dịch, học sinh tập thể dục xong đã trở lại.
Bạn học vốn đang ngồi bàn trước mặt Kinh Hưng Thế ngạc nhiên nhìn họ, như thể không biết có nên nói hay không.
Một học sinh chuyển trường, một học sinh nhảy lớp, vậy mà biết nhau?
"Được rồi, đừng mè nheo nữa." Kinh Hưng Thế đảo quanh mắt, "Nếu không đi, lại phải đến trễ."
Mắt thấy trong lớp càng ngày càng nhiều người, Bạch Nhược Phong kiên trì buộc đồng phục học sinh bên hông, che giấu bỏ chạy.
Kinh Hưng Thế khóe miệng nhếch lên, cầm lấy sữa đậu nành đã nguội tiếp tục uống.
Bạch Nhược Phong từ trên lầu giảng dạy lớp 11 lao xuống tìm một góc không có người, dựa vào tường thở dốc.
Mẹ kiếp, thiếu chút nữa lộ ra.
Alpha khẩn trương nhìn về phía sau.
Không có ai.
Phiến Phiến chắc chắn không phát hiện.
Bạch Nhược Phong ảo não kéo tóc, cởi đồng phục học sinh ra, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Còn hơn một tháng nữa là sinh nhật lần thứ mười tám của Bạch Nhược Phong, tiểu Alpha sắp trưởng thành càng ngày càng mẫn cảm với pheromone. Cha alpha của cậu đã từng nói với cậu, ở giai đoạn này ngửi thấy mùi Omega nào cũng có thể mất khống chế.
Đầu tiên phải giữ tỉnh táo, tiếp theo, mang theo phun khử mùi và thuốc ức chế cũng là điều cần thiết.
"Đánh dấu" là một việc rất trịnh trọng, không thể bị thao túng bởi bởi ham muốn đột ngột, đó là vô trách nhiệm đối với bản thân và đối phương.
Phiến Phiến tốt như vậy, làm sao có thể thương tổn em ấy được?
Bạch Nhược Phong thở dài, đầu tóc màu vàng sậm bị sờ tới rối loạn, đứng dậy theo tiếng chuông đi về phía lớp học, đi được hai bước liền đem đồng phục học sinh treo lên vai.
Bạch Nhược Phong muốn hút thuốc.
Cậu không hút thuốc lá, chỉ thỉnh thoảng thấy ba hút thuốc, nghe đâu lúc phiền lòng hút thuốc sẽ thấy đỡ hơn nhiều, có lẽ hiện tại cậu cũng cần hút một điếu.
Tình cảm thiếu niên luôn luôn là một bài thơ [3].
[3] 少男心事也是诗: xuất hiện trong "Băng Hà Tẩy Kiếm Lục" lần thứ 42 của Lương Vũ Sinh "Tâm sự trung niên nồng đậm như rượu, thiếu niên tình cảm luôn thơ" cùng với lần thứ mười "Thâm tiêu thoạt nghe kim hầu rống sơ hội kinh phùng ngọc thước hàn", hắn lại dùng đến "Trung niên tâm sự nồng như rượu, tình cảm thiếu nữ luôn là thơ".Trong tiểu thuyết "Long tộc 3": Tình cảm thiếu niên luôn là thơ, triều khởi ngồi đối đáp tương tư; Quay đầu lại hướng lan song hạ, hô đến khanh khanh đấu thúc dệt.Bạch Nhược Phong chính mình hoá ưu sầu, đi tới trước cửa lớp phát hiện thầy giáo đến, dứt khoát từ cửa sau lẻn vào.
Cậu quá cao, còn là học sinh chuyển trường nên trực tiếp ngồi bên cạnh cửa sau, cho dù đến trễ giáo viên cũng không nhìn thấy, ngược lại mấy Alpha cùng cậu chơi bóng quay đầu nháy mắt ra hiệu.
"Anh Phong, Omega kia là ai vậy?" Có người không thể kiềm chế được, bắt đầu quay đầu lại trêu chọc, "Tao nhìn thấy mày ôm người ta."
Đều là Alpha sắp trưởng thành, đối với việc đánh dấu có một loại kỳ vọng bí ẩn, nhất là trong tình yêu học đường mà giáo viên không tán thành, ai có người yêu, người đó thật trâu bò. Huống chi vẫn là cùng với em trai lớp 11 yêu đương, kia quả thực quá trâu bò.
Bạch Nhược Phong trong lòng phiền não, không muốn trả lời, lấy sách che mặt, giả vờ ngủ.
Nhưng mà vẫn là có người chưa hết chuyện để nói: "Anh Phong à, nếu mày thực sự thích em trai Omega kia, tan học tụi tao ngay lập tức đem em ấy tới cho mày."
Hứng thú với người ta nhiều như vậy, anh Phong chắc chắn sẽ vui muốn chết.
"Tụi bây muốn làm cái gì?" Bạch Nhược Phong lại đột nhiên đem sách lấy ra, ánh mắt sắc lạnh.
Đó là Phiến Phiến của cậu, ai cũng không được chạm vào.
Học sinh đang nói chuyện hoảng sợ, bọn họ quả thực đần độn, nhưng không thể làm ra chuyện quá đáng. Bất quá chỉ là đe dọa bằng lời nói, tất cả mọi người hiểu, nào đoán được Bạch Nhược Phong phản ứng lớn như vậy.
Alpha thừa dịp giáo viên đang viết bảng, mạnh mẽ đạp một cước vào người đang dựa vào ghê nói chuyện, hạ thấp giọng "chậc" một tiếng: "Ai dám đụng vào em ấy, tao phế người đó."
Cả nhóm bạn học mặt đối mặt nhìn nhau.
Một lát sau, có người lặng lẽ nói thầm: "Đã hiểu đã hiểu, đó là của anh Phong..." Từ phía sau nói quá nhỏ, Bạch Nhược Phong có vểnh tai lên cũng không nghe thấy, cũng không tiện hỏi lại.
Tuy nhiên đó là Phiến Phiến nhà mình, chỉ cần không phải lời thô tục, khen cái gì cũng tốt.
Tâm tình Bạch Nhược Phong vi diệu tăng vọt lên vài phần, lúc liếm khóe miệng bỗng nhiên sửng sốt.
Trong mơ cùng hiện thực chồng chéo lên nhau, chú bướm giương đôi cánh muốn bay đã để lại vị ngọt tại khóe môi của cậu.
Vấn đề ở đây là cái vị này... Tại sao lại quen như vậy nhỉ?
Giống như là vị sữa đậu nành mà anh đưa cho Phiến Phiến.