Hào Đô Doanh Uyển là một khu giàu có danh giá ở Tuyên Thành.
Tại một trong những biệt thự tư nhân sang trọng nhất, Lâm Trung Hổ, người quản lý của Hưng Nghĩa Các, đang lộ ra
sắc mặt tái nhợt, không nói được một lời.
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ tóc húi cua đang đứng ở bên cạnh, thậm chí còn không dám thở.
Thật lâu sau. "Người của bộ tư pháp đã thả cậu chủ ra chưa?"
Giọng nói của Lâm Trung Hổ âm trầm, không hề che giấu sự tức giận bên trong.
Con trai của ông ta bị đánh gãy 2 chân, lại còn bị bộ tư pháp bắt đi, chuyện này đối với ông ta không chỉ là sự khiêu
khích mà còn là sự sỉ nhục!
Từ khi nào mà Hưng Nghĩa Các đã không còn tiếng nói ở thành phố Tuyên này nữa?
Muốn làm phản hay sao? "Ông chủ, bên bộ tư pháp nhất quyết không bỏ qua". Người đàn ông tóc húi cua thận trọng trả lời.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Trung Hổ lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Dù thế nào đi nữa thì nhà ông ta cũng là một trong mười đại gia tộc hàng đầu của thành phố Tuyên, lý ra mà nói thì bộ tư pháp sẽ không trở mặt với bọn họ như vậy.
"Liên lạc với phó thị trưởng Tống cho tôi!"
'Thoáng chốc, Lâm Trung Hổ dường như đã ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Người đàn ông tóc húi cua lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm số của đối phương trong sổ địa chỉ, cuối cùng dùng cả hai tay đưa tới trước mặt Lâm Trung Hổ.
"Nếu như ông muốn tôi cứu con trai ông ra thì tôi nghĩ ông nên từ bỏ đi".
Điện thoại đã được kết nối, đầu dây bên kia liền truyền đến lời cảnh cáo.
Lâm Trung Hổ đột nhiên nheo mắt, trầm ngâm nói: "Phó thị trưởng Tống, dù sao nhà tôi cũng là gia tộc doanh nghiệp. nổi danh thành phố Tuyên, lập ra không ít thành tựu cho thành phố này, ông nói muốn từ bỏ là từ bỏ hay sao?”
"Ha!"
Tống Minh Cao cười lạnh nói: "Lời của tôi còn chưa rõ ràng hay sao? Con trai của ông đã đắt tội với nhân vật lớn rồi".
"Còn nữa, ông đừng có lúc nào cũng lôi doanh nghiệp của mình ra. Nếu như ông cảm thấy thành phố Tuyên này không tốt thì cứ dời xí nghiệp của mình đi chỗ khác, không cần phải hù dọa tôi".
Nói xong, Tống Minh Cao đã cúp điện thoại trước.
Lâm Trung Hổ cũng không tức giận bởi vì trong lòng còn đang bận suy nghĩ, rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể khiến cho phó thị trưởng Tống Minh Cao gọi là nhân vật lớn?
Chẳng lẽ là người đến từ thành phố Hoàng?
Nghĩ đến đây, trên trán Lâm Trung Hổ lại toát mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ thằng con súc sinh nhà mình lại xui xẻo như vậy?
"Diầu Hâu, trước đó cậu chủ của cậu bởi vì đắc tội một thanh niên cho nên mới bị bộ tư pháp bắt đi sao?"
"Đúng vậy!"
"Cậu đã điều tra lý lịch của đối phương chưa?"
"Chưa... vẫn chưa điều tra..." Diều Hâu nơm nớp lo sợ đáp.
Sắc mặt Lâm Trung Hổ lạnh lùng, ông ta gầm lên: "Con mẹ nó, còn không mau đi điều tra đi!"
"Vâng..."
Diều Hâu vội vàng lui ra, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì...
"Không cần điều tra nữa, chỉ cần đưa tôi đi gặp kẻ đó là được!"
Lâm Trung Hổ đột nhiên thay đổi chủ ý.
Nếu như đã xác định được đối phương không phải là hạng người tầm thường thì có điều tra cũng không có ý nghĩa gì.
Cùng lúc đó, tại Công nghệ Vân Dương.
Những nhân viên kỳ cựu trong công ty đều biết tầng 32 là khu vực riêng của chủ tịch, Trần Thanh Tuyết bất kể đi làm hay rảnh rỗi đều ở đây, ngoại trừ Trần Thanh An, không có người đàn ông nào khác có thể lên đó.
Nhưng bây giờ quy tắc này đã bị phá vỡI
Chỉ nhìn thấy Lý Quân Minh ngồi khoanh chân trên sô pha, trông vô cùng thoải mái.
"Muốn uống gì? Cà phê hay trà?"
Trần Thanh Tuyết hiếm khi khách khí như vậy, dù sao người ta cũng là người đã chữa trị cho ông nội của cô.
"Không muốn uống gì cả, sao cô không ngồi xuống nói chuyện với tôi?"
Lý Quân Minh làm động tác mời ngồi.
Do dự một lát, Trần Thanh Tuyết mới ngồi đối diện anh, bình tĩnh nói: "Anh muốn nói chuyện gì với tôi?"
"Nói về hôn ước giữa chúng ta". Lý Quân Minh thẳng thắn nói.
Nghe vậy, nhịp tim của Trần Thanh Tuyết dần dần tăng tốc, nhưng khuôn mặt thì vẫn bình tĩnh.
"Là như vầy, tôi nghĩ là làm người thì nên giữ vững quan điểm của mình, cô không nên thay đổi chủ ý của mình sau khi nghe người khác khuyên vài câu, đặc biệt chuyện hôn nhân còn là chuyện lớn, cô nghĩ sao?"
Lý Quân Minh nghiêm túc nói.
Trần Thanh Tuyết cau mày nói: "Không cần quanh co lòng. vòng, nói thẳng vào vấn đề đi".
"Tôi, tôi thích nhất là người nhanh nhạy".
Lý Quân Minh nhếch miệng cười nói: "Tôi thấy cô cũng không thích chuyện hôn nhân sắp đặt, đáng tiếc bố mẹ của chúng ta đều là những người cổ hủ, cho nên chúng ta phải dùng mọi cách để bọn họ thay đổi chủ ý!"
"Anh không muốn lấy tôi sao?" Trần Thanh Tuyết đột nhiên hỏi.
Câu hỏi này khiến cho Lý Quân Minh ngạc nhiên, anh liền hỏi ngược lại: "Vậy cô muốn gả cho tôi sao? Đừng quên tôi là một tay chơi có tiếng. Chỉ cần cô đến thành phố Hoàng hỏi thăm một chút thì ai cũng biết chuyện đó, gả cho tôi cô nhất định sẽ hối hận!"
Phụ nữ đôi khi là thế, càng được quan tâm lại càng lạnh lùng xa cách, nhưng khi bị phớt lờ lại cảm thấy trong lòng không vui.
Trần Thanh Tuyết cũng như thế.
Từ khi vào đại học, cuộc sống của cô ta luôn được vây quanh bởi những thứ tốt đẹp, những người cầu hôn xung quanh cô ta nhiều không kể xiết, bây giờ cô ta thấy Lý Quân Minh lại tỏ thái độ ghét bỏ mình thì nhất thời không thể chấp. nhận được.
“Nếu như tôi cứ muốn gả cho anh thì sao?”
Trần Thanh Tuyết tức giận nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!