Lý Tu vừa mới mua say về, vừa vào cửa không lâu đã phát hiện có một người đàn ông trung niên đang chờ.
“BốI”
Thấy người tới, chút men trong người Lý Tu cũng tan đi không ít.
Lý Tông gõ ngón tay lên bàn trà, miệng thốt ra một chữ: “Ngồi!"
Lý Tu dè dặt ngồi xuống.
“Càng ngày con càng buông thả nhỉ?”
Lý Tông bất mãn nói.
Đối mặt với sự chỉ trích của bố, Lý Tu không dám thở
mạnh, lo sợ nói: “Bố à, muốn giữ mối quan hệ đôi khi cũng. cần phải biết chơi một chút, bố đã dạy con mài”
“Bố dạy con như thế nhưng cũng phải coi tình hình chứ!”
Lý Tông nói tới đây thì nâng giọng: “Chẳng lế con không biết em họ con quay về rồi sao?”
“Con biết!”
Trong vô thức, trên trán chảy ra vài giọt mồ hôi.
Quay đầu nhìn về phía bố mình, thỉnh thoảng Lý Tu còn cảm thấy bản thân còn áp lực hơn khi đối mặt với Lý Định
Quốc.
“Bố, thật ra con cảm thấy hai ông nội và cụ đối xử với chúng ta cũng tốt, hiện tại cũng không tệ..."
“Bùm!” Lý Tu nói chưa dứt câu thì Lý Tông đã đập bàn quát lớn:
“Vô liêm sỉ, người thường hướng về nơi cao, nước thì chảy về chỗ thấp, sao con lại không có chí tiến thủ vậy?”
Lý Tu cúi đầu, không dám đáp.
Liếc con trai một cái, Lý Tông trầm giọng nói: “Tu nhi, năm đó nếu không có ông cụ nhà ta liều mạng cứu giúp thì lão già Lý Viễn Sơn kia sao có được ngày hôm nay?”
Nghe tới chuyện này, Lý Tu lại có chút bất bình.
Năm đó Lý Viễn Sơn và cụ nhà anh ta ra trận đánh giặc, vì nước Hạ gặt nhiều chiến công, đáng tiếc trong chiến dịch cuối
cùng, cụ nhà anh ta đã hi sinh để yểm hộ cho Lý Viễn Sơn.
Nếu không phải vậy thì bố con họ nào cần lưu lạc trở thành chỉ phụ trong gia tộc?
“Mọi thứ của nhà họ Lý đều là của chúng ta, con không cần băn khoăn gì cả!”
Lý Tông nói vài câu thấm thía. “Vâng!”
Lý Tu siết chặt nắm đấm, không cam tâm nói: “Thứ thuộc về mình, con nhất định sẽ giành lại!”
Thấy vậy, Lý Tông mới hài lòng: “Đúng rồi, thật ra thằng ranh kia trở về cũng không phải là chuyện xấu”.
Hả?
“Bố, ý của bố là?”
Lý Tu khó hiểu.
Lý Tông châm điếu thuốc, rít mạnh vài hơi: “Nhà họ Diệp và nhà họ Khương sắp kết thông gia, Lý Quân Minh lại lộ mặt, khà khà khà...”
Ông ta không nhịn được mà cười đầy gian trá.
Lý Tu tỏ vẻ ngạc nhiên: “Năm đó nhà họ Diệp thu nhiều lợi ích như vậy, chẳng lẽ còn muốn lật lọng?”
“Bố không nói nhà họ Diệp mà là nhà họ Khương!”
Lý Tông cười lạnh: “Ông cụ Khương vì tiến vào thành phố Hoàng mà bất chấp tất cả bắt cháu trai lấy đứa con gái thất trinh nhà họ Diệp, Lý Quân Minh trở về thì khác nào xát muối lên vết thương của nhà họ Khương, có lẽ mặt ngoài họ không dám làm gì nhưng sau lưng thì chưa chắc!”
Lý Tu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng vẫn cảm thấy lấn cấn: “Nhà họ Khương không có gan đối phó thằng em họ của con, dù sao Lý Viễn Sơn mà nổi giận thì họ không gánh nổi đâu”.
“Việc này thì cần chúng ta châm thêm mồi lửa!”
Lý Tông nói, trong mắt loé lên tia hung ác.
Chỉ cần họ ra tay xử Lý Quân Minh vào thời điểm quan trọng rồi giá hoạ lên đầu nhà họ Khương, từ đó con ông ta — Lý Tu sẽ thuận thế trở thành người thừa kế.
Một mũi tên trúng hai con chim!
“Con biết việc này nên làm sao rồi đấy?”
Lý Tông híp mắt.
Lý Tu nghiêm túc, gật đầu: “Đã biết ạ!”
Trước khi đi Lý Tông còn vỗ vai con trai: “Tin tưởng bố, tương lai con sẽ là gia chủ đứng đầu nước Hại”
Gia chủ đứng đầu!
Chút men rượu còn lại trong người Lý Tu hoàn toàn tan, gương mặt lạnh nhạt bỗng trở nên hưng phấn.
Anh ta ngậm điếu thuốc ngồi bắt chéo chân trên sofa, bắt đầu ảo tưởng về tương lai tươi sáng.
Quyền lực, tiền tài, phụ nữ, đứng trên đỉnh thế giới! Hả?
Trong lúc mơ màng, Lý Tu cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình.
Không đúng!
Bố đã đi, người làm cũng nghỉ rồi.
Lý Tu ngẩng phắt lên, dưới ánh đèn sáng ngời, bất ngờ đối diện với một người đàn ông...
“Anh là...” “Bùm!"
Lý Tu vừa mở miệng, người kia đã lao tới trước mặt, bổ đao về phía anh ta.
Cùng lúc ấy, tổng bộ Hưng Nghĩa Các tại thành phố Tuyên.
Lâm Trung Hổ bị bọc thành bánh chưng, ánh mắt lộ ra lửa giận.
Dù nằm mơ ông ta cũng không ngờ có ngày mình bị người ta đành thành đầu heo thế này.
Không chỉ thế, hai chân con ông ta còn bị tàn phế do không được chữa trị kịp thời, nửa đời sau chỉ có thể ngồi xe lăn.
“Diều Hâu, liên lạc với Thập Tuyệt Môn, chỉ cần họ có thể giết thãng ôn kia, tôi bằng lòng trả 100 triệu làm thu lao!”. Trong mắt Lâm Trung Hổ toát ra sự tàn nhãn.
Thập Tuyệt Môn là tổ chức sát thủ lớn nhất nước Hạ, phần đông thành viên đều là sát thủ hạng nhất.
Bị tổ chức này nhắm vào, dù là võ giả Tông sư cũng khó khoát.
Quan trọng nhất là Thập Tuyệt Môn tuyệt đối không tiết lộ thông tin người thuê.
Vì thế Lâm Trung Hổ không cần lo là chỗ dựa của Lý Quân Minh có thể tìm được mình sau khi anh chết.
“Bố, con nhất định phải tóm được Trần Thanh Tuyết... còn em gái ả nữa, con không tha cho ai cả!”
Lâm Đông Cường hét lên như thắng điên.
Lâm Trung Hổ gật đầu, an ủi: “Con yên tâm, nếu không có biến cố gì thì tập đoàn Thanh Dương của ông ngoại con đang ngắm bắn công ty công nghệ Vân Dương của nhà họ Trần trên
sàn chứng khoán rồi, ha ha ha...”
Tập đoàn Thanh Dương có giá trị hơn trăm tỷ, là tập đoàn lớn nhất Giang Đông.
Dù công ty công nghệ Vân Dương nằm trong mười công ty lớn của thành phố Tuyên thì chẳng là gì khi đối đầu với tập đoàn Thanh Dương.
Lâm Đông Cường tin chắc, chỉ cần ba tiếng thôi là công ty Vân Dương sẽ mất đi toàn bộ, trở thành đồ trong túi bố con họ.
“Tương Vong, trên đời luôn có kẻ thích mơ mộng hão. huyền ha?”
“Ban ngày mơ... đẹp hơn nhiều nhỉ!” Hai giọng nói lần lượt vang lên. “Ai?”
Cơ thể Diều Hâu chấn động.
Ba người cùng quay sang thì thấy hai thanh niên lạ mặt đã xuất hiện trong biệt thự từ lúc nào không hay.
Tương Vong nhún vai: “Tôi đã ra tay rồi, tới cậu đó!”
“Được thôi!"
Cẩu Phú Quý trêu ngươi khi nhìn Diều Hâu: “Con Diều Hâu này mạnh hơn con quạ (Ô Nha) ban ngày một chút, cũng xứng đáng tôi ra tay đó!”
Diều Hâu cảm nhận được sự nguy hiểm, lập tức cảnh giác.
Lâm Trung Hổ không ngu, gọi đàn em bên ngoài vào bảo vệ mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!