"Không có hứng thú!"
Thấy Lý Quân Minh bất cần đời, trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống nhanh chóng.
Đồng tử của hòa thượng Nhất Trinh mờ đi, suýt chút nữa là viên tịch.
Đạo nhân Vô Trần tức giận đến mức râu dựng đứng.
Ngọc Linh Lung là người luôn có tính khí tốt bây giờ cũng đang run rẩy thân hình già cỗi.
Hiển nhiên cả ba người đều bị chọc tức đến mức nội thương!
Lý Quân Minh vẫn tỏ ra bất cần đời, nhếch miệng cười nói: “So với thế giới đầy mưu mô bên ngoài thì nơi này tuyệt đối là thiên đường, cho nên con quyết định ở lại cùng ba vị sư
phụ cả đời, không bao giờ rời đi!”
"Ôi trời... lão nạp không thể chịu đựng được nữa rồi!" "Đừng ngăn cản ta, lão đạo thề phải thanh lý môn hội" "Bình tĩnh... bình tĩnh cái rắm, đánh cho bài"
Ba vị lão giả đều vô cùng tức giận.
Nếu mềm mỏng không được thì chỉ có thể mạnh bạo! "Này này... quân tử động khẩu không động thủ..."
Lý Quân Minh còn chưa nói xong thì ba vị lão giả đã đồng loạt phát động công kích.
"Bang bang..." Đó là âm thanh của quyền chưởng va chạm. "Âm ầm..."
Đồ đạc trong phòng bị đập nát tan tành.
Lý Quân Minh nhảy lên nhảy xuống, trốn đông trốn tây.
Kỳ thật với thân thủ của mình thì anh hoàn toàn có thể chống cự, nhưng làm sao anh lại ra tay được với 3 vị ân sư của mình chứ?
Một lúc lâu sau.
"Phù phù..."
"Ha ha ha..."
Ba vị lão giả kiệt sức thở hổn hển, đuổi theo một lúc lâu mà ngay cả góc quần áo của Lý Quân Minh cũng không chạm
vào được.
"Còn muốn đánh nữa hay không? Không muốn thì con đi trước nha?"
Lý Quân Minh cười hỏi, xem ra càng lúc càng muốn ăn đòn!
"Đợi đãi"
Ngay khi Lý Quân Minh định rời đi thì Ngọc Linh Lung đột nhiên lên tiếng.
Lý Quân Minh nghe lời dừng bước, quay lại khuyên nhủ: "Ngọc sư phụ, mọi người thật sự không đánh được con, đừng lãng phí khí lực nữa!"
“Ai bảo sư phụ muốn đánh con?"
Ngọc Linh Lung trợn mắt nói.
Hửm?
"Chẳng lế còn có chuyện gì khác sao?", Lý Quân Minh khó hiểu hỏi.
Ngọc Linh Lung, đạo nhân Vô Trần cùng hòa thượng Nhất Trinh nhìn nhau, sau đó đều gật đầu.
Cuối cùng, Ngọc Linh Lung tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Con có biết con gái nhà họ Diệp sắp kết hôn không?”
Con gái nhà họ Diệp?
Lý Quân Minh phải mất một lúc mới nhận ra Ngọc Linh Lung đang ám chỉ ai, và anh cau mày trong giây lát.
"Thẵng nhóc thối, một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa, con cũng đừng phụ bạc người khác như vậy".
Đạo nhân Vô Trần đưa ra lời khuyên. "Chậc chậc!"
Lý Quân Minh nhún vai, không đồng ý nói: "Người ta kết hôn là chuyện tốt, con tham dự vào làm gì?”
"A Di Đà Phật".
Hòa thượng Nhất Trinh chắp tay nói: "Đệ tử ngoan, việc gì cũng có nhân có quả. Năm đó con đã hủy hoại sự trong sạch của người ta, cho nên con phải có trách nhiệm giải cứu người †a ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, bởi vì đây là chuyện con nợ người tal"
Những lời này khiến cho sắc mặt của Lý Quân Minh trầm xuống.
Xuất thân từ một gia đình giàu có, anh hiểu rõ hơn ai hết rằng con cái của các đại gia tộc không thể có được hạnh phúc của riêng mình, hôn nhân chẳng qua chỉ là phương tiện để gia tộc trao đổi lợi ích mà thôi!
"Độ tử.
Ngọc Linh Lung nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Năm xưa cha của con được tôn xưng là đệ nhất chiến thần nước Hạ nhưng lại bị đầu độc chết ở chiến trường phía nam!"
“Còn mẹ con là người có tính tình cởi mở vui vẻ. Dù mẹ con có hết lòng yêu thương bố con nhưng mẹ con sao có thể nỡ bỏ rơi đứa con còn chưa cai sữa để chết theo bố con chứ?”
Nói đến đây, bà ấy đã không thể chịu đựng được nữa.
Đạo nhân Vô Trần thở dài nói: "Bây giờ con đã có đủ năng lực, chẳng lẽ lại không muốn điều tra rõ chân tướng năm xưa hay sao?"
Nét mặt Lý Quân Minh trở nên cực kỳ nghiêm trọng, nắm chặt nằm đấm.
Bố... mẹ... Anh trầm ngâm một lúc lâu.
"Ba vị sư phụ bảo trọng, khi nào có thời gian con sẽ quay. lại thăm ba người".
Sau khi để lại vài lời, Lý Quân Minh xoay người tiêu sái rời đi.
Nửa giờ sau, cổng lớn của nhà tù hùng vĩ được mở ra.
Một người đàn ông râu quai nón, hai tay hai chân đều bị xích sắt khóa chặt, bước vào nhà tù dưới sự hộ tống của một số binh sĩ được trang bị đầy đủ súng đạn.
Cũng vào lúc này.
"Cung tiễn đại đương gia ra tù!"
"Cung tiễn đại đương gia ra tù!”
Hàng ngàn tội phạm đồng thanh nói, âm thanh trong phút chốc làm rung chuyển cả bầu trời.
"Thằng khốn nào dám thị uy trước mặt tao? Không muốn sống nữa phải không?"
Người đàn ông râu quai nón bị còng tay lớn tiếng chửi bới, vẻ mặt tức giận.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Lý Quân Minh mặc một bộ trang phục truyền thống lững thững đi về phía cổng lớn nhà tù, sau khi đi ngang qua người đàn ông râu quai nón, anh còn quay đầu lại nhìn về phía một người đàn ông da ngăm đen.
"Tắc Ban, mỗi ngày bắt tên này giặt đồ ba lần, thiếu một lần tôi liền đánh gấy chân anh!"
Nước Hạ, sân bay quốc tế Hoàng Thành.
Sau khi tránh được một vài phụ nữ muốn lợi dụng mình, Lý Quân Minh bước ra khỏi lối đi dành riêng cho hành khách.
Một lúc sau, một chiếc Bentley màu vàng với biển số toàn 8 chạy tới.
“Huỳnh huychl” "Cậu chủ!" "Cậu chủ!"
Hai người đàn ông tầm hai mươi tuổi lần lượt xuống xe rồi lao tới với tốc độ cực nhanh.
Con mợ nót
Lý Quân Minh phản ứng nhanh, dễ dàng tránh được đòn tấn công của hai người đàn ông bằng cách hơi xoay người sang một bên.
"Phich!"
'ối.."
Hai thanh niên ngay lập tức ôm nhau té đánh phịch một cái!
Lý Quân Minh bĩu môi, tức giận nói: "Tôi không có hứng thú với đàn ông! Mong các người tự trọng một chút".
Hai thanh niên này, một người tên là Cẩu Phú Quý, một người tên là Vật Tương Vong.
Nghe cái tên có chút kỳ lạ nhưng đó chính là tên thật của bọn họ, hơn nữa người đặt cho bọn họ cái tên này cũng chính là Lý Quân Minh!
"Cậu chủ, mấy năm nay không được gặp cậu làm tôi ăn không ngon ngủ không yên. Tạ ơn trời, cuối cùng cậu đã trở về, cậu chủ! Hu hu hu..."
Cẩu Phú Quý thậm chí còn khóc lớn thành tiếng.
Vật Tương Vong thầm khâm phục trong lòng, người này vì muốn nịnh hót mà lời buồn nôn như vậy cũng có thể nói ra miệng.
Trong lúc suy nghĩ, cậu ta trở mặt rất nhanh, đôi mắt của anh chàng ngay lập tức đỏ lên, cậu ta nghẹn ngào nức nở nói: “Cậu chủ, nỗi nhớ của tôi đối với cậu chủ dạt dào như sóng biển cuồn cuộn, triền miên không dứt. Mỗi ngày tôi đều lạy ba lạy trước ảnh chụp của cậu, ngày nào cũng cầu mong cậu chủ có thể bình an trở về!"
Lý Quân Minh tỏ vẻ rất hiểu đức hạnh của 2 người hầu nhà mình cho nên không hề động lòng, chỉ thẳng thừng bước
vào ngồi ở ghế sau của chiếc Bentley.
Cẩu Phú Quý cùng Vật Tương Vong đều ngẩn ra, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
"Cậu chủ làm sao vậy? Không phải trước đây cậu chủ thích nhất là nghe chúng ta nịnh nọt hay sao?"
Vật Tương Vong khó hiểu hỏi.
Cẩu Phú Quý liếc cậu ta một cái, mắng: "Chắc chắn là do cậu nịnh chưa đủ hay, cái gì mà mỗi ngày đều lạy ba lạy trước ảnh của cậu chủ, cậu muốn tế bái cậu chủ hay sao?"
"Có cái rắm!"
Vật Tương Vong khó chịu, phản bác nói: "Rõ ràng là do cậu nịnh nọt nghe ghê tởm đến mức buồn nôn, còn dám đổ lỗi cho tôi sao?”
"Chết tiệt, tất cả đều là lỗi của cậu!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!