Thái độ Phùng Thương đã quá rõ ràng, chẳng khác nào đang nói mình cùng phe với Lý Quân Minh.
Trong phòng họp, không ai dám đứng ra làm chim đầu đàn. Dù là vài cổ đông bên phe Lưu Phong thì cũng không ai dám lên tiếng.
“Đội trưởng Phùng, vừa rồi tôi vô ý làm trật tay, không ai đánh tôi cải”
Nữ cổ đông nơm nớp lo sợ mà nói.
Lời này vừa ra khỏi miệng, Lưu Phong là dùng vẻ mặt không thể tìn nhìn đối phương hét: “Chu Lệ, mẹ nó, bà điên à?”
“Mong ông Lưu cẩn thận lời ăn tiếng nói, vừa rồi tôi vô ý bị trật tay, không liên quan tới ai cả”.
Chu Lệ nhìn ông ta đầy chán ghét.
Người sáng suốt đều nhìn ra được bộ tư pháp tới là để làm chỗ dựa cho Lý Quân Minh, hơn nữa Lý Quân Minh còn lấy ra được thẻ Kim Long, thứ này đại diện cho thân phận cao quý, đủ để cho người sáng mắt biết anh có địa vị.
Mình ông muốn chết thì đừng có lôi theo bà!
Đám đông nhìn chăm chăm vào mình, Lưu Phong không cam tâm bị bộ tư pháp dẫn đi.
Chu Lệ và hai cổ đông khác mặt mày xám xịt rời đi. So với Lưu Phong, ít nhất họ không cần ăn cơm nhà nước, hơn nữa, bán cổ phần cho Lý Quân Minh cũng không phải chuyện xấu.
Dù sao thì Vân Dương có kết cục ra so, ai cũng đoán được, giờ bán cổ phần cũng coi như là giảm tổn thất.
Trong văn phòng tổng giám đốc. Trần Thanh Tuyết phức tạp nhìn Lý Quân Minh, vừa rồi, nếu không có người này ra tay thì nội loạn trong công ty không biết khi nào mới bình định được.
Chỉ là...
Nghĩ tới việc Lý Quân Minh đánh mông mình, cô ta lại mang thù.
“Chị, chị phải bình tĩnh một chút, chúng ta không đấu lại anh rể đâu!”
Trần Thanh Dao thấp giọng nhắc. “Em im đi!", Trần Thanh Tuyết tức tối trừng mắt em gái. Con nhóc chết tiệt nhát gan này!
Bị đánh thì hết “tên khốn” này tới tên khốn kia, giờ thì luôn miệng “anh rể”.
“Chị...”
“Em ra ngoài trước đi, chị muốn nói chuyện riêng với anh ta Trần Thanh Tuyết ngắt lời. “Anh ta” tất nhiên là Lý Quân Minh đang ngồi trên sofa hít thuốc nhả khói, Trần Thanh Dao nhìn hai người một cái rồi ngượng ngùng rời khỏi phòng.
Bộp! Cửa bị đóng lại!
“Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng rất dễ khiến người khác hiểu lầm!”
Lý Quân Minh không khỏi ngẩng đầu nói.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì một nam hai nữ ở chung một phòng cũng sẽ làm người ngoài nghĩ không hay.
“Tôi cảnh cáo anh! Không được có ý đồ với em gái tôi!”
Giọng Trần Thanh Tuyết lạnh băng: “Nếu anh dám làm tổn thương Trần Thanh Dao, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
“Chậc chậc!”
Lý Quân Minh liếc cô ta một cái, tức giận nói: “Nghe lời này của cô... ai không biết còn tưởng tôi đã làm chuyện bạc. tình bạc nghĩa gì với chị em mấy người đấy, làm ơn đi, trông tôi giống loại người đó sao?”
Không phải giống, anh chính là như thết
Trần Thanh Tuyết trợn mắt khinh thường, hình ảnh hai chị em bị đánh mông đêm qua còn hiện rõ trước mắt, cô ta nhất thời vừa thẹn vừa giận.
“Khụ khụ!”
Dường như Lý Quân Minh cũng nhớ tới hành vi “cầm thú” của mình, không nhịn được mà nói sang chuyện khác: “Được rồi, cô muốn nói gì với tôi?”
“Hừ!”
Trần Thanh Tuyết trề môi: “Tính tôi phân chia ân oán rõ ràng, chuyện công ty thì cảm ơn anh”.
“Không cần!”
Lý Quân Minh xua tay cắt ngang: “Tôi chỉ coi trọng tương lai của công nghệ Vân Dương, vừa hay có người muốn bán cổ phần, nếu không tôi mua làm chỉ?”
Hả?
Trần Thanh Tuyết nghe thấy lời này thì giật mình.
Công nghệ Vân Dương còn có tương lai à? Phá sản chỉ là chuyện thời gian thôi.
Cổ đông người ta đều sốt ruột muốn chuyển nhượng, chỉ có kẻ không biết gì, nói thẳng ra là thằng ngu mới đầu tư vào.
Vân Dương lúc này.
“Cô đừng quên giờ tôi đã là cổ đông của Vân Dương, có chức vụ nào phù hợp với tôi không?”
Lý Quân Minh bình tĩnh hỏi.
Trần Thanh Tuyết lại ngẩn ra: “Anh còn muốn đi làm?”
Lý Quân Minh gãi đầu, hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì sao?” *À~"
Trần Thanh Tuyết cũng không tin mấy lời ba hoa của đối phương, vì thế thuận miệng nói: “Bên bảo vệ còn thiếu một đội trưởng, anh có hứng thú thì đích thân tôi sẽ xử lý hồ sơ nhận việc của anh”.
Bộ phận an ninh!
Khoé miệng Lý Quân Minh giật giật, dùng tay chỉ vào mũi mình: “Cô nói sao? Bảo tôi đi làm bảo vệ?”
Thấy phản ứng của anh mãnh liệt như vậy, Trần Thanh Tuyết có chút chột dạ.
Dù thế nào, Lý Quân Minh cũng là đại cổ đông của công ty, tuy đội trưởng bảo vệ đứng đầu một bộ phận nhưng cũng là bảo vệ mà thôi.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Tuyết vốn đang tính sửa miệng thì...
“Bảo vệ thì tốt!”
Lý Quân Minh phấn khởi nói: “Công việc nhẹ nhàng đơn giản, hơn nữa tôi mới 21, bớt đi 40 năm đường vòng so với người khác”.
Mắt Trần Thanh Tuyết trợn to tới mức sắp rớt xuống đất, nhắc lại: “Anh thật sự muốn làm bảo vệ sao?”. Lý Quân Minh cười ha ha: “Đúng vậy, tôi đã quyết định, không cần khuyên tôi”.
Thấy anh không giống đang nói giỡn, Trần Thanh Tuyết nhất thời nghẹn họng, hoàn toàn không biết nên nói gì nữa.
“Còn có chuyện gì khác không? nếu không thì tôi giới thiệu cô với một người”.
Lý Quân Minh bình tĩnh lại hỏi. “Ai thế?”, Trần Thanh Tuyết nghi ngờ.
“Cô chờ một chút!”
Lý Quân Minh đi ra văn phòng.
Một lát sau, Mễ Hi Nhĩ cung kính theo sau anh tiến vào. “Cô biết người này không?”
Lý Quân Minh chỉ vào Mễ Hi Nhĩ hỏi.
Mễ Hi Nhĩ tức khắc sửa sang bộ vest của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực, trông rất kiêu hãnh.
Dù Trần Thanh Tuyết có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nghiêm túc quan sát Mễ Hi Nhĩ vài lần, cuối cùng lắc đầu: “Không quen!”
Bụp!
Cô ta vừa dứt lời, Lý Quân Minh đã quất vào đầu Mễ Hi Nhĩ một cái, tức giận nói: “Không phải ông nói ông nổi tiếng
biết ông mà, dám lừa tôi hả!”, vốn dĩ anh đang định ra vẻ trước mặt Trần Thanh Tuyết một chút, ai ngờ lại trớt quớt.
Lý Quân Minh giận nha, hận không thể ném Mễ Hi Nhĩ ra khỏi cửa sổ.
“Đại ca bớt giận!”
Mễ Hi Nhĩ rùng mình, nhíu mày nhìn Trần Thanh Tuyết, dùng ngôn ngữ nước Hạ trôi chảy nói: “Tổng giám đốc Trần, phiền cô mở máy tính tìm kiếm cụm từ “Thần tài chính”, vậy cô sẽ biết thân phận của tôi”.
Thần tài chính?
Trần Thanh Tuyết lập tức thay đổi sắc mặt: “Ngài là Mễ Hi Nhĩ?”
“Đảm bảo không phải giả mạo!”
Sự tự tin của Mễ Hi Nhĩ quay lại rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!