Vẫn còn món nợ phải tính?
Sắc mặt Hà Vân Phi tối sầm, ông ta thật muốn tiến lên liều mạng với Lý Quân Minh.
Nhưng cũng chỉ dám nghĩ thôi.
Muốn loại bỏ quyền lực của nhà họ Lý, hiện tại bên kia có bốn người, còn bền ông ta chỉ có một người...
Căn bản đánh không lại! “Cậu Lý, không biết...”
Hà Vân Phi nói nửa chừng lập tức dừng lại, hẳn thực sự sợ Lý Quân Minh sẽ gây rắc rối cho vợ mình, thế là chuyển thành: “Nhà họ Hà chúng tôi và nhà họ Tân ở thành phố Hoàng đã hợp tác nhiều lần, vả lại cậu Tân Hạo Nhiên và con gái tôi...”
“Bang!” Một cái tát chói tai vang lên.
Chỉ thấy Lý Quân Minh không hề báo trước mà tát vào mặt Hà Vân Phi, cao ngạo nói: “Ý ông là gì? Muốn lấy nhà họ Tân ra dọa tôi à? Bây giờ tôi cho ông thời gian gọi điện, ông có thể gọi tất cả người nhà họ Tần đến, xem thử bọn họ có dám bảo vệ ông không”.
Rồi anh thản nhiên ngậm một điếu thuốc trong miệng, dùng tay ra hiệu 'mờiï”.
Phách lối, ngang ngược! Bốn từ này chắc chắn để dùng cho anh.
Ánh mắt của Hắc Lang nóng rực, sự ngưỡng mộ dành cho Lý Quân Minh lại tăng thêm mấy phần.
Trong tử ngục, đại ca có thể trấn áp các tên tội phạm, ở thế giới bên ngoài, anh vẫn là một con rồng ngạo nghễ!
Hà Vân Phi kìm nén cơn tức giận, muốn đưa tay chạm vào điện thoại của mình, nhưng trong lòng có một giọng nói nhắc nhở ông ta không nên làm điều này.
Phù...
“Cậu Lý, lần này tôi nhận thua”.
“Được rồi, cậu muốn bao nhiêu tôi sẽ cho cậu, nhưng...
Tới đây, giọng nói của Hà Vân Phi đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tương lai còn dài, chúng ta cưỡi lừa xem hát, hãy chờ xeml”
Shit!
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong nhìn chăm chăm Hà Vân Phi, trong lòng nghĩ ai cho ông ta dũng khí dám uy hiếp cậu chủ!
“Bang! Bang!”
“Đôm đốp..."
Hai người căn bản không cần Lý Quân Minh ra lệnh, trực tiếp ra tay đánh Hạ Vân Phi.
Có điều lần này Hạ Vân Phi không mở miệng xin tha, thậm chí còn nghiến răng không phát ra một âm thanh nào.
“Bụp bụp!”
Cẩu Phú Quý không khỏi tăng thêm sức lực, cậu ta không tin xương của lão già này lại cứng đến thế.
“Có giỏi thì giết tôi đi, các người dám không!”
Hà Vân Phi cuối cùng cũng bộc phát, hét muốn nổ phổi: “Nếu tôi chết, các người cũng đừng nghĩ tới việc sống sót ra khỏi Kim Lăng”.
“Dừng tay!”
Lý Quân Minh xua tay ngăn cản.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lập tức dừng tay, toàn thân Hà Vân Phi đã đầy rẫy vết thương, đôi mắt ngập tràn hung ác.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
“Thế nào? Không dám chứ gì!” Hà Vân Phi chế nhạo.
Người xưa có câu, kẻ ác sợ thắng lỳ, thăng lỳ ngán thắng liều.
Địa vị của Lý Quân Minh cao hơn ông ta vài cấp, người như vậy đương nhiên sẽ sợ chết hơn ông ta, vì vậy chỉ cần có thái độ tàn nhẫn hơn, chắc chẳn đối phương sẽ bị hù dọa.
Kết quả đúng là như vậy!
“Hahaha...
Nghĩ đến đây, Hà Vân Phi cười đắc ý.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo khiến ông ta không thể cười được nữa.
Lý Quân Minh xua tay, ra lệnh nói: “Häc Lang, anh ra khỏi đây trước”.
“Đại ca...”
Hắc Lang muốn nói gì, nhưng sau khi thấy ánh mắt kiên định của Lý Quân Minh, lập tức hiểu ra.
Anh ta có thể cảm nhận được sát ý của Lý Quân Minh, nhưng trước đây nhà họ Hà đã từng giúp đỡ anh ta, Lý Quân Minh yêu cầu anh ta ra khỏi đây là vì không muốn để anh ta khó xử.
“Rầm!”
Cánh cửa phòng lại đóng lại.
Lý Quân Minh từng bước đi đến chỗ Hà Vân Phi, dùng chân đè lên cổ đối phương và nói một cách kiêu ngạo: “Nếu ông đã muốn chết như vậy, nếu tôi không thành toàn cho ông, người khác sẽ cho rằng tôi sợ phiền phức”.
Lúc này, Hà Phi Vân cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang. nhanh chóng giảm xuống, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc cơ thể.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cũng đột ngột thay đổi sắc mặt, bởi họ cảm nhận được một luồng sát khí đáng sợ từ người Lý Quân Minh.
Hai người nhìn nhau, thấy sự kinh hoảng và bối rối trong mắt đối phương.
Sát khí là một thứ vô hình và không rõ ràng, thường chỉ những người bước ra từ cõi chết mới sở hữu nó.
Không phải cậu chủ đã ở trong ngục ba năm qua sao? “Đừng, tha...”
“Tôi thành toàn cho ông!”
“Răng rắc!”
Lý Quân Minh vừa nói xong, với một lực đạo bất ngờ, cổ Hà Vân Phi bị giãm nát, chết ngay tại chỗ.
Trông thấy cảnh tượng này, Cẩu Phú Quý và Vật Tương 'Vong một lần nữa biến sắc.
Một đòn đánh gãy cổ, lực không quá mạnh, không quá nhẹ mà vừa phải, từ đó có thể thấy rằng sức mạnh trong các cú đá của Lý Quân Minh được kiểm soát rất hợp lý.
Cậu chủ thực sự là cao thủ sao?
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều âm thầm lắc đầu.
Thế quái nào có thể như vậy được!
“Shit, ông đây bất cẩn rồi”.
Lý Quân Minh đột nhiên lẩm bẩm nói.
“Cậu chủ, sao vậy?”, Vật Tương Vong không hiểu liền hỏi.
“Vừa rồi quên yêu cầu tên khốn này trả tiền cho tôi trước, tổng cộng là ba mươi tỷ!”
Lý Quân Minh trông rất đau lòng.
Cẩu Phú Quý lau mồ hôi lạnh, nhäc nhở: “Cậu chủ, chúng †a có thể đến nhà họ Hà đòi trực tiếp”.
“Đúng vậy, tôi có thể đến đòi Hà Thư Hoal”
Lý Quân Minh cười khà khà nói: “Sao tôi lại thông minh như vậy cơ chứ”.
Rõ ràng đó là ý tưởng của tôi mà?
Cẩu Phú Quý nhìn anh với ánh mắt khinh thường, suýt chút nữa giơ ngón giữa lên.
“Các cậu đem xác của tên này tới nhà ông ta đòi tiền, nói với bọn họ nếu dám thiếu một xu nào, ngày mai tôi sẽ tới tiêu diệt nhà họ Hà”.
Lý Quân Minh cao hứng nói.
Đương nhiên anh biết làm như vậy sẽ hoàn toàn kết thù với nhà họ Hà, nhưng vậy thì đã sao?
Đối phương lại không phải người cùng phe với nhà họ Lý, nếu có can đảm thì cứ đến báo thù!
Kẻ nào sợ hãi chính là kẻ hèn nhát!
Cứ như vậy, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đến nhà họ Hà đòi nợ, còn Lý Quân Minh trở về thành phố Huyền cùng Hắc Lang.
Hai tiếng sau.
Lý Quân Minh vừa trở lại tập đoàn Khoa học và Công nghệ Vân Dương thì chuông tan ca vang lên.
“Số tiền tôi kiếm được ngày hôm qua vẫn chưa tiêu hết, hôm nay lại kiếm thêm được một trăm tệ! Quả nhiên, người giàu sẽ ngày càng giàu hơn..."
Lý Quân Minh lẩm bẩm thở dài.
Đôi mắt của Hắc Lang đờ đẫn, khóe miệng nhếch lên vài cái, có nằm mơ cũng không ngờ rằng đường đường là bá vương trong tử ngục mà lại làm nhân viên bảo vệ của một công ty.
Nếu để những kẻ ngỗ ngược trong ngục biết được, sợ là sẽ cười đến chết luôn!
“Sao nào, muốn đi làm với tôi không?” Lý Quân Minh nhiệt tình đưa ra lời mời.
Hắc Lang không chần chử liền đồng ý: “Đại ca ở đâu tôi ở đớ".
Anh ta đã quyết định rồi, chỉ cần Lý Quân Minh không chê, kiếp này anh ta sẽ đi theo anh.
“Anh em tốt!”
Lý Quân Minh võ vai anh ta nói: “Yên tâm, đi theo tôi, đảm bảo anh sẽ được ăn nhậu chơi bời đầy đủ, tối nay tôi sẽ đưa anh đến khách sạn quốc tế Sa Huyện dùng bữa”.
Shit...
Hắc Lang suýt ngã xuống đất.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!