Chiếc Bentley màu vàng chạy êm trên suốt đoạn đường, sau đó dừng lại bên ngoài một dinh thự tráng lệ có diện tích hơn một ngàn mét vuông chỉ sau mười phút.
“Nhà họ Lý!"
Tấm bảng phía trên cổng có khäc mấy ký tự lớn trông rất ấn tượng, vừa nhìn đã biết là vật của danh gia vọng tộc.
Sau khi Lý Quân Minh xuống xe, anh liếc nhìn xung quanh, trong lòng nảy sinh nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Ba năm không về, nơi này dường như đã thay đổi hết thảy, nhưng cũng lại giống như không có gì thay đổi!
"Gâu gâu gâu!" Tiếng chó sủa làm Lý Quân Minh định thần lại.
Chăm chú nhìn lại, anh thấy một con chó giống Scotland đang nhe răng trợn mắt sủa anh.
Lý Quân Minh bước nhanh tới bế con chó lên cao, tát chan chát vào cái miệng lớn của nó.
"Hú ul" Con chó liền ứa nước mắt. "Phich!"
Lý Quân Minh ném con chó cho Vật Tương Vong, hạ lệnh: “Làm thịt nó, buổi tối dùng nấu lẩu!”
"A!"
Vật Tương Vong sững sờ ngay tại chỗ, còn tốt bụng nhắc nhở: "Cậu chủ, nó chính là con chó mà trước đây cậu yêu quý nhất, cậu thật sự muốn làm thịt nó sao?"
"Chết tiệt, đúng là thứ chó ngoại lai, mới không gặp mấy năm mà ngay cả ông đây nó cũng không nhận ra! Nuôi loại súc sinh này thì có ích gì?"
Sau khi để lại vài lời, Lý Quân Minh sải bước đi về phía nhà, nhưng mới đi được vài bước thì đã dừng bước xoay người.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong tưởng rằng anh đã thay đổi chủ ý, nhưng không ngờ anh lại thẳng thừng nói: “Nhớ cho thêm kỳ tử vào nhé!”
Con mợ nó!
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lần lượt ngã quy.
Trong lúc này.
Lý Quân Minh vừa bước vào cửa nhà họ Lý, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc vest chỉnh tề đi về phía anh.
"Em... em họi"
Khi người đàn ông nhìn thấy Lý Quân Minh, toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta đột nhiên thay đổi, cứ như thể đã nhìn thấy ma quỷ.
"Đã lâu không gặp, anh họi”
Lý Quân Minh nói, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười ranh mãnh.
Ba năm không dài cũng không ngản, đã đủ để anh bình tâm lại và phân biệt được đâu là người, đâu là quỷ.
Giống như Lý Tu trước mặt đây, anh ta từ nhỏ luôn chăm sóc anh rất tốt, thậm chí còn một mực nghe theo lời anh.
Chỉ là... Trong vụ án phong lưu ba năm trước, chính người anh họ này đã giựt giây anh đi quấy rối Diệp Khuynh Thành ở hậu trường!
Lý Quân Minh cuối cùng cũng đã nhìn thấu.
Anh là đứa con trai dòng chính duy nhất của nhà họ Lý, còn Lý Tu chỉ là con dòng thứ, nếu như anh xảy ra chuyện gì thì Lý Tu chính là lựa chọn tốt nhất để kế vị, trở thành người đứng đầu nhà họ Lý trong tương lai!
Lợi ích khiến anh em trở mặt, chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên!
"Em họ, em về khi nào vậy?"
Vẻ kinh hãi trên nết mặt Lý Tu không thể che giấu một chút nào.
Mặc dù mấy ngày trước anh ta đã nghe tin đồn răng gia đình sẽ dùng các mối quan hệ của mình để đưa Lý Quân Minh ra khỏi nơi quỷ quái đó, nhưng chẳng phải gia đình còn chưa bắt tay vào việc hay sao?
Hơn nữa cho dù có vận dụng các mối quan hệ thì ít nhất cũng phải mất một năm rưỡi mới có thể làm được, sao bây. giờ lại nhanh như vậy?
"Ha ha ha, chuyện này nói ra thì dài lắm".
Lý Quân Minh võ vai Lý Tu, cười nói: "Chờ khi nào tôi có thời gian rảnh thì tôi sẽ chậm rãi nói cho anh biết".
Không biết vì sao Lý Quân Minh càng cười tươi thì Lý Tu lại càng cảm thấy rùng mình.
Cảm giác này giống như bị dã thú nhìn chằm chằm, khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu!
"Quân Minh!"
Đột nhiên lại có một thanh âm trầm ấm hữu lực truyền đến.
Lý Quân Minh ngước mắt lên thì nhìn thấy một ông già mặc quân phục, gương mặt tái nhợt, đang đi về phía mình.
"Ông cả!"
Lý Tu hơi cúi đầu, cung kính gọi một tiếng.
Người vừa đến là Lý Định Quốc, người đứng đầu hiện tại của nhà họ Lý, chỉ huy của quân Hổ Khiếu, đồng thời cũng là ông nội của Lý Quân Minh!
"Ây da ông Lý!"
Lý Quân Minh gãi đầu cười nói: “Mấy năm không gặp, nhưng phong thái của ông vẫn như xưa nha”.
Khoảnh khắc nhìn thấy cháu trai mình, Lý Định Quốc, chỉ huy của một đội quân thiện chiến, đã kích động đến rơi nước mắt.
Con trai và con dâu của ông đều chết trẻ, người duy nhất ông quan tâm chính là cháu trai Lý Quân Minh của mình!
Trong lúc hưng phấn, Lý Định Quốc đột nhiên như nghĩ đến điều gì, lộ ra vẻ mặt kinh hãi hỏi: "Sao cháu trở về đây được?"
"Đương nhiên là cháu đi máy bay trở về, chứ cháu cũng không thể đi bộ về mà!”
Lý Quân Minh cười ha hả nói.
"Đừng có nói nhảm, ông đang hỏi cháu đã thoát ra khỏi nơi đó như thế nào!"
Lý Định Quốc bỗng cao giọng nói.
Lý Quân Minh tự tin, không hề sợ hãi nói: "Ông Lý, đừng hung dữ với cháu vậy chứ, ông mà còn hung dữ với cháu nữa thì ông có tin cháu gọi cụ Lý ra đánh ông không!"
"Thằng khốn kiếp này!"
Lý Định Quốc nhất thời thẹn quá hóa giận, không vui nói: “Thăng khốn kiếp cháu còn dám uy hiếp ông?”
Vừa nói ông ta vừa theo thói quen cởi thắt lưng quanh eo, bộ dáng như sắp đánh người tới nơi.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Quân Minh ngay lập tức bỏ chạy.
"Nhóc con, có giỏi thì đừng chạy!"
Lý Định Quốc lập tức đuổi theo.
Có một mảnh đất phía trước nhà chính để trồng một số loại rau dưa theo mùa.
Ở đó có một ông già râu bạc, khuôn mặt nhăn nheo đang cầm liầm tập trung làm cỏ.
Ánh nắng chiếu vào người ông ta, xuyên qua kẽ lá, chiếu lốm đốm xuống dưới giống như thần tích.
Lý Viễn Sơn, ông cụ của nhà học Lý, là một trong số ít anh hùng có công lớn với nước Hạ còn sống, chỉ giậm chân một cái cũng đủ để khiến toàn bộ nước Hạ phải run rẩy, ngay cả Long chủ đương thời cũng phải khách sáo mấy phần khi gặp ông ta!
"Cụ Lý ơi! Đứa con bất hiếu của cụ lại muốn đánh cháu này, cụ còn có tâm tư ngồi ở đây nghịch bùn sao!"
Nghe tiếng gọi “cụ Lý” quen thuộc, Lý Viễn Sơn nhất thời run rẩy chấn động.
Trong trí nhớ của ông ta, chỉ có một người dám gọi ông ta kiểu đó!
Quả nhiên. Khi Lý Viễn Sơn quay người lại, bóng dáng quen thuộc đó hiện ra trước mắt, ông ta liền bật khóc nói: "Ha ha ha, thằng nhóc khốn kiếp thực sự đã trở về rồi!"
Lý Quân Minh cười khúc khích nói: "Vui không, kích động. không?"
"Ha ha ha..."
Lý Viễn Sơn bước lên bờ đất, sau đó đi vòng qua Lý Quân Minh hai vòng, vô cùng kích động nói: "Trưởng thành rồi, mấy năm không gặp lại càng đẹp trai hơn, thân thể cũng cường tráng hơn..."
Lý Quân Minh mỉm cười, đang định lên tiếng.
"“Nhóc con, dừng lại cho ông!"
Lý Định Quốc bước nhanh tới.
Nhìn thấy con trai giận dữ đi vào, trong tay còn cầm thät lưng, sắc mặt Lý Viễn Sơn nhất thời tối sâm: “Con mẹ nó, lại muốn đánh cháu trai bảo bối của ông đây sao?”
“Không phải, bố ơi, bố nghe con nói...”
Lý Định Quốc lập tức làm như đứa trẻ mắc lỗi, còn không dám thở mạnh.
Lý Viễn Sơn xua tay, dùng giọng nói nghiêm nghị ngắt lời: "Bố không cần nghe giải thích, sau này nếu con dám động đến một sợi tóc của chắt của bố thì bố sẽ lột da con, có tin hay không?"
"Có có có!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!