Màn đêm dần buông xuống, một chiếc trực thăng dừng ở trên nóc nhà của Công Nghệ Vân Dương. Cẩu Phú Quý cùng Vật Tương Vọng đi theo sau lưng Lý Quân Minh, trên mặt hai người đầy vẻ nghi hoặc,
không biết cậu chủ nhà mình lại chuẩn bị đi đâu.
Ba người lần lượt bước lên trực thăng, Lý Quân Minh nói: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“George đã đi trước thăm dò địa hình, Journey theo lời anh dặn dò đã bắt đầu hành động”.
Hắc Lang lái trực thăng quay đầu lại đáp. “Vậy thì đi thôi”.
Lý Quân Minh đưa ra mệnh lệnh, Hắc Lang lại khởi động trực thăng một lần nữa.
Vật Tương Vọng không kiềm được hỏi: “Cậu chủ, chúng ta giờ đi đâu?”
“Đi phá sào huyệt của Thập Tuyệt Môn”. Lý Quân Minh từ tốn nói.
“Hả”
Vật Tương Vọng giật mình trợn to hai mắt.
Khóe miệng Cẩu Phú Quý giật hai cái, khó tin hỏi: “Cậu chủ, cậu chắc chắn không phải đang nói đùa chứ,
chỉ mấy người chúng ta mà đi đối phó với Thập Tuyệt Môn?”
Lý Quân Minh lườm cậu ta một cái, không cho là đúng nói: “Có vấn đề gì?”
Cẩu Phú Quý rất muốn chửi thề!
Mặc dù thành viên của cái tổ chức Thập Tuyệt Môn này không nhiều, nhưng ai nấy đều là thiên tài trong số các tinh anh, chỉ mấy người bọn họ mà muốn quang minh chính đại đi phá nhà người ta, có khác gì đi tìm chết đâu!
Con mẹ nó thật là điên rồ!
Cậu chủ, tôi lập tức bảo thím Phượng đưa theo. người qua hội hợp với chúng ta!”
Vật Tương Vọng toát mồ hôi hột. Có thể lật được sào huyệt của Thập Tuyệt Môn hay không thì chưa biết, nhưng bọn họ bắt buộc phải bảo đảm an toàn cho Lý Quân Minh.
“Không cần thiết, nếu mấy cậu sợ thì tôi có thể cho. các cậu xuống máy bay”.
Lý Quân Minh toét miệng cười. Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vọng bốn mắt nhìn nhau, như thể không biết được thằng nhãi này lấy đâu ra dũng khí này!
Nửa giờ sau, máy bay trực thăng đã đi vào trong lãnh địa của khu vực Kiềm Nam, cuối cùng dừng lại ở bên dưới một ngọn núi vô danh.
Nhìn vọng lên trên đỉnh núi, đèn đuốc sáng trưng.
Ở đó có một sơn trang tư nhân mấy chục nghìn mét vuông, chính là sào huyệt của Thập Tuyệt Môn.
Xoeẹt xoẹt xoet!
Lý Quân Minh và Hắc Lang lập tức đổi sang đồng phục tác chiến.
Trông thấy cảnh này, Vật Tương Vọng mất hồn mất vía nói: “Cậu chủ, câu đang làm gì vậy?”
“Mắt cậu mù hả?” Lý Quân minh hỏi ngược lại.
Cẩu Phúc Quý gãi gãi đầu, sợ sệt nói: “Cậu chủ, từ lúc nào mà cậu đã biết dùng vũ khí nóng rồi?”
Nhìn đống súng ống đạn dược có dài có ngắn, hai người đều cảm thấy như mình đang nằm mơ.
“Thứ mà cậu chủ tôi biết còn nhiều kìa, đêm nay sẽ cho các cậu được mở rộng tâm mắt, chứng kiến một góc của ngọn núi băng trong sức mạnh của tôi”.
Lý Quân Minh đắc ý.
Mấy phút sau.
Bốn bóng người ẩn vào màn đêm trèo lên đỉnh núi, ngay sau đó George mai phục ở lưng chừng núi cũng đi đến tụ họp với bọn họ.
“Đại ca, tôi đã thăm dò rõ ràng rồi!”
“Cụ thể bên trong sơn trang có khoảng gần sáu mươi người, canh gác ở các trạm canh thì cứ mỗi hai tiếng đổi người một lần, mỗi lần đều là năm người, trên người đều có súng!”
George báo cáo lại một cách rõ ràng tỉ mỉ: “Journey bên kia đã chuẩn bị xong chỉ còn đợi lệnh của anh thì sẽ tấn công vào hệ thống máy tính của bọn họ”.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vọng đều mang vẻ nghiêm trọng.
Mới bắt đầu hai người còn tưởng Lý Quân Minh nói đụa, nhưng giờ nhìn thấy khí thế này thì mới biết là thật.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!