“Cái quái gì vậy! Hứa hôn cho cháu ư?”
Lý Quân Minh sờ khuôn mặt anh tuấn, không thể tưởng tượng được mà chất vấn: “Dựa vào vẻ bề ngoài, điều kiện gia đình của chúng ta, ông còn sợ cháu độc thân đến cuối đời à?”
“Thăng cháu này không biết lớn bé gì cả....”.
Lý Định Quốc vốn là muốn trách mắng một hồi, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của bố mình mang theo uy hiếp nồng đậm thì ngay lập tức nuốt lại những lời chưa kịp nói ra.
Lý Viễn Sơn võ vai của Lý Quân Minh, cười nhạt nói: “Ảnh của cô bé đó, ông xem rồi, mặt có tướng vượng phu, có thể
cưới được cô bé đó là phúc cháu tu được từ kiếp trước đấy!”
Lý Quân Minh nhếch mép vài lần, cà khia: “Cụ ơi, cụ biết xem bói từ lúc nào thế ạ?”
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Nếu như đối phương là người đẹp cực phẩm, có lẽ anh còn có thể vui vẻ đồng ý.
Nhưng lỡ như chỉ là cô bé xấu xí thì sao?
“Tướng vượng phu” trong lời nói của thế hệ trước đều là mặt bánh dày.
Lý Quân Minh không dám nghĩ tiếp, đồng thời trong lòng thầm quyết tâm, nhất định không đồng ý loại ép hôn cổ lỗ sĩ này được, mối hôn sự này chắc chản phải hủy bỏ!
“Ông nói cho cháu biết, đấy là do ông cụ hứa hôn, cháu muốn cưới thì cưới, không muốn cưới cũng phải cưới”.
Sắc mặt Lý Định Quốc tức giận ra lệnh.
“Bốp"
“Ai ya!”
Lý Viễn Sơn ném cho Lý Định Quốc một quả vải, tức giận nói: “Con chưa rút được kinh nghiệm đúng không! Hay là cảm thấy trên vai mình có 5 ngôi sao nên ông đây không dám đụng vào con?”
“Không dám không dám ạ!"
Lý Định Quốc rụt cổ lại, tức khắc cười khổ, giọng điệu tức giận chuẩn bị măng Lý Quân Minh lập tức hòa hoãn lại: “Cháu ngoan, cụ của cháu từ trước đến nay luôn giữ chữ tín, nếu đã đích thân...".
“Được rồi, được rồi”.
Bộ dạng Lý Quân Minh không kiên nhẫn, cắt ngang nói: “Chuyện này cháu sẽ tự xử lí”.
Vứt lại một câu rồi anh liền quay người đi mất.
Ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Lý Quân Minh, Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc nhìn nhau.
“Bố, Quân Minh đột nhiên quay về vào thời điểm này, thực sự có chút...”
Lý Định Quốc vô cùng lo lắng, muốn nói lại thôi.
Nhà họ Diệp và nhà họ Khương ở Thành phố Tân sắp liên hôn, mà Lý Quân Minh lại lộ diện trong thời điểm này, chẳng khác gì khiến người ta nhớ đến án phong lưu gây chấn động cả Thành phố Hoàng 3 năm về trước.
Như vậy rất nhiều người sẽ cảm thấy nhà họ Lý cố ý, mục đích là muốn khiến cho nhà họ Diệp khó xử.
Lý Viễn Sơn liếc xéo con trai, bá đạo ngang ngược nói: “Chất trai của tôi quay về nhà của nó, ai dám nói nửa lời?”
Ba năm trước, lúc đưa Lý Quân Minh đến nơi ma quái đó, trong lòng ông lão đau đớn không thôi.
Nếu không phải Lý Định Quốc nhiều lần bảo đảm rằng chỉ đưa Lý Quân Minh đi cải tạo, ba năm sau sẽ đón về trong tình trạng bình an vô sự, thì ông ta có cũng không đồng ý.
Cho dù cá chết lưới rách với nhà họ Diệp cũng không ngại.
“So với điều này, bố càng muốn biết tên nhóc thối kia sao có thể quay về từ nơi quái quỷ đó”.
Lý Viễn Sơn híp hai mắt.
Nghe vậy, Lý Định Quốc nhíu mày, thẳng thắn nói: “Con định một thời gian nữa, đợi hôn sự của nhà họ Diệp xong xuôi mới âm thầm đón thäng nhóc thối đó về đây, không ngờ nó vậy mà lại tự mình quay về rồi! Nhưng nó quay về bằng cách
nào, thực sự rất khó hiểu...”
“Nếu muốn biết còn không mau đi điều tra? Ông đây sao. lại đẻ ra thằng ngu ngốc như con chứ!”
Lý Viễn Sơn lạnh lùng. Lý Định Quốc uống ngụm nước, vẻ mặt đầy chua xót. “Vâng vâng vâng, con sẽ lập tức đi điều tra!”
Lẩu cầy tơ ngon thật, Lý Quân Minh miệng đầy dầu mỡ. “Cậu chủ, có chuyện tôi không biết có nên nói hay không!" Cẩu Phú Quý lấp la lấp lửng nói.
“Ôi chao, mấy năm không gặp cậu đã học được cách nói chuyện úp úp mở mở rồi!”
Hai tay Lý Quân Minh thay nhau bóp khớp xương tay, kêu bốp bốp, hiển nhiên là đang có ý uy hiếp.
Nhìn thấy màn này, Cẩu Phú Quý lúng túng cười nói: “Cậu chủ đừng kích động, tôi sai rồi, thật ra tôi muốn nói là ba năm trước cậu rớt bẫy của người ta!"
“Đúng đúng đúng!
Vật Tương Vong ở bên cạnh lau mồm, a dua theo nói: “Phú Quý nói đúng, mấy năm nay tôi đã thao thức nhiều đêm, dựa vào chỉ số IQ ngang với Albert Einstein, cuối cùng đưa ra kết luận rằng, năm đó có người cố ý hãm hại cậu chủ!"
“Cậu, đm nói điêu à, kết quả này rõ ràng là do tôi kết luận ra được!”
Cẩu Phú Quý nhìn thấy công lao của mình suýt nữa thì bị đoạt mất, tức giận muốn bóp chết Vật Tương Vong.
Vật Tương Vong không thèm để ý, nói tiếp: “Cậu chủ, cậu đừng nghe lời Phú Quý nói, tôi nói với cậu, người năm đó hãm hại cậu chắc chăn là Lý Tu!”
“Đúng thế, chính là người ra vẻ đạo mạo đó!" Cẩu Phú Quý gạt bỏ định kiến, tán thành.
Lý Quân Minh nhếch mép lên, khen ngợi: “Hai người các cậu đúng là bạn tốt của tôi, quả nhiên tôi không hề nhìn lâm người!"
“Việc nên làm, nên làm thôi, chúng tôi nguyện ý lên núi đao, xuống biển lửa, nhảy vào chảo dầu... vì cậu chủ”
Vật Tương Vong còn muốn biểu đạt lòng trung thành, lại bị Lý Quân Minh xua tay nói tiếp: “Được rồi, đừng nói những lời vô ích nữa, bây giờ các cậu cùng với tôi ra ngoài một chuyến!"
“Cậu chủ, cậu muốn đi Hương Lan Phường ạ? Ở đó vừa mới nhập hàng từ Tây Dương, dáng vẻ đó, chậc chậc..”.
Nửa tiếng sau, một chuyến bay từ Thành phố Hoàng bay đến Thành phố Tuyên.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong ngồi gần sát nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
“Cậu chủ có chuyện gì mà đêm hôm không đi Hương Lan Phường, còn chúng ta đến thành phố Tuyên làm chỉ vậy?”
“Tôi làm sao mà biết được!”
“ĐM cậu không phải nói IQ có thể sánh ngang với Albert Einstein sao”.
Cẩu Phú Quý vẻ mặt khinh thường.
Vật Tương Vong hừ một tiếng, kiên cường nói: “Chém gió có phạm pháp không? Điều luật nào quy định chém gió phạm pháp nào?”
Ở một bên khác.
Trong tay Lý Quân Minh cầm một quyển tạp chí, trông như anh đang chăm chú đọc, nhưng ai cũng không phát hiện ra, chỉ trong vỏn vẹn 2 phút, ánh mắt của anh đánh giá người con gái ngồi bên cạnh không dưới 10 lần.
Người con gái khoảng 20 tuổi, ngũ quan tinh tế, dường như được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, môi hồng răng trẳng, da trắng mặt xinh.
Dáng vẻ thướt tha, bên trong vẻ mê hoặc đó dường như thêm một chút nhanh nhẹn và khéo léo.
Đẹp không sao tả xiết!
Lý Quân Minh tự nhận bản thân mình đã từng gặp rất nhiều người đẹp, ngoài Diệp Khuynh Thành - người từng trải qua một đêm xuân với mình ra, những người khác đều bị lu mờ trước vẻ đẹp của cô gái ngồi bên cạnh.
Trần Thanh Dao có cảm giác có người đang thăm dò mình, cho nên nhìn ngó xung quanh mấy lần, tất cả hành khách đều ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả người thanh niên anh tuấn bất phàm ngồi bên cạnh cũng không có động tác dư thừa nào.
Nhưng cô ta tin cảm giác của mình đúng.
“Anh gì ơi, có phải anh vẫn luôn nhìn trộm tôi không?” Trần Thanh Dao cười hì hì hỏi.
Lý Quân Minh bỏ quyển tạp chí trong tay xuống, sau đó chỉ vào mũi của mình hỏi ngược lại: “Cô đang nói chuyện với tôi sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!