“Sĩ khả sát, bất khả nhục!”
Tề tiên Nhi trợn mắt nhìn thẳng Lý Quân Minh, bộ dáng muốn giết thì giết, muốn làm gì thì làm.
“Tôi lúc nào khi nhục cô chứ? Tôi có đâu!”
“Hay là bây giờ thử nhục một chút?”
Mắt thấy chơi đùa cũng đến tầm rồi, Lý Quân Minh cúi đầu cười nói: “Tôi vốn muốn tha cho cô một mạng,
nếu như cô đã một lòng muốn chết, vậy thì tôi miễn cưỡng gắng gượng đồng ý với cô là được!”
Nghe đến đây, Tề Tiên Nhi trợn trắng mắt.
Cô ta đã cạn lời với tên dê xôm trước mặt này.
Theo bước chân của Lý Quân Minh dần đến gần, hô hấp của Tề Tiên Nhi cũng trở nên đồn dập hơn, đồng tử phóng to, rõ ràng có một cảm giác khủng hoảng khi dối diện với cái chết.
“Lại dáng bất kính với Thánh nữ, cậu thanh niên, cậu muốn chết thế nào?”
Bỗng nhiên, một âm thanh già nua vang lên. “Lão Trần!" Tê Tiên Nhi vốn dĩ mặt đã xám như tro tàn bỗng vui sướng hẳn lên, thậm chí có một loại cảm giác sống sót trở về sau kiếp nạn.
“Két”.
Cửa chính của biệt thự mở ra, bên ngoài truyền đến tiếng súng nổ đứt quãng.
Tê Tiên Nhi không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mọi sự chú ý của cô ta đều đặt lên người ông lão. bước đi chân thấp chân cao đang tiến vào trong biệt thự.
“Lão hủ cứu giá chậm trễ, mong Thánh nữ tha tội”.
Ông lão chắp tay.
'Tề Tiên Nhi thở phào một hơi, nói: “Lão Trần đến
đúng lúc, nhưng mà nếu muộn hơn chút nữa.
Lời phía sau cô ta không nói tiếp nữa, nhưng ông lão hẳn đã hiểu được là ý gì.
“Cậu thanh niên, cậu đã nghĩ kỹ muốn chết thế nào. chưa?”
Ánh mắt của ông lão đầy vẻ ác độc, trên người tản ra một luồng sát ý khiến người ta lạnh gáy.
“Tách!"
Lý Quân Minh không lập tức trả lời lại mà từ tốn lấy một điếu thuốc ra đốt, hít sâu một hơi mới nói: “Cuộc đời tôi ghét nhất là có người ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch, cho nên hôm nay cho dù có là Như Lai Phật Tổ đích thân đến đây thì ông cũng đừng mong được nhìn thấy mặt trời của ngày mai”.
“Nói khoác mà không biết ngượng!”
'Tề Tiên Nhi nhìn về phía Lý Quân Minh, vẻ mặt như muốn nói “Chờ chết đi”, cất lời mỉa mai: “Chết đến nơi còn cứng miệng, đợi chút nữa sẽ đến lúc anh phải hối hận!”
Nói xong cô ta lại nhìn về phía lão Trần: “Lão Trần, phiền ông chút nữa tha cho tên dê xôm này một mạng, tôi còn muốn xả hận trước đã”.
“Thánh nữ đã dặn dò, lão hủ không dám không nghe”.
Lời vừa dứt, chỗ mà ông lão lập tức chỉ còn lại một một bóng mờ.
Một giây sau. 'Tề Tiên Nhi ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy ông lão đã xuất hiện bên trong gác xép, đang đối mặt với Lý Quân
Minh nện ra một quyền.
Một trận gió nổi lên, có thể thấy được sức mạnh của cú đấm này lớn đến mức nào.
“Rầm!” “Uỳnh ầm...”.
Khí kình khủng khiếp làm cho một cây cột nhà bị đánh nát.
“AI”
'Tiếp theo đó có một bóng người bị đánh văng ra.
“Phụt!”, là tiếng ói máu.
Sau khi vụn gỗ rơi hết xuống, khi Tê Tiên Nhi nhìn thấy kết quả thì cả người cô ta đã ngây thuỗn ra.
“Lão già chết tiệt, ai bảo ông làm màu làm mè!”
“Rầm rầm..".
“Gòn làm bộ làm tịch nữa không?”
Người bị đánh văng ngược ra ngoài không phải là Lý Quân Minh mà là ông lão vừa mới bước vào đây chưa đầy mười lăm phút.
Kính già yêu trẻ? Không có đâu!
Đối với Lý Quân Minh mà nói, chỉ cần dám đối đầu với anh thì mặc kệ là đàn ông hay đàn bà, là già hay trẻ, xem tôi có đánh chết mấy người không.
“Dừng tay, dừng tay...”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!