Lâm Đông Cường là thiếu chủ của Hưng Nghĩa Các, vậy cho nên có thể nói gã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa ở Thành phố Tuyên này. Người phụ nữ nào bị gã để ý thì đều không thể thoát nổi lòng bàn tay của gã.
Lần này cũng giống thế, gã chắc chắn rằng nữ tổng giám đốc lạnh lùng như núi băng đối diện này sẽ không ngoại lệ!
Hửm?
Trong lúc đang suy nghĩ, Lâm Đông Cường cảm nhận có ai đó vẫn đang nhìn chăm chú vào Trần Thanh Tuyết, vì vậy gã cũng liếc mắt nhìn xung quanh.
“Ô Nha móc đôi mắt của cái thăng mặt trắng kia cho taol”
Lâm Đông Cường không kìm được tức giận.
Gã tự mặc định Trần Thanh Tuyết đã là phụ nữ của mình, cho nên thằng nào dám nhìn Trần Thanh Tuyết quá lâu thì là đang xúc phạm đến gã!
“Rõ!”
Người đàn ông có dáng vóc vạm vỡ, tóc mái để lệch sang một bên đi nhanh đến chỗ Lý Quân Minh.
Mấy nhân viên ở đây nhìn tình hình trước mắt, đều thể hiện vẻ mặt đầy thương tiếc cho Lý Quân Minh.
Đặc biệt là những nhân viên nữ!
Mấy cô gái này muốn bước lên để cùng chịu hoạn nạn với Lý Quân Minh, không biết chừng tương lai có thể nhận được thêm thiện cảm từ anh. Nhưng khi họ nhớ đến chỗ dựa sau lưng của Lâm Đông Cường, họ lập tức bỏ đi suy nghĩ trước. đấy!
Tuy trai đẹp quan trọng thật, nhưng cũng không quan trọng hơn mạng của mình đâu!
“Anh em chúng ta đã nhìn thấy rất nhiều thằng ác ôn chán sống, nhưng hiếm khi thấy một đứa vừa xấu vừa ác, còn thích lao đầu vào cái chết như vậy nhỉ, Phú Quý!”
“Haiz, ai mà biết chứ”. Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lại trái ngược hoàn toàn với mọi người, giờ phút này ánh mắt của hai người lại nhìn
Lâm Đông Cường đầy tiếc thương!
“Tôi cho anh biết nhé Lâm Đông Cường, chỗ này là công ty của tôi. Nếu anh dám làm bậy, tôi sẽ đâm đơn kiện anh!”
Trần Thanh Tuyết bất ngờ di chuyển đứng chắn trước mặt của Lý Quân Minh, chặn bước chân của Ô Nha đến gần.
“Chẳng lẽ, em đang nuôi thằng nhãi mặt trắng này sao?”
Vẻ mặt của Lâm Đông Cường xanh mét, thậm chí gã còn có cảm giác mình bị cắm sừng
“Miệng chó phun không được ngà voi mài”
Trần Thanh Tuyết lạnh lùng đáp lại, giọng điệu của cô ta vô cảm đến mức khiến người ta rét run.
Lâm Đông Cường hừ lạnh đầy miệt thị: “Tuy bây giờ nơi này là công ty của em, nhưng nhanh thôi, điều này sẽ không còn đúng nữa. Em có thể bảo vệ được thằng nhãi mặt trắng. đó một lúc, chứ em bảo vệ nó được cả đời không?”
Gã nói xong, cũng xua tay: “Chúng ta đi thôi
Nhưng trước khi đi, gã cũng không quên liếc Lý Quân Minh đầy châm biếm.
Ý nghĩa ánh nhìn đó giống như: Nhóc con, mày chờ chết đi!
“Ông cho mày đi à?”
Đột nhiên một giọng nói hùng hổ, vang vọng quanh quẩn trong đại sảnh.
Lâm Đông Cường dừng bước, gã xoay người nhìn thẳng vào Lý Quân Minh hỏi: “Thằng nhóc kia, mày vừa nói cái gì?”
“Cậu lên hay là tôi lên trước đây Phú Quý?”
Vật Tương Vong là cánh tay đắc lực của Lý Quân Minh, làm sao không đoán được suy nghĩ của đại ca nhà mình chứ.
Cẩu Phú Quý nhún vai, khinh thường: “Tôi mà đánh thứ khốn nạn này thì chỉ tổ bẩn tay, giao cho cậu giải quyết đấy!
Vật Tương Vong trừng cậu ta đầy tức giận: “Bộ cậu không làm ra vẻ thì sẽ chết à?”
Cậu ta vừa nói dứt câu, đã lao thẳng đến Lâm Đông Cường chỉ với một bước dài.
“Muốn chết!”
Ô Nha nhanh tay lẹ mắt lập tức vòng qua người Trần Thanh Tuyết, chặn đường đi của Vật Tương Vong, đồng thời ngay lúc đó cũng đấm một cú vào người kìa.
Vật Tương Vong bất ngờ, ngay sau đó cũng đấm ra một cú để đón.
“Ầm! Ầm!"
“Răng rắc!”
Khi hai nắm đấm vừa va vào nhau.
“Á!"
Cơ thể to cao của Ô Nha lập tức bị văng ra xa hơn một mét, hắn lập tức ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất kêu đau đớn như kẻ chết đi sống lại.
Tứ tuyệt kỹ!
“Tao nhổ... Thứ yếu sinh lý!”
Vật Tương Vong phủi bụi đất trên quần áo, rồi nhổ một ngụm nước bọt đúng vào mặt của Ô Nha.
Lâm Đông Cường đã ngạc nhiên đến ngẩn người, gã sợ hãi không thốt nên lời.
Gã biết rất rõ trình độ võ công của Ô Nha, tên này có thể một mình đấu với mấy người thường cũng không đổ giọt mồ hôi, nhưng bây giờ hắn lại bị đánh bay chỉ với một đấm.
Xoet... Xoẹt!
Lý Quân Minh bật lửa hút thuốc, khẽ khàng nói: “Đánh gãy hai chân của nó, rồi ném ra ngoài!”
“Tuân lệnh!”
Vật Tương Vong cười hề hề, bước từng bước một đến gần Lâm Đông Cường.
“Mày đừng có tới đây, tao là thiếu chủ của Hưng Nghĩa Các đấy!"
“Mày mà dám đụng vào tao, cả nhà mày sẽ bị chôn cùng!”
Lâm Đông Cường hơi lúng túng, vội vàng khoe khoang thân phận của mình.
“Ui trời, thân phận trâu bò ghê á. Tao sợ muốn chết luôn!” “Bốp... “Răng rắc!”
Vật Tương Vong đánh rất nhanh, mọi người chưa thấy rõ hành động của cậu ta thì đã nghe tiếng xương nứt vang lên đầu thanh thúy, tiếp theo đó là nhìn thấy Lâm Đông Cường nằm sấp trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
“Chân của tao!”
“Á, chân của tao...”
Thiếu chủ Hưng Nghĩa Các mới vừa rồi còn oai dũng, hung dữ. Giờ gã lại như một con chó chết, nằm dưới đất giãy lên kêu rên thảm thiết không ngớt.
Vật Tương Vong không quan tâm, cậu ta tiếp tục làm theo lệnh của Lý Quân Minh mà xách Ô Nha và Lâm Đồng Cường, mỗi người trên một tay, ném thẳng ra ngoài cửa chính.
Nói thì chậm, nhưng thật ra mọi diễn biến vừa rồi chưa đầy hai phút.
Ngay cả Trần Thanh Tuyết cũng từng thấy rất nhiều trường hợp như vậy, nhưng cô ta vẫn bị sốc với diễn biến vừa xảy ra trước mắt.
Cô ta bắt đầu đưa mắt đánh giá Lý Quân Minh!
Người này có khí thế rất oai vệ, hiên ngang. Phong thái khí chất phong độ nhẹ nhàng.
Một người đàn ông có vẻ ngoài như anh đủ để cho người khác chỉ gặp một lần là đã không quên được, nhờ đó Trần Thanh Tuyết có thể chắc chẳn bản thân chưa từng gặp anh bao giờ.
“Anh là ai?”
Trần Thanh Tuyết cảnh giác, hỏi.
“E hèm... Nghe đây, cậu chủ của chúng tôi là..”
“Im miệng!”
Cẩu Phú Quý đang định nói thân phận của Lý Quân Minh cho cô ta nghe, đột nhiên tiếng quát người đứng phía sau vang lên làm cậu ta nín bặt.
Lý Quân Minh thoải mái đến trước mặt Trần Thanh Tuyết, nghiêm mặt nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tên tôi là Lý Quân Minh. Nếu em là Trần Thanh Tuyết thì tôi chính là chồng sắp cưới của em".
Chồng sắp cưới!
Ba chữ này giống như một quả bom ném xuống biển sâu, ngay lập tức gây lên một tiếng ồ như râm trời.
“Không ngờ tổng giám đốc có chồng sắp cưới rồi!”
“Tuy tôi rất thích anh chàng đẹp trai đó, nhưng không thể không nói tổng giám đốc với người đó thật xứng đôi!”
“Đúng vậy, tôi thấy hai người họ là trai tài gái sắc...”
Những nhân viên đang vây xem lập tức chụm đầu, ghé tai bàn tán.
“Tuy tôi rất cảm ơn anh đã giúp tôi đuổi một con ruồi phiền phức đi, nhưng tôi mong anh hãy tôn trọng người khác một chút, đừng nói nhăng nói cuội!”
Trên khuôn mặt của Trần Thanh Tuyết xuất hiện một màu đỏ ửng hiếm thấy.
Trước đây không ai nói, nên cô ta hoàn toàn không biết bản thân mình có một người chồng sắp cưới. Mà cho dù có đi chăng nữa, chẳng lẽ chồng sắp cưới mà bản thân cô lại không quen sao?
Thoắt cái, cô ta kết luận đây là chiêu trò mới dùng để theo đuổi mình, nghĩ vậy giọng điệu của cô ta cũng dần trở về sự lạnh lùng và cao ngạo như trước.
“Chẳng lẽ, em không biết tôi là chồng sắp cưới của em sao?"
Lý Quân Minh cũng khá bất ngờ, khi thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô ta không giống là người đang giả vờ.
Anh thầm nghĩ, địa chỉ với tên rất chính xác, ông nội và ông cụ không thể nào chơi mình thế được!
Trần Thanh Tuyết không muốn nói tiếp chủ đề này nữa, mà đổi sang việc khác: “Tôi có thể thấy anh không phải người tầm thường, nhưng tôi vẫn phải nhäc nhở anh. Lâm Đông Cường kia không phải tay dễ chơi đâu!”
Cô ta lấy một tờ chỉ phiếu từ trong túi xách ra, rồi vội ghi một chuỗi số, sau đó đưa cho Lý Quân Minh: “Anh cầm số tiền này rồi chạy khỏi thành phố Tuyên đi!”
Lý Quân Minh không nhận lấy chỉ phiếu của cô ta, mà xua tay bảo Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong rời đi.
Anh muốn điều tra rõ ràng xem có phải mình đã tìm lầm người rồi hay không!
Trần Thanh Tuyết thấy hành động của anh, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Một lát sau.
Khi ba người Lý Quân Minh vừa ra khỏi tòa nhà văn phòng, lập tức có hai mươi mấy người đàn ông mặc vest được ủi phẳng phiu, dáng vẻ hung thần ác sát bao vây họ.
“Ôn con, nói cho tao biết, giờ mày muốn chết thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!