Địa điểm dùng bữa tối là một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng đắt đỏ ở Kinh Thành, một nhóm sáu bảy người gọi một bàn đồ ăn.
Tô Niệm Niệm vốn còn nghĩ rằng ăn không hết, ai ngờ ngược lại cô quả thật đã coi thường sức ăn của nhóm mấy vị bô lão này rồi, một bàn mười mấy món cuối cùng cũng ăn gần hết.
Vì để kiểm soát cân nặng, buổi tối cô ăn rất ít, những món dầu mỡ hay thịt cô đều không đụng vào, cô cúi đầu nhai một miếng rau nhỏ, nhìn những người khác ăn mà thèm thuồng.
Tô Diệm nhìn thấy không hề lấy làm lạ, ngồi kế Tô Niệm Niệm ăn cũng không ngẩng đầu lên, vẫn là Lục Huyền không chịu nỗi nữa: “Anh Diệm, anh cũng đừng chỉ biết ăn cho mình thôi.”
“Gấp đồ ăn cho Niệm Niệm nữa chứ.”
Nói xong, anh lại cười nói với Tô Niệm Niệm: “Em đừng khách khí với bọn anh.” Dừng lại một chút, anh lại nháy mắt và hếch cằm về phía Bùi Ngôn Khanh: “Dù sao hôm nay cũng là Bùi lão đại mời khách, em cứ ăn đi, anh ấy thanh toán đấy.”
Tô Niệm Niệm nuốt miếng rau xuống, còn chưa kịp lên tiếng, Tô Diệm đã nói: “Con bé ăn không nỗi.”
“Sự tự tu luyện của các vũ công, hiểu?”
“Là như vậy à.” Lục Huyền tội nghiệp nhìn sang Tô Niệm Niệm: “Không thể ăn no, chính là chuyện đáng tiếc nhất cả một đời người.”
Tô Niệm Niệm không nhịn được cười, nảy ý muốn đùa: "Ai nói ăn không no?"
"Anh biết dạ dày của chim không? Em chính là vậy đó.”
Cô vừa nói xong, Lục Huyền cũng khựng lại, ánh mắt nhìn Tô Niệm Niệm càng sùng bái hơn, khuôn mặt tràn đầy sự bất ngờ, ngưỡng mộ ‘Đây chính là nữ thần’.
Tô Niệm Niệm cảm thấy hưởng thụ bởi ánh mắt này nhìn chằm chằm như này, xem ra hình tượng nữ thần của cô đã đi sâu vào lòng người.
Cô đắc ý cúi mặt, lại liếc nhìn sang Bùi Ngôn Khanh như thường lệ, mắt cô đối mắt với anh.
Hiếm thấy nha, ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh tràn ngập ý cười, ánh mắt nhìn cô có một chút thú vị.
Tô Niệm Niệm ban đầu còn có chút không hiểu, mơ màng cúi đầu.
Sao vậy? Lẽ nào anh có ý kiến với cái dạ dày chim của cô?
Có lẽ thái độ của cô quá đứng đắn, Bùi Ngôn Khanh mấp máy môi, hướng về phía cô nói: "Hai ly."
Cái gì hai ly?
Tô Niệm Niệm suy nghĩ trong vài giây, và đột nhiên nhớ ra một điều.
Vâng, cô với một "bụng chim" đã gọi hai cốc trà trái cây lớn trong công viên giải trí.
Tô Niệm Niệm: “….”
Lại lật xe lần nữa, Bùi Ngôn Khanh sống một mình là đáng.
Tô Niệm Niệm cảm thấy đỉnh đầu bốc khói, xấu hổ nhìn đi chỗ khác, bẻ bánh bao tôm trên đ ĩa, nghiến răng nghiến lợi nhai, hai má phồng lên.
Bùi Ngôn Khanh nhìn cô gái nhỏ tức giận cúi đầu, cụp mắt bật cười nhẹ một tiếng.
Mấy thiếu niên hôm nay uống chút rượu đỏ, sau vài ly rượu, mọi người đều là huynh đệ tốt không thể rời xa nhau.
Luyên thuyên mãi, từ lúc thi đại học đến lúc học đại học, rồi chuyển chủ đề từ mối tình đầu không thể cua được đến cô bạn gái trước, nói một tràng.
Ngay cả Tô Diệm, người luôn lười biếng, cũng rất hứng thú uống vài ly, hơi say và đi đến bên cạnh Bùi Ngôn Khanh, lầm bầm không biết anh đang nói gì.
Đến một ly Bùi Ngôn Khanh cũng không uống, ánh mắt bình tĩnh ngồi nghe Tô Diệm nói chuyện, ngón tay mảnh khảnh hơi co lại vòng qua ly trà, lắm lúc sẽ nhẹ giọng ừm một tiếng đáp lại.
Bình thường khi nhắc đến Bùi Ngôn Khanh thì Tô Diệm đều làm ra vẻ mặt lão tử đây rất không phục, nhưng uống chút rượu vào vậy mà lại chạy đến trước mặt người ta.
Tô Niệm Niệm vảnh tai lên, cẩn thận nhích lại gần chỗ đó, cô muốn biết hai người đang nói gì.
Ai mà ngờ được thứ cô nghe được chỉ toàn là một số thuật ngữ về y học.
Tô Niệm Niệm nhìn sang Tô Diệm đang rất tập trung, trong lòng khẽ hừ một tiếng.
Cô sớm biết là Tô Diệm đã tâm phục khẩu phục với người ta rồi, bề ngoài còn cứ khăng khăng giấu đến chết, nào ngờ uống chút rượu vào là hiện nguyên hình ngay.
Tô Niệm Niệm giữa chừng đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi đi ra cô đứng trước gương cầm son ra định son lên, nghiêng người có một giọng nữ truyền đến, tràn đầy sự nghi ngờ, “Cô là….Tô Niệm Niệm?!”
Tô Niệm Niệm nghiêng đầu, cẩn thận xác nhận xem là ai, sau khi nhìn rõ mắt và mày của cô ấy thì cô không nhìn nữa, tay siết chặt cây son trong tay.
Cô gái ban đầu không chắc lắm, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Tô Niệm Niệm, cô ấy lập tức xác nhận suy đoán của mình.
Cô ấy đánh giá từ trên xuống dưới Tô Niệm Niệm một vòng, trong mắt cô ấy hiện lên một tia không rõ, nhàn nhạt nói: “Thật sự là cô mà.”
“Thay đổi quá, tôi suýt nữa là không nhận ra rồi đó.”
Tô Niệm Niệm cụp mắt, một lúc sau cô nghiêng đầu, lông mày trông rất lạnh lùng, cười nói: “Cát Giai, tôi cũng suýt không nhận ra cậu.”
“Xem ra mấy năm nay cậu sống cũng rất tốt.” Ánh mắt cô nhìn chiếc quần đùi mà Cát Giai mặc, nhưng trên đùi và eo hơi thô, “Dù sao cũng mập lên không ít nhỉ?”
Cát Giai đang đi một đôi giày cao gót nhỏ, nhưng cô ấy vẫn thấp đến nửa cái đầu khi đứng trước mặt Tô Niệm Niệm, và cô ấy phải hơi ngước lên.
Nghe được câu này, sắc mặt cô gái này đông cứng lại, “Vậy sao?”
Im lặng một lúc lâu, cô lại mỉm cười nói: “Luyện tập nhiều năm, như thế cũng bình thường.”
Hai người lại chìm vào im lặng, Cát Giai đột nhiên nhướng mày, bước lên vịn lấy tay của Tô Niệm Niệm, “Nhưng hôm nay trùng hợp quá, Niệm Niệm.”
“Mọi người đều đang ở đây đó, sau khi cậu chuyển đi có phải không gặp lại mọi người nữa không?” Cát Giai mỉm cười rất ôn hòa, ánh mắt cô ấy di chuyển xuống cổ tay, ánh mắt của cô ấy nhấp nháy, cô ấy nói: “Đi nào, Niệm Niệm, gặp mặt bạn cũ tí nhé?”
“À đúng rồi.” Cát Giai đột nhiên nhấc tay lên vỗ nhẹ lên vai của Tô Niệm Niệm, nhìn dáng vẻ rất kích động, “Lâm Thư Thành cậu còn nhớ không?”
“Cấp hai không phải cậu thích cậu ấy sao? Hôm nay cậu ấy cũng có mặt đấy.” Cát Giải mỉm cười nói, nhưng tay của Tô Niệm Niệm vẫn nắm rất chặt, như thể tình chị em tốt mười mấy năm chưa gặp vậy.
Tô Niệm Niệm ban đầu còn có thể giữ sự lịch sự, nhưng nghe đến cái tên cuối cùng này, đôi mắt đen láy của cô dần dần chuyển sang lạnh lẽo, cô hất tay Cát Giai xuống, lạnh lùng nói: “Không cần, tôi còn có hẹn.”
Ai ngờ Cát Giai lại không bỏ qua, lại cầm lấy tay cô một lần nữa, “Đừng mà Niệm Niệm, nhiều năm như vậy đã không gặp rồi, mọi người đều rất nhớ cậu đó.”
Tô Niệm Niệm lại hất tay cô ta ra, giọng nói hoàn toàn lạnh nhạt: “Tôi đã nói rồi, không cần.”
Sắc mặt của Cát Giai lạnh xuống, “Tô Niệm Niệm, cậu cũng thật sự quá tuyệt tình đó, bạn học cũ cũng không thèm nhìn một cái?”
“Người khác không gặp, nhưng Lâm Thư Thành thì cậu cũng phải gặp một cái chứ nhỉ?”
Tô Niệm Niệm không lên tiếng, trực tiếp vòng qua cô ta rồi bỏ đi, không hề quay đầu lại.
Bây giờ chiều cao của Tô Niệm Niệm rất cao, sắp khoảng 1m7,tỷ lệ của cô rất hoàn hảo, cô có thân hình mà cô luôn mơ ước. Khi đi, lưng thẳng, eo dài, chân thon. Chiếc váy trắng bay phấp phới, để lộ mắt cá chân và bắp chân trắng nõn như ngọc.
Cát Giai đứng im chỗ cũ, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Niệm Niệm, lòng bàn tay vo thành nắm đấm, trong mắt có tia giận dữ vụt qua.
Cô ta quay về phòng bao, nhìn người thanh niên bên cạnh, đột nhiên bật cười một tiếng, “Cậu đoán xe ban nãy tớ nhìn thấy ai?”
Lâm Thư Thành nhìn cô một cái, lại nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt sắc sảo không để lộ cảm xúc gì: “Ai?”
“Cậu còn nhớ không” Cát Giai bình tĩnh nói, giọng nói còn có chút khinh thường: “Người mà cấp hai luôn chạy theo cậu, Tô Niệm Niệm.”
Lâm Thư Thành buông ly rượu xuống, đôi mắt lạnh lùng hơi gợn sóng: “Cậu nói ai? Nói lại lần nữa?”
Cát Giai không ngờ phản ứng của anh dữ dội như vậy, suýt nữa không giữ được nụ cười bình tĩnh, cô lại từ tốn nói thêm một câu: “Tô Niệm Niệm đó, cậu kích động như vậy làm gì thế?”
"Không phải chỉ là một con ngốc ngay cả cộng trừ nhân chia đều không biết sao?"
Bên này Tô Niệm Niệm quay về phòng bao, Tô Diệm đã ngồi lại chỗ mình, ngược lại đến Lục Huyền dính lấy, thì thầm, không biết đang nói gì đó với Bùi Ngôn Khanh.
Bùi Ngôn Khanh ngồi ở đó, hai cúc áo sơ mi không cài, lộ ra xương quai xanh như ngọc, cổ tay áo hơi xắn lên. Trong tiếng ồn ào, đôi mắt lạnh lùng thường ngày cũng nhuốm đầy khói lửa, khiến chúng giống như một bức tranh.
Tô Niệm Niệm chỉ nhìn một thoáng rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác, im lặng ngồi đó, dùi dụi đôi mắt hơi cay cay của mình.
Gặp lại những người đó, những thứ cô không muốn nhớ lại, thậm chí cả đời này cũng không bao giờ mong sẽ nhớ lại, đột nhiên tất cả hiện lên trước mặt, thứ cuộn trào trong tim cô là cơn buồn nôn.
Khó chịu, cô cầm chiếc cốc trên tay và rót thẳng vào miệng.
Vốn tưởng là nước, ai ngờ là ly rượu của Bùi Diệm, một luồng nồng nặc của rượu nghẹn vào cổ họng, Tô Niệm Niệm nhất thời không chịu được k1ch thích, cổ họng và dạ dày nóng bừng, cô đột nhiên nôn ra đất, ho khan không ngừng.
Tô Diệm vốn đang lười biếng ngồi dựa vào ghế, liền đứng bật dậy, vỗ lưng của Tô Niệm Niệm, miệng liên tục luyên thuyên, “Tô nha đầu, em có chuyện gì vậy?”
“Hồn bay à?”
Rượu sặc vào mũi sắp ngạt thở, Tô Diệm còn đang càm ràm bên cạnh, Tô Niệm Niệm che mặt khó chịu.
Mọi cảm xúc như trào dâng lên.
Nhất thời không chịu nỗi, nước mắt nói rơi là rơi, cứ thế tuôn trào, rơi xuống sàn đất.
Thấy vậy, Tô Diệm cau mày thật chặt, vội vàng quay lại bàn, lấy khăn giấy.
Mãi cho đến khi Bùi Ngôn khanh không biết đã đi lại từ lúc nào, trong tay cầm theo khăn nóng.
Anh cúi người nhìn cô gái nhỏ đang âm thầm rơi nước mắt.
Bùi Ngôn Khanh mím môi, đưa chiếc khăn nóng trong tay ra, giọng nói rất dịu dàng như là đang dỗ con nít vậy: “Đừng khóc.”
“Lau mặt đi.”