1.
Sau khi nhận được thông báo về kỳ hạn công lược từ hệ thống, tôi đang nằm biếng trên chiếc giường rộng lớn.
“Người công lược thân mến, nhiệm vụ công lược của cô sẽ kết thúc sau ba giờ nữa, tiến độ công lược hiện tại là 67%.”
Tôi đặt điện thoại xuống, suy tư một lúc.
“Nhiệm vụ thất bại thì tôi sẽ chết phải không?”
Âm thanh của hệ thống trầm thấp từ tính:
“Sẽ không.”
Tôi lại nhấc điện thoại lên.
“Chết rồi lại nói!”.
Hệ thống trầm mặc một lát, cuối cùng nhắc nhở:
“Mục tiêu đã trở lại.”
Tôi lúc này mới thay quần áo rồi ra ngoài.
Dưới lầu Thẩm Tu Du đang dùng ánh mắt dịu dàng ấm áp nhìn Liễu Yên Yên cùng bé trai bên cạnh.
Thẩm Tu Du- người chồng hợp pháp của tôi, Liễu Yên Yên-ánh trăng sáng của Thẩm Tu Du, còn đứa bé trai là đứa bé bằng xương bằng thịt tôi mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, bất chấp nguy hiểm tính mạng sinh ra.
Liễu Yên Yên ngồi xổm trước mặt con trai tôi, nhẹ nhàng nói gì đó, con trai tôi thì vui vẻ ôm chặt lấy cổ cô ta.
Ba người họ trông giống như một gia đình ba người thực sự.
“Dì ơi, dì thơm quá, ước gì dì là mẹ của con.”
Một góc trong lòng vốn đã sụp đổ lại càng sụp sâu hơn, vành mắt của tôi chứa đầy nước mắt sinh lý của nguyên chủ.
“Cô ra ngoài làm gì?”
Thẩm Tu Du phát hiện ra tôi đang đứng ở đầu cầu thang, ngữ khí lạnh lùng nói: “Chân có vấn đề không tiện thì đừng có đi ra ngoài.”
Tôi cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân vẫn đang còn phải băng bó của mình, lúc này Liễu Yên Yên cũng lên tiếng:
“Chị à, sau khi đoàn múa tan làm tôi tình cờ đi ngang qua trường mẫu giáo, thấy Sơ Nghiên không có người đón, nên cùng cháu đợi một chút chờ Thẩm tổng, vì vậy mới cùng nhau trở về, chị đừng nghĩ nhiều nhé!”.
“Không cần phải giải thích với cô ấy, người đến đứa trẻ cũng không đi đón, thì có thể biết cái gì.”
Lại là tình tiết chết tiệt này, tên ngốc Thẩm Tu Du này cho dù lão già Thiên Vương có đến thì cũng không thể công lược nổi anh ta.
“Thẩm Tu Du, nếu như tôi nhớ không nhầm, hôm bị thương, tôi đã nói với anh rằng buổi thử giọng vào vũ đoàn bị hoãn lại, tôi không thể đến đón con.”
“Anh nói anh sẽ đến đón, sau đó buổi tối giáo viên mẫu giáo của con gọi điện cho tôi, nói rằng con vẫn đang ở một mình trong nhà trẻ.”
“Trên đường vội vàng đến đón con mới khiến tôi bị thương, hiện tại di chuyển không thuận tiện”.
“Nếu tôi không phải là một người mẹ đủ tiêu chuẩn thì anh được coi là thứ gì?”.
2.
“Phu nhân, cô Yên Yên mời người xuống ăn tối.”
Âm thanh của người giúp việc vang lên bên ngoài cánh cửa.
“Đây đã là lần thứ ba gọi người rồi, nếu người lại không xuất hiện, tiên sinh sẽ tức giận.”
Tôi nằm trên giường, lặng lẽ chịu đựng vở kịch yêu tên đàn ông thối này.
“Thời gian công lược nhiệm vụ kết thúc, người công lược, tôi hiện tại sẽ công bố hình phạt dành cho cô …”
“Vĩnh viễn lưu lại thế giới này.”
Giọng nói của hệ thống ẩn chứa một tia mong đợi, như đang chờ đợi tôi tan nát cõi lòng.
Tôi bật dậy như một con cá chép, mở miệng xác nhận với nó:
“Đây chính là hình phạt sao? Vậy hiện tại tôi có bị hạn chế gì không?”
Hệ thống nhất thời bối rối.
“Đúng vậy, trong phạm vi pháp luật thì không có vấn đề gì.”
Tôi hùng hổ rời khỏi giường.
“Vậy thì tôi liền bắt đầu phát điên đây!”.
Tôi mở cửa, liếc mắt thiếu kiên nhẫn nhìn người giúp việc.
“Nếu công việc làm không tốt, nhưng nịnh nọt người khác lại là số một, tôi xem có lẽ cô đã quên ai mới là nữ chủ nhân của cái nhà này rồi.”
“Cô đã bị sa thải.”
3.
Ý nghĩ đầu tiên là phải lấp đầy cái dạ dày trước, tôi chuẩn bị trước tiên đi ăn cơm.
“Yên Yên còn chưa động đũa, cô…”
Tôi cau mày ngắt lời Thẩm Tu Du.
“Từ khi nào chủ nhà ăn cơm còn phải nhìn mặt khách vậy?”
“Thích thì ăn, không thích thì cút ra ngoài.”
“Nhìn cái gì mà nhìn, nói anh đấy.”
Thẩm Tu Du hình như bị tôi chấn trụ lại, im lặng ăn cơm.
Chỉ là tôi còn chưa ăn no, Liễu Yên Yên lại bắt đầu làm yêu.
“Cô đang làm cái gì vậy?”
Tôi nhìn Liễu Yên Yên đang điên cuồng gắp thức ăn cho con trai mình rồi bắt đầu gắp thức ăn cho Thẩm Tu Du.
“Xem tôi là người chết à?”.
Liễu Yên Yên nhìn vẻ mặt đầy sát khí của tôi, vành mắt lập tức đỏ hồng.
“Không phải, tôi không ăn được mướp đắng, nên …”
“Cái gì? Chồng tôi là thùng rác của cô à?”
“Mặc dù anh ta khá rác rưởi, hai người vừa hay rất hợp nhau, nhưng có thể đừng có làm ghê tởm trước mặt tôi được không?”.
Thẩm Sơ Nghiên cũng nhăn mặt nhỏ lại mở miệng trước khi Thẩm Tu Du lên tiếng:
“Mẹ, mẹ sao có thể nói chuyện với dì Yên Yên như vậy được?”.
Tôi đặt đũa xuống rồi khoanh tay lại.
“Mẹ con như vậy là không lễ phép? Dì Yên Yên của con ngày nào cũng qua lại với bố con như vậy là lễ phép à? Còn nữa, con suốt ngày nói muốn cô ta làm mẹ của con như vậy cũng là lễ phép?”
Thẩm Sơ Nghiên bị tôi vạch trần xong liền đỏ mặt im lặng ngồi đó.
Liễu Yên Yên ngồi ở bên kia khóc ra tiếng, Thẩm Tu Du mặt tối sầm.
“Lâm Tinh Thần, đủ rồi đấy.”
“Đúng vậy, tôi thật sự là ăn đủ rồi, ăn miếng cơm cũng không yên thân.”
Tôi quay đầu nhìn Thẩm Tu Du, sau đó cầm lấy cái dĩa chỉ vào Liễu Yên Yên.
“Hoặc là cô ta cút ra ngoài, hoặc là hai người cùng cút, hoặc cả ba người các người cùng nhau cút ra ngoài, nghe có hiểu không?”.
“Còn cô nữa, tiếng khóc của cô đặc biệt làm ảnh hưởng tâm trạng ăn cơm của tôi, nếu cô còn khóc, tôi liền đem cả đĩa mướp đắng này dốc xuống cổ họng của cô, có nghe thấy không?”.
Tôi nhìn chằm chằm vào Liễu Yên Yên, cho đến khi cô ta trấn kinh sợ hãi không dám cử động thêm gì.
“Thẩm Tu Du nếu anh còn mở mồm nói chuyện thì cái dĩa này sẽ cắm thẳng vào cổ họng của anh!”.
Tôi một bên phân phó đầu bếp làm vài món mới, một bên cảnh cáo Thẩm Tu Du.
4
“Có vẻ như cô khá giỏi trong việc trấn áp .”
Tôi đang ngồi trong phòng chiếu phim vui vẻ chọn phim điện ảnh thì hệ thống lại xuất hiện.
“Ý cậu muốn nói là tôi có thể phát điên khá tốt phải không?”.
Hệ thống “Ừm” một tiếng, rồi đề xuất chọn giúp tôi một bộ phim.
“Xem ra đưa cô đến thế giới ngược văn này thật sự là ủy khuất cho cô rồi.”
Tôi gật gật đầu.
“Có chút nín nhịn, nhưng để tôi nói cho cậu một chút, chúng ta là người làm công, không có gì phải sợ cả.”
“Chỉ có thể nói, cảm ơn kịch bản hiện tại còn chưa đạt tới giai đoạn phải moi tim moi thận, nếu không tôi thật sự không có cách nào vãn hồi rồi.”
“Cô thật đặc biệt.”
Tôi nghe thấy âm thanh của hệ thống mang theo có chút vui vẻ.
“Cảm ơn lời khen của cậu, tôi hôm nay sau khi phát điên xong liền cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Tiếp theo cô có tính toán gì không?”
Tôi ngẫm nghĩ một chút, rất nhanh đã có kết quả:
“Rất đơn giản, cậu trước tiên tìm giúp tôi phương thức liên lạc của luật sư.”
“Tôi muốn phục thù!”.
5.
“Thẩm phu nhân, ý của cô là, cô muốn thu mua lại vũ đoàn Dream?”.
Tôi ngồi trong phòng khách, lịch sự sửa lại cách dùng từ của luật sư:
“Xin hãy gọi tôi là cô Lâm, cảm ơn.”
Luật sư vội sửa lại lời, sau đó hỏi tôi.
Tôi gật gật đầu.
“Tình hình trạng thái hiện tại của tôi là không có cách nào biểu diễn trên sân khấu được nữa, nhưng tôi hy vọng với sự hỗ trợ của tôi, vũ đoàn có thể phát triển càng tốt hơn.”
“Nhu cầu của tôi hiện rất cấp bách, bao lâu thì có thể hoàn thành?”.
Trên trán luật sư lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
“Nhanh nhất là một tuần.”
“Được, dùng toàn lực hoàn thành đi, không cần để ý giá cả.”
Sau khi tiễn luật sư đi, tôi vui vẻ mở một chai rượu vang đỏ.
Nhưng đến khi nhìn thấy xe của Thẩm Sơ Nghiên trở lại, tôi liền đặt ly rượu xuống.
Hệ thống nhạy cảm xuất hiện:
“Cô định làm gì?”
“Yên tâm đi, không phải làm chuyện phạm pháp đâu.”
6.
“Sao lại không ăn tiếp?”
Tôi ngồi đối diện với đứa nhóc thối Thẩm Sơ Nghiên, mỉm cười híp mắt nhìn nó.
Thẩm Tu Du mở to mắt không phục nhìn tôi, tiếp tục máy móc nhét miếng cà rốt vào miệng.
“Mẹ chẳng qua là kiểm tra sức khỏe thể chất của con, nếu con không vượt qua, mẹ sẽ trừng phạt con!”.
“Không phải chỉ là ăn vài củ cà rốt mà thôi, mấy đứa nhóc bọn con liền cái này đều không làm được à?”.
Tôi trầm ngâm đẩy đĩa cà rốt còn lại đến trước mặt Thẩm Sơ Nghiên.
Thẩm Sơ Nghiên kiến cường ăn hết cà rốt, cuối cùng liền lao vào phòng tắm nôn hết ra.
Tôi chính đáng ngồi ở sofa, cho người đi vào phòng tắm nhìn thằng bé.
“Thật là nhạt nhẽo.”
Hệ thống lại trực tuyến: “Vẫn là cô có nhiều phương pháp.”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!