Hai người ân ái ngọt ngào bên này, bên kia Đông Văn Giang lại như âm hồn bất tán xuất hiện trước cửa nhà hai cô. Có lẽ do lần trước cãi nhau với Từ Phóng Tình nên lúc này gã cũng không nói gì, chỉ cầm hai tấm thiệp hồng nhét vào tay Từ Phóng Tình, "Thứ sáu tuần này, cô nhớ đi."
Có đi hay không? Tiêu Ái Nguyệt trầm tư nhìn thiệp mời trong thùng rác, "Tình Tình, chị xác định không đi sao?"
Đối với lễ đính hôn của Đông Văn Giang và Jojo, Từ Phóng Tình không có nửa điểm hứng thú, cô liếc nhìn nhật báo kinh tế mấy ngày trước, hờ hững trả lời, "Đi rồi thế nào? Chúc anh ta sau này hẹn hò với đàn ông không bị con phát hiện? Hay là chúc vợ tương lai của anh ta có thể cùng tôi sống chung hòa bình? Tiêu Ái Nguyệt, làm người phải dứt khoát một chút, nơi nào không hợp thì phải tận lực tránh đi."
Cùng người lý trí nói chuyện tình cảm thật là đáng sợ. Tiêu Ái Nguyệt đoán chừng bản thân mình cũng không cần hỏi, Từ Phóng Tình đã có chủ ý rồi, nhiều lời cũng vô ích. Cô và Cam Ninh Ninh nói chuyện điện thoại, biết được ngày mai họ sẽ qua đây quét dọn vệ sinh mới nhớ tới chuyện phải nói với Từ Phóng Tình, "Tình Tình, Tiểu Bàn muốn chuyển đến ở đối diện nhà chúng ta."
Từ Phóng Tình khẽ ừ, như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, "Ngày nào?"
Có lẽ không thấy người kia có ý bài xích, lúc này Tiêu Ái Nguyệt mới yên lòng cười nói, "Trong tháng này thì phải, ngày mai em ấy đến quét dọn vệ sinh, em muốn mời em ấy đến nhà chúng ta ăn cơm, chị muốn ăn gì? Ngày mai em đi chợ mua thức ăn."
"Tối mai tôi mới trở về." Từ Phóng Tình cất tờ báo, sau đó thuận tay cầm điện thoại trên ghế sofa, hững hờ trả lời, "Em tự thương lượng đi."
Từ Phóng Tình không ở nhà ăn cơm thì mua gì cũng được, Cam Ninh Ninh cũng không kén ăn. Tiêu Ái Nguyệt dẫn Cam Ninh Ninh đến siêu thị dạo một vòng, người kia đẩy xe theo phía sau huyên thuyên, "Chị Tình Tình không có ở nhà sao? Ai u, tôi rất muốn gặp chị ấy."
Tiêu Ái Nguyệt quay đầu khó hiểu nhìn người kia một cái, "Em đừng có mơ tưởng, chị ấy là của tôi."
Cam Ninh Ninh nhếch miệng, "Chị còn không cho phép tôi gặp chị ấy nữa chứ, hừ, đồ quỷ ích kỷ."
"Mạnh Niệm Sanh đâu?" Tiêu Ái Nguyệt ôm túi trở lại xe, tò mò hỏi, "Hôm nay, Mạnh Niệm Sanh không tới sao?"
"Cậu ấy về Bắc Kinh rồi." Cam Ninh Ninh ngáp một cái, thờ ơ trả lời, "Nếu chị nhớ cậu ấy thì có thể gọi điện thoại cho cậy ấy, hình như cậu ấy đang bận gì đó, nghe nói phải tham gia lễ đính hôn nên phải về chuẩn bị lễ vật."
Tham gia lễ đính hôn? Chẳng lẽ là lễ đính hôn của Jojo? Mạnh Niệm Sanh thật đúng là người phụ nữ không thể coi thường. Chẳng hiểu sao Tiêu Ái Nguyệt lại dâng trào cảm giác khác lạ, một người phụ nữ trẻ tuổi từ Bắc Kinh tới Thượng Hải dốc sức làm việc, chưa đến nửa năm liền gặp được Trần Vãn Thăng, hiện tại còn tham dự lễ đính hôn của nhà họ Khang. Mạnh Niệm Sanh quá 'thâm tàng bất lộ', phụ nữ kiểu này thật sự có thể bị Cam Ninh Ninh áp chế sao?
"Này, Tiểu Bàn, Mạnh Niệm Sanh có hay nhắc đến chuyện công việc với em không?"
"Không có." Cam Ninh Ninh tỏ vẻ buồn bực, ngây thơ hỏi lại, "Cậu ấy có công việc sao? Bình thường cậu ấy rất nhàn rỗi, ngày nào cũng ở nhà tôi, tôi còn tưởng cậu ấy không có việc làm."
Tiêu Ái Nguyệt có một ngụm máu muốn ọc ra, cô ấn còi thúc giục chiếc xe đang chắn đường phía trước, "Em ấy không làm việc thì làm sao có tiền đầu tư mở tiệm? Em quên em ấy là đại cổ đông rồi sao? Tiểu Bàn, em và em ấy mất mấy năm không gặp? Em nói thật đi, rốt cuộc quan hệ giữa hai đứa là thế nào?"
"Cậu ấy là em gái của tôi." Cam Ninh Ninh trì độn, không nghe ra được sự tò mò trong lời nói của Tiêu Ái Nguyệt, "Từ trung học đã không gặp nhau nữa, cậu ấy ra nước ngoài tìm ba, tôi còn tưởng cậu ấy sẽ không về nước nữa. Hơn mười năm mới tình cờ gặp lại nhau ở Thượng Hải, cậu ấy thay đổi đôi chút, nhưng cảm giác không hề thay đổi, tôi cũng không biết nói sao nữa, dù gì thì cậu ấy là cậu ấy, có tiền hay không cũng đều là em gái của tôi."
Rõ ràng tình cảm của Mạnh Niệm Sanh dành cho Cam Ninh Ninh không phải như vậy. Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn đồng tình với cô nàng ngốc nghếch này, "Cũng đâu phải là chị em ruột thịt, em cảm thấy em ấy thế nào? Có tiền, có sắc, còn đối xử với em rất tốt... haiz, Tiểu Bàn, em có nghĩ đến chuyện kỳ thật phụ nữ cũng có thể ở bên cạnh một người phụ nữ khác? Tôi nói là kiểu tình yêu đó."
Cam Ninh Ninh sửng sốt một hồi rồi lại kinh ngạc ôm bụng mập, "Chị phải lòng tôi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt ghét bỏ, "Xùy."
"Phụ nữ với phụ nữ ý hả..." Cam Ninh Ninh bị cô hứ một cái liền cười hì hì suy tư, "Tôi không thích phụ nữ, nhưng nếu thích cũng không phải là không thể..."
Hai mắt Tiêu Ái Nguyệt phát ra ánh sáng, "Ví dụ như..."
"Chị Tình Tình nè." Cam Ninh Ninh đổi lời thành kiếm xuyên thẳng vào trái tim của Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi thích chị Tình Tình, chị ấy rất tốt."
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy bản thân không thể trao đổi với người kia được nữa. Cô không rõ có phải Cam Ninh Ninh đang nói đùa hay không, tránh nặng tìm nhẹ nói, "Em không hiểu rõ chị ấy mà lại muốn cùng chị ấy yêu đương?"
"Lần trước chị ấy mời tôi ăn cơm, cái lần chị và Mạnh Niệm Sanh không đến đó." Cam Ninh Ninh chủ động giúp cô nhớ lại quá khứ, trong lời nói ngập đầy bong bóng màu hồng, "Tôi đặt rất nhiều đồ ăn, nhưng đến khi đồ ăn bưng lên đều bị chị ấy trả lại. Chị ấy nói những món này không hợp với tôi, cholesterol cao lắm, còn bảo tôi phải giảm béo, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể. Chị ấy rất quan tâm tôi, Mạnh Niệm Sanh chỉ biết làm cho tôi ăn, nhưng chị Tình Tình lại rất khác biệt, chị ấy quan tâm tôi, còn giúp tôi an bài phải làm thế nào, tôi thích chị ấy lắm."
"Đẩu M, thích Từ Phóng Tình đều là Đẩu M." Tiêu Ái Nguyệt đen mặt phỉ nhổ, "Em xong đời rồi."
(*) Đẩu M: Những người thích bị ngược.
Từ Phóng Tình không nghe thấy Tiêu Ái Nguyệt ở sau lưng phỉ nhổ mình, lúc cô trở về thì trời đã tối, trong nhà còn có tiếng của Cam Ninh Ninh. Cô thay dép đi vào phòng khách, nhìn thấy Cam Ninh Ninh đang cùng Tiêu Ái Nguyệt chơi đánh bài. Trên mặt Tiêu Ái Nguyệt dán đầy giấy trắng đang khẩn trương lật bài trên bàn, Cam Ninh Ninh bỗng nhiên đứng lên ra hết bài rồi hô lớn, "Tôi lại thắng nữa rồi, chị đúng là rùa đen, đừng nhúc nhích, để tôi dán thêm một tấm nữa nào, ha ha ha, Tiêu Ái Nguyệt, chị chịu chết đi, đồ ngốc này."
Ngay cả Cam Ninh Ninh cũng đánh không lại, trí thông minh của Tiêu Ái Nguyệt làm Từ Phóng Tình thật sự xúc động. Từ Phóng Tình không nhìn hai cô gái ngây thơ kia nữa, cô đi qua quầy bar rót cho mình ly nước ấm. Mặt mũi Tiêu Ái Nguyệt toàn là giấy, đương nhiên không nhìn thấy cô đã trở về. Từ Phóng Tình chậm rãi tới gần hai người nọ, sau đó ở phía sau vươn tay đẩy đầu Tiêu Ái Nguyệt một cái.
"Móa nó, muốn chết..." Tiêu Ái Nguyệt thua mấy chục ván bài, cả đêm đều khí cấp công tâm, bị người phía sau tập kích cũng không kịp phản ứng ngoại trừ hai cô ra thì còn ai vào đây. Cô thô tục trực tiếp nói lời bão tố ra khỏi miệng, "Bà mịa nó, sao lại thắng sớm như vậy."
Sắc mặt trong xanh của Từ Phóng Tình chuyển thành âm u rồi kéo thêm nhiều mây đen. Cô nắm chặt ly nước, ngón tay có chút trắng bệch như đang dùng sức rất lớn. Cam Ninh Ninh có ngu đi nữa cũng nhìn ra khí tức kinh khủng trên người cô bèn xách áo khoác lên co cẳng bỏ chạy, "Ngày mai gặp lại, tạm biệt chị Tình Tình."
Tiêu Ái Nguyệt run chân, tranh thủ kéo tờ giấy trên mặt xuống, vừa xé vừa thất kinh giải thích, "Em không biết là chị. Tình Tình, em sai rồi, em không nên nói lời thô tục, a a, chị đừng nóng giận mà."
Không tức giận còn là Từ Phóng Tình sao? Bây giờ nói xin lỗi đã muộn, sắc mặt Từ Phóng Tình khó thấy được cực hạn, cô không uống nước mà nâng tay hất hết lên mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, em đang nằm mơ sao? Em biết bây giờ đang ở đâu không? Em biết em là ai, em biết tôi là ai không? Em điên rồi! Em là người mới nhặt ra từ trong thùng rác sao? Em mắng ai? Thật không ngờ, chỉ mới mấy giờ không gặp mà Tiêu Ái Nguyệt đã biết mắng cha chửi mẹ, là tôi đánh giá em quá cao rồi sao? Trình độ đánh bài không tốt thì đừng đánh bài, em là Cái Bang sao? Thích mắng chửi người khác lắm sao?"
Tiêu Ái Nguyệt bị giội nước trở tay không kịp, cô không mở mắt ra được bèn cầm ống tay áo chà xát nước trên mặt, sau đó cúi đầu nhìn nước đã thấm hết lên sofa, cô đứng lên vội đi tìm khăn lau, "Tình Tình, em..."
"Ra ngoài." Từ Phóng Tình không nói hai lời, sắc mặt tái xanh ném cái ly xuống đất, sau đó bắt lấy cổ áo của Tiêu Ái Nguyệt kéo ra ngoài cửa, "Chỗ của tôi không chào đón lưu manh."
Bằng tâm mà nói, gần đây tính tình của Từ Phóng Tình thật sự đã khá hơn nhiều nên Tiêu Ái Nguyệt cũng buông lỏng cảnh giác. Hôm nay bị hỏa khí của cô hù dọa, Tiêu Ái Nguyệt lập tức nằm bẹp xuống đất ôm đùi cô không buông, "Không, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi. Tình Tình, đừng đuổi em ra ngoài, chị muốn em làm gì cũng được, cầu van chị, em không muốn đi."
Chuyện của Đông Văn Giang còn rõ mồn một trước mắt, chỉ cần Tiêu Ái Nguyệt bước ra cửa, Từ Phóng Tình sẽ lập tức cắt đứt quan hệ với cô. Trình độ đánh bài của Tiêu Ái Nguyệt không tốt, tửu lượng cũng không ổn nên đã cai rượu, không ngờ đánh bài lại bị Từ Phóng Tình bắt được tại chỗ, trong lòng hối hận không kịp, khóe mắt chảy ra vài giọt nước, gầm rú khóc lóc om sòm, "Em không đi, em không muốn."
Từ Phóng Tình giơ chân lên định hất kẹo cao su dính trên đất ra, Tiêu Ái Nguyệt giống nhựa cao su có đánh chết cũng không thả, đó vốn là hành vi thuần túy đùa giỡn lưu manh. Từ Phóng Tình càng nhìn càng nổi giận bèn cúi người níu lấy lỗ tai người kia mắng, "Em không muốn cái gì? Tiêu Ái Nguyệt, em cũng biết sai rồi? Đứng lên, quỳ giống cái gì?"
"Em không ra dáng, em giống con heo." Tiêu Ái Nguyệt muốn người yêu bớt giận nên không cần sỉ diện, "Em không là gì hết, em sai rồi, em chính là một con heo bị nhuộm màu, cạo sạch lông đi thì thịt vẫn rất tươi ngon. Tình Tình, em sai rồi, xin chị đó, đừng nóng giận nữa mà."
Từ Phóng Tình cúi đầu lộ ra biểu cảm phức tạp, cô hít thở sâu như thể đang cực kỳ gắng sức kiềm chế bản thân, "Đã như vậy, tôi không thích lông nhuộm màu, em đi cạo đi."
Tiêu Ái Nguyệt vừa nói bậy bạ xong đã quên béng đi, mờ mịt nói, "Cái gì?"
Từ Phóng Tình hành động rất nhanh, cô vào phòng ngủ cầm ra một con dao cạo sắc bén quăng lên người Tiêu Ái Nguyệt, mặt không thay đổi đe dọa, "Cởi quần áo ra rồi cạo sạch hết đi, dao cạo đây, bây giờ ra ngoài hay tự cho mình một bài học, em chọn đi."
Trải qua chuyện hôm qua, Tiêu Ái Nguyệt còn tưởng Từ Phóng Tình đã hài lòng với mình nên mới đưa cô đi xem tài sản và kế hoạch. Lần trước, Tiêu Ái Nguyệt đưa bản kế hoạch đầu tư cửa hàng thú cưng ra, Từ Phóng Tình đã nghiêm túc nghiên cứu nửa ngày, cũng không nói không đồng ý, từ khắc đó trở đi, Tiêu Ái Nguyệt liền hiểu Từ Phóng Tình rất bao dung cho cô, cũng sẽ không dùng cái nhìn của mình để ép buộc Tiêu Ái Nguyệt nên đi con đường nào. Từ Phóng Tình luôn ủng hộ cô, chỉ cần không quá mức.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy may mắn, ranh giới cuối cùng và nguyên tắc của Từ Phóng Tình nhiều lần giảm xuống vì cô, bây giờ cô lại đụng đến giới hạn của đối phương hẳn là muốn chết đến nơi rồi, "Em... tóc cũng phải cạo sao? Còn chỗ đó... chỗ đó cũng phải cạo sao? Vậy sẽ rát lắm, sẽ đâm vào chị đó."
"Tiêu Ái Nguyệt, đừng có đánh trống lảng nói chuyện linh tinh." Từ Phóng Tình lạnh lùng ngồi xuống sofa, thờ ơ phá vỡ cò kè mặc cả, "Tôi là loại người thế nào, có thể bị em cò kè mặc cả sao? Tôi đếm đến hai, một, hai."
"Được, được, được." Tiêu Ái Nguyệt nhấc tay đầu hàng, không quên phàn nàn, "Truớc kia chị đếm ba lần."
Từ Phóng Tình lập tức trừng cô, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không muốn lập lại một lần nữa."