Muốn sa thải hết mười nhân viên không phải là chuyện nhỏ, nếu có người bị đuổi thì làm sao họ dám bãi công tập thể? Nhưng cấp trên của họ đã tính nhầm vì đánh giá Tiêu Ái Nguyệt quá thấp và cũng đánh giá thấp quyền lực mà lãnh đạo Giang giao cho Tiêu Ái Nguyệt.
Ông chủ Hoàng tự mình ra mặt tìm người trong phòng nhân sự. Giờ phút này, Tiêu Ái Nguyệt đang tẩy não của Tiểu Viên. Hôm cô bị đánh chỉ có mỗi mình Tiểu Viên giúp đỡ, Tiêu Ái Nguyệt không phải là một người vong ân, cô nói chuyện với Tiểu Viên hết cả tiếng để chỉ ra cho đối phương biết cô là lãnh đạo duy nhất của cô ta.
Tiểu Viên chưa nghe lọt tai lời của Tiêu Ái Nguyệt cho lắm thì ông chủ Hoàng đã trực tiếp xông vào không có gõ cửa, cũng may là không làm chuyện gì khác mà chỉ đập nát đồ trong phòng của Tiêu Ái Nguyệt, "M* nó, tôi chết rồi sao? Họ đã theo tôi nhiều năm như vậy rồi, giờ cô nói sa thải liền sa thải, cô nghĩ tôi chết rồi hả?"
Dù sao những vật này cũng không phải mình bỏ tiền mua nên Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không đau lòng, cô phất tay bảo Tiểu Viên đi ra, sau đó tỉnh táo đứng trước bàn hỏi, "Ông chủ đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc Giang chưa?"
Trong phòng vô cùng hỗn độn, ngay cả sofa cũng không thoát tội. Ông chủ Hoàng nghe cô hỏi như thế lại càng thêm tức giận, gã móc chìa khoá trong túi ra rồi đâm loạn lên ghế da rẻ tiền, sau đó ngẩng mặt lên, thở hồng hộc mắng, "M* nó, công ty này còn là của tôi, quan tâm họ Giang kia làm gì? Cô dừng việc này ngay cho tôi!"
"Ông chủ, họ đều là nguyên lão theo chân anh khai quốc, tôi hiểu." Tiêu Ái Nguyệt bình tĩnh phân tích, "Đầu tiên, anh là một lãnh đạo tốt, chính anh tuyển tôi vào công ty và cũng đã giới thiệu sơ qua cho mọi người biết rồi. Nếu họ có ý kiến thì có thể nói ra, bãi công như thế không chỉ nhằm vào tôi mà còn ảnh hưởng đến cả công ty, chuyện này có thể thỏa hiệp không? Người đề nghị tổng giám đốc Giang tăng lương là anh, anh coi trọng bọn họ, dù có bán công ty đi cũng muốn tìm cho họ một chốn an thân, nhưng họ thì sao? Bất trung, bất nhân, bất nghĩa! Nếu chúng ta thỏa hiệp thì sau này làm sao quản lý công ty được? Nói cách khác, tôi vốn chẳng liên quan gì, tổng giám đốc Giang không chỉ phái một mình tôi trông coi công ty, mọi người đều có mắt mà, nếu xử lý việc này không tốt thì ngay cả tổng giám đốc Giang cũng sẽ cho rằng không còn hy vọng, anh cảm thấy còn ai muốn đến đây làm nữa không?"
Ông chủ Hoàng vốn nóng tính nhưng cũng không ngốc, nếu không sẽ không làm được đến hôm nay. Nghe Tiêu Ái Nguyệt phân tích xong, gã cũng hiểu chuyện bãi công này đã sớm bị người ta nhìn thấu, gã đặt mông ngồi vào ghế sofa hoang tàn, biểu diễn cho Tiêu Ái Nguyệt xem vở kịch 'lo lắng của lãnh đạo', "Có người đã làm ở công ty được vài chục năm rồi, nói sa thải liền sa thải thì người khác sẽ nghĩ thế nào? Họ sẽ nói Hoàng Thế Quốc tôi vong ân phụ nghĩa, nói tôi là đồ vô lương tâm? Quản lý Tiêu, chúng ta có thể phân rõ công và tư nhưng cũng không thể quên đi cái gốc làm người!"
"Nào dám để anh quên đi cái gốc đó chứ!" Tiêu Ái Nguyệt ngồi đối diện gã, khéo léo đề xuất chủ ý, "Chúng ta nên tuyển thêm thì phải tuyển thêm, nên sa thải thì phải sa thải, nếu xử lý tình huống này không tốt, nói khó nghe là người cậy già lên mặt nhất định không chỉ có mấy người bọn họ, anh nghĩ tổng giám đốc Giang sẽ đồng ý giữ lại nhân viên của anh nhưng bà ấy có thật sự dám giữ lại loại nhân viên như thế không?"
Chuyện đại náo công ty trở thành trò cười, ngay cả ông chủ Hoàng đã tới cửa thảo phạt cũng không xong. Tiêu Ái Nguyệt phối hợp diễn kịch với gã, mở miệng cho gã một bậc thang để đi xuống, nếu gã còn không mò ra được lợi ích trong đó thì thật phí công làm lãnh đạo. Gã đứng lên vuốt tóc giống như đang đau đầu, "Tôi mặc kệ, tôi già rồi mới bị một đám người lừa trên gạt dưới hại. Chiều nay tôi không ở công ty, cô có việc gì thì gọi điện cho tôi."
Chưa thu được đuôi đã kiếm đường chạy, Tiêu Ái Nguyệt đưa mắt nhìn gã rời đi, khi kéo cửa phòng ra liền nhìn thấy trợ lý nhỏ đang đứng ở cổng giật mình kêu lên, "Sao thế?"
Trợ lý tóp miệng lại, ủ rũ nói, "Mấy người kia không chịu kết tiền lương, có vài người không chịu đến, mấy người đến thì quậy phá ầm ĩ ở phòng tài vụ. Quản lý, làm sao bây giờ?"
"Bảo an đâu? Ăn shit hết rồi sao?" Tiêu Ái Nguyệt quay lại văn phòng rồi nhanh chóng ấn gọi cho phòng an ninh, "Người đâu hết rồi? Cử người đến đây cho tôi, có mấy người thì đến mấy người! Đến phòng tài vụ đuổi hết toàn bộ đi cho tôi!"
Trợ lý nhỏ sửng sốt nhìn văn phòng bị phá loạn như bãi rác, sau đó xoay người nhặt nửa cái cốc cà phê trên đất lên, "Quản lý, để em giúp chị quét dọn một chút."
"Quét dọn cái gì? Ra ngoài đi." Tiêu Ái Nguyệt không nể mặt đuổi người, "Chuyện cần làm gấp thì không làm, chuyện này đã có công nhân vệ sinh lo."
Trợ lý ngẩng đầu yên lặng nhìn lãnh đạo mấy giây. Tiêu Ái Nguyệt thấy cô ta cứ đứng lì không chịu đi, định mắng vài câu nhưng lại nghe trợ lý hỏi, "Quản lý, ngày nào chị cũng đều tức giận như vậy sao?"
Lời ra đến miệng bỗng nhiên không mắng được.
Rõ ràng muốn quên đi chị ấy nhưng lại bất tri bất giác trở thành một phiên bản khác của chị ấy. Tiêu Ái Nguyệt hơi hé miệng, trong đầu lập tức chật ních bóng dáng của Từ Phóng Tình, lúc chị ấy nổi giận, lúc ngủ, lúc mắng chửi người, còn có lúc đả thương người khác nữa. Cô nghiêng đầu không muốn để trợ lý nhìn thấy nét lạ thường trên mặt mình, giọng nói rất nhẹ, "Cô ra ngoài đi."
Trợ lý ý thức được mình nói sai gì đó bèn chỉ ra ngoài cửa, "Vậy em đi làm việc."
"Chờ một chút." Tiêu Ái Nguyệt gọi cô lại, "Cô tên là gì?"
"A?" Trợ lý ngây ngốc cho là cô đang nói đùa, nhưng biểu cảm ngưng trọng lại giống như đang nghiêm túc. Trợ lý suy nghĩ một lát mới nhếch miệng mỉm cười, "Em họ Từ, Từ Giang Hoan, quản lý có thể gọi em là Tiểu Từ, hoặc là Tiểu Hoan."
"Đừng đề cập đến chữ Từ ở trước mặt tôi." Tiêu Ái Nguyệt chân thành nói, "Tôi ghét chữ này."
Loại yêu cầu bốc đồng này làm Từ Giang Hoan không nhịn được cười, "Em biết rồi, quản lý, về nhà em sẽ thương lượng với mẹ một chút, sau này em sẽ mang họ giống bà ấy."
Từ Giang Hoan là điển hình của 'em gái mưa', công việc thì không có kinh nghiệm, tuổi đời lại nhỏ, sơ yếu lý lịch không phân được thật giả. Tuổi tác thể hiện là hai mươi hai tuổi, 'hai mươi hai tuổi' là con nít vừa tốt nghiệp đại học đúng không?
Tiểu Viên cũng rất trẻ trung, hai cô gái trẻ ở ngoài cửa cùng với đám tài xế bị sa thải, nhưng làm sao hai cô đấu lại mấy kẻ già đời đó. Sau một phen đấu võ mồm, Tiểu Viên tức muốn khóc, phản ứng đầu tiên là muốn đi tìm phó quản lý Trình, nhìn thấy gã đứng cách đó không xa nhưng lại không chịu qua giúp, cô lập tức liên tưởng đến lời Tiêu Ái Nguyệt đã nói bèn vội vàng chạy về tìm quản lý để thương lượng.
Tiêu Ái Nguyệt vô cùng thoải mái báo cảnh sát, xe hú inh ỏi chạy đến khiến người ở sở lao động cũng bị kinh động. Tiêu Ái Nguyệt mời họ hàn huyên sơ lược vài câu ở phòng khách, nhóm công chức vừa phủi mông bỏ đi thì bọn tài xế cũng không dám la lối gì nữa, vì có náo loạn cũng vô dụng. Tiêu Ái Nguyệt sa thải hợp pháp, bồi thường hợp lý, thật sự là không thể náo loạn gì được. Từng người ở những bộ phận khác trong công ty đều hết sức thận trọng từ lời nói đến việc làm, họ sợ bất cẩn sẽ bị cô bắt lấy bím tóc.
Đối với Tiêu Ái Nguyệt mà nói thì việc này gây càng lớn càng tốt, thuận lợi cho cô lập uy và thông báo tuyển dụng, cũng có ích trong chuyện sinh tồn của cô sau này.
Nhưng nhân thủ vẫn chưa đủ, dù đã tuyển thêm được hai người tài xế nhưng vấn đề điều xe của công ty vẫn còn rất nghiêm trọng. Tiêu Ái Nguyệt mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp, cô vẫn cắt cử tài xế chạy vòng ngoài, hơn nữa đây là việc do phó quản lý Trình phụ trách, gã ngậm bồ hòn không dám phản kháng, mắt thấy đơn đặt hàng cuối tháng chất đầy phòng sales liền cắn răng tự mình ứng cử làm tài xế tạm thời.
Tình nhân cũ của gã là tài xế Lê cũng bị sa thải, ai cũng có tiền đền bù trừ cô ta nên cô ta đã đến chỗ của gã náo loạn mấy lần. Phó quản lý Trình có hỏi ý của Tiêu Ái Nguyệt một lần nhưng cô chỉ cười chứ không trả lời, dáng vẻ rõ ràng là điển hình 'lấy việc công báo tư thù'. Cô vẫn nhớ rõ tài xế Lê kết phường đánh cô vì ân oán riêng, phó quản lý Trình cũng chẳng có cách nào nên đành phải tự bỏ tiền túi ra để giải quyết tài xế Lê.
Tiêu Ái Nguyệt học theo Từ Phóng Tình nhưng lại không giỏi bằng. Cô là người lười bẩm sinh, không có ý chí tích cực đi lên như Từ Phóng Tình. Cô ngồi ở văn phòng đến giờ tan tầm mới phát hiện trợ lý nhỏ vốn luôn bám đuôi đã mất tích từ trưa đến giờ, bèn hỏi Tiểu Viên, "Tiểu Hoan đâu rồi? Đi đâu mất rồi?"
Tiểu Viên khẩn trương đứng lên, "A, phó quản lý nói anh ta đang bận nhưng lại phải xuất hàng, không tìm ra nhân sự nên đã dẫn Tiểu Hoan theo chuyển hàng."
"Đi đâu? Chỉ có hai người họ thôi sao?" Tiêu Ái Nguyệt không để lộ 'dự cảm không tốt' của mình ra ngoài ánh sáng, cô lật đơn điều xe trên bàn của Tiểu Viên ra xem, "Đi lúc nào? Chẳng phải cung đường này chỉ cần giao trong buổi sáng là xong rồi sao? Tại sao phải chờ đến bây giờ mới đi? Công ty còn xe nào không? Lão La đã về chưa?"
"Tôi..."
"Đưa chìa khoá cho tôi." Bên ngoài chỉ còn một chiếc xe hàng lớn, Tiêu Ái Nguyệt kéo ngăn tủ lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Viên vừa theo ra ngoài liền trông thấy Tiêu Ái Nguyệt đã leo lên xe hàng như bắt đầu thi đấu, sau đó lập tức biến mất.
Từ Giang Hoan không nghe điện thoại, Tiêu Ái Nguyệt như kiến bò trên chảo nóng, trên đường bị chặn lại mấy lần bèn liều mạng vượt cả đèn đỏ. Sắc trời dần tối, vừa nghĩ đến cô gái nhỏ bị người ta chà đạp, Tiêu Ái Nguyệt thật muốn chửi m* nó. Xe của cô lao nhanh trên đường cao tốc, cũng không biết Từ Giang Hoan đang ở đâu. Thời gian Tiểu Viên nói cách Tiêu Ái Nguyệt nửa giờ, cô gọi điện thoại cho khách hàng xác nhận được xe của phó quản lý Trình vẫn chưa đến, cô dặn dò họ vài câu rồi dừng xe ở khu phục vụ cuối cùng trên đường cao tốc.
Hầu như là đánh cược một lần, cô cược phó quản lý Trình sẽ xuống khu phục vụ nào đó để làm bậy. Từ Giang Hoan không phải là Tiêu Ái Nguyệt nên sẽ không lái xe hàng. Người như phó quản lý Trình nhất định sẽ lợi dụng đủ cơ hội để 'dê xòm' cô ta giống như hành vi sờ chân của gã đối với Tiêu Ái Nguyệt lần trước vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh đã đến mười giờ tối. Tiêu Ái Nguyệt để ý từng chiếc xe hàng dừng bánh, ánh mắt nhìn đến phát chua. Sau khi mua một lọ kẹo cao su ở siêu thị thì chiếc xe mang bảng số quen thuộc lập tức xuất hiện ở trước mắt.
Cửa xe bị mở ra, phó quản lý Trình nhảy xuống xe, không biết gã đã nói gì với người trong xe, chưa được mấy giây, Từ Giang Hoan cũng xuống theo, sau đó đi thẳng tới bên cạnh phó quản lý Trình rồi xoay người giúp gã đấm đấm lên bắp chân.
Không cần đoán cũng biết gã đàn ông kia đã nói gì, cái gì mà 'tôi bị chuột rút, tay tôi mỏi quá'... Từ Giang Hoan quá thật thà, Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy không thể cứu nổi đối phương nhưng lại không thể khoanh tay đứng nhìn. Xét về tình về lý, Tiêu Ái Nguyệt không làm được chuyện đưa cô gái nhỏ đến bên miệng sói.
Cô từng bước đến gần họ, có thể nhìn thấy vẻ mặt đủ biểu cảm của phó quản lý Trình. Tay gã chậm rãi rơi xuống, thời điểm chỉ còn cách bờ mông của Từ Giang Hoan mấy centimet, Tiêu Ái Nguyệt tức thì bắt nó lại, "Phó quản lý, trùng hợp vậy?"
Từ Giang Hoan như bị cái gì đó kích thích, bỗng nhiên nhảy lên, đúng lúc đụng phải Tiêu Ái Nguyệt đang đứng trước mặt, có lẽ là do ngượng ngùng nên cô bé phản xạ lui lại một bước, không đứng vững liền xui xẻo rơi vào lòng của phó quản lý Trình.
Cõi lòng của phó quản lý Trình nhàn nhạt mùi thơm của phụ nữ, còn chưa kịp say mê thì Tiêu Ái Nguyệt đã mạnh mẽ nắm cánh tay của Từ Giang Hoan rồi nhanh chóng kéo về bên cạnh mình, "Chưa làm xong việc mà đã chạy ra ngoài chơi? Không thấy phó quản lý bận rộn sao? Cùng tôi trở về nào!"
"Vậy một mình tôi làm sao dỡ hàng xuống được?" Phó quản lý Trình hiển nhiên biết Tiêu Ái Nguyệt tới phá hoại, oán hận của gã đối với cô chất chứa từ xưa đến nay lại bị cơn tức giận đè ép, bất mãn hỏi, "Hàng nhiều như vậy, cô chỉ tôi làm sao chuyển hết xuống được?"
Tiêu Ái Nguyệt dừng bước quay đầu kéo tay Từ Giang Hoan đang dính chặt bên người gã ra, sau đó đánh lên mặt của gã một cái.
Phó quản lý Trình nửa giây đều không do dự, phản ứng đầu tiên là muốn trả thủ, "Móa nó, cô dám đánh ông đây sao?!"
Tiêu Ái Nguyệt nhìn bàn tay đang nâng lên giữa không trung của gã rồi cười lạnh, "Để tôi chỉ cho anh nhé, lúc không có cách nào thì cứ vung tay tự đánh mình, phải đau đớn mới có thể ngộ ra đạo lý, có đau không? Có muốn tôi đánh lại thêm một cái nữa không?"
Lửa chiến giữa hai người cháy hừng hực, Từ Giang Hoan vốn yếu mềm đã bắt đầu khẩn trương. Cô tiến lên một bước chen vào giữa hai người làm hòa, "Mọi người đừng ồn nữa, hay là ba người chúng ta cùng đi giao hàng."
"Không đi." Tiêu Ái Nguyệt hung hăng trừng cô một cái, sau đó quay người quay lại xe, "Cô tự đi với anh ta đi."
Từ Giang Hoan vội vàng chạy theo Tiêu Ái Nguyệt, "Quản lý, quản lý, chờ một chút."